Tìm kiếm Blog này

22 tháng 12, 2012

CHÓ BI LÊN THÀNH PHỐ


    Mấy hôm trước, chó Bi không ăn uống gì cả, cô chủ dỗ dành mãi nay chú mới ăn một bát cơm. Bi là con chó của ông cô chủ, nên chú được cô chủ rất yêu quý. Nhưng Bi không sao quên được ông, nó được ông chăm sóc từ nhỏ. Hôm xa quê, ông bế nó lên dặn dò kỹ “Bi lên trông nhà và chơi cùng chị Hà nhé, phải ngoan đấy”.
 Đây là lần đầu tiên chó bi lên thành phố vì thế nó thấy cái gì cũng mới lạ. Ngoài đường có rất nhiều những những con vật bốn mắt kêu “bíp bíp” rất to, cứ đến tối là mắt của chúng lại sáng lên. Khi nào thấy con vật ấy, bi lại chúi vào gốc bác Si Già. Ở thành phố rất ồn ào lại còn đông người nữa.
  Bi nằm trong một góc nhà, và nhớ đến Bác Trâu, Bác Bò, nhớ đến chị Hoa Nhài nở thơm ngát vào những đêm trăng và các bạn chó  thân thương, nhớ đến mảnh vườn quê thân thuộc, và nhớ nhất là ông. Có lần, Bi thấy bố mẹ và cô bé Hà về quê, muốn đón ông lên thành phố ở cùng chăm sóc, nhưng ông bảo ông quen ở quê rồi, ông không thể xa mảnh vườn nhỏ, không thể xa bầy chó, bầy gà…
  Có một chuyện làm Bi nhớ mãi: Hôm đó Bi đang chơi trong vườn thì đột nhiên chú thấy một con bướm vàng rực rỡ, chú thích thú đuổi theo chẳng may làm đổ chậu nhài của ông. Chú sợ ông mắng nên chạy vội vào đống rơm, một lúc thấy ông bước ra và hỏi:
- Ai làm vỡ chậu nhài của ông đấy? Bi nằm im thít, rồi ngủ quên luôn. Mãi tận lúc trời tối mịt, chú thấy đói bụng quá nên lò dò chạy vào bếp tìm cái ăn. Bi không ngờ ông cũng để phần một bát cơm đầy cho nó ở chỗ mọi hôm. Mâm cơm đậy lồng bàn còn nguyên chưa ăn. Bi thấy bóng ông cầm đèn pin thấp thoáng đầu ngõ, rồi tiếng ông lẩm bẩm đầy lo lắng “không biết con Bi nó đi đâu rồi?”. Bi chợt thấy hối hận qúa lon ton chạy vào nhà cúi đầu xuống xin lỗi ông…

- Bi ơi, ngày mai chị về quê thăm ông rồi , Bi ở nhà phải ngoan nhé, chị sẽ có quà cho em!
Chí Bi khẽ “gâu” một tiếng đáp lời cô bé.
Mấy hôm sau, vào một hôm trời nắng đẹp, chó Bi bừng tỉnh giấc, chú chạy ra ban công ngạc nhiên thấy một cây nhài giống hệt ở quê. Chú vội chạy đến bên cây nhài, một làn hương thơm mát dịu phảng phất trong gió làm bi thấy nao nao…
                                      Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                                                                 PHẠM THÁI HÀ
                                               LỚP 5B -  TRƯỜNG TIỂU HỌC TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI
                                                                         NĂM HỌC  2004 – 2005
    
NA

Tôi vừa đi học về, chạy vọt vào nhà. Tôi thấy một con bé da găm đen, gầy và hình như nó trạc tuổi tôi. Mẹ tôi từ trong nhà bếp nói vọng ra. “Từ hôm nay, Na sẽ giúp việc nhà cho mẹ. Con chào Na đi, bạn bằng tuổi đấy”. Rồi sau đó, tôi chào Na, chạy tót ra ngoài nhà chơi.
Hằng ngày, mẹ đi làm, dặn nó ở nhà nấu cơm nước, giặt quần áo, dọn dẹp phòng khách. Tôi được mẹ giao nhiệm vụ dạy Na cách dùng bếp ga, nồi cơm điện, máy giặt…Nó cũng chẳng giỏi gì nhưng cuối cùng mọi việc cũng êm xuôi. Vào một buổi tối, tôi xuống dưới  bếp để uống nước bỗng tôi gặp một cái bóng đen đang lụi cụi làm gì đó. Tôi vốn sợ ma, với trí tưởng tượng phong phú về cái bóng đen đó, tôi đánh vỡ cốc nước và chạy nhanh vào nhà tắm. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cái Na. Lúc đó, tôi mới thực sự hoảng hồn trở lại. Tôi ra khỏi nhà tắm rồi tiến đến cái máy giặt đặt ở góc trong của cái nhà gần gian bếp. Tôi chỉ tay về cái máy giặt “ Dại thế, sao không vơ hết quần áo vào trong cái máy này, làm thế tổ cực thân, mệt người thôi.” Nó đi đến cái máy giặt, lệch người ôm thau quần áo giặt dang dở, bỏ vào máy. Nó nhìn tôi với ánh mắt giận dỗi.
Một hôm, tôi bị mất cái ví màu nâu cánh gián, trong đó tôi có để ít tiền dành dụm và vài thứ lặt vặt. Tôi xáo tung mọi thứ trong các phòng, nhưng kết quả là chẳng có. Rồi tôi đoán già, đoán non, nghĩ ra đối tượng là Na. Tôi lao xuống nhà như tên bay và hỏi nó nhưng nó lắc đầu. Tôi tức quá, tôi đi mách với mẹ, rồi tôi còn lục tung những đồ cũ kĩ, nhàu nát của nó. Tôi vùng vằng chạy về phòng, còn cái Na, nó không phản ứng gì cả. Nó chỉ ngồi bệt xướng đất khóc rưng rức.
Kể từ đó, tôi coi cái Na như kẻ thù; mặc cho mẹ đã giải thích, khuyến cáo tôi. Cuối cùng, ít lâu sau, mẹ cũng đành gửi nó về quê và cho một bọc quần áo lành lặn nhưng nó không chịu nhận. Nó về quê, khóc rưng rức, nghẹn đắng. Tôi thở phào, nhẹ nhõm. Vào một buổi trưa nọ, khi tôi lấy gạo nấu cơm, tôi phát hiện ra ở trong thung gạo có cái gì đó. Oa! Đố là cái ví màu nâu cánh gián, mọi thứ trong đó vẫn còn nguyên và kèm theo một tờ giấy nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc: “Tao thấy phòng mày bẩn, luộm thuộm quá, tao dọn dẹp rồi thấy cái ví, mà sao cái ví mày bẩn thế. Tao bỏ hết vào máy giặt nhưng chưa kịp trả lại thì mày lại nghĩ xấu về tao. Tao buồn. Mà tao cũng chẳng để bụng chuyện đó nữa đâu. Chúc mày ở lại mạnh khỏe, học giỏi”.Tôi ngồi im, tôi khóc. Tôi thật là ích kỉ, nhỏ nhen. Nhiều lúc tôi chỉ mải mê nghĩ cho mình nhưng không biết bên cạnh mình, xung quanh mình có người bạn thật buồn khổ, cô đơn. Bây giờ đây, tôi không thể gặp lại Na để xin lỗi nữa, ngàn lần tôi xin lỗi Na vì đã hiểu lầm Na.
                             Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
NGUYỄN HẠNH LIÊN
LỚP 9E -  TRƯỜNG THCS TRƯNG NHỊ – HÀ NỘI

NĂM HỌC  2004 – 2005
                                        
               
                     
                                                    NGƯỜI BẠN MỚI

 Gia đình tôi không khá giả nhưng cũng không gọi là nghèo. Tôi nói thế bởi ba mẹ vẫn có đủ tiền cho tôi đi học và cả nhà cũng đủ ăn và có một chút tiền tiết kiệm. Hôm nay chủ nhật, cũng như mọi ngày chủ nhật khác. Mẹ tôi lại tất bật với công việc bếp núc còn ba tôi lại xắn tay áo giúp mẹ một tay. Chắc vì thế nên gia đình tôi luôn đầm ấm và hạnh phúc. Tôi lại trở về không gian riêng của mình. Ngồi trước bàn học nhìn ra bầu trời sau khung của sổ, một bầu trời xanh biếc đầy hy vọng. Bỗng nhiên tôi lại muốn giở những cuốn sách cũ ra đọc lại. Giở những bài cũ tôi ngớ ra: “Ôi! Những bài này cũng đơn giản nhưng mà sao hồi xưa mình không giải được nhỉ? Ngốc thật!” Đang say sưa với những dòng suy nghĩ mông lung, bất giác tôi ngước lên: “ Úi! Giật cả mình! Trước mặt tôi là một thằng bé gấy gò, ốm yếu, xanh xao, quần áo vá chằng đụp. Không ai khác chính là Tùng. Tùng là một thằng bé nhà quê. Cha mẹ mất sớm Tùng ở với bà, nhưng người phải làm việc tần tảo để được bữa rau, bữa cháo để nuôi cháu, nên bà cũng ốm nặng rồi qua đời. Vì nghèo đói nên Tùng đã lên thành phố để xin rửa bát thuê ở hàng phở cạnh nhà tôi. Nó làm việc rất chịu khó, lễ phép và dễ hòa đồng, nên mọi người trong khu phố rất quý mến nó. Hôm nay hàng phở dọn hàng sớm nên chủ hàng phở cho nó chạy chơi một lát - Tùng kể với tôi khi tôi hỏi nó, đôi mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sách tôi đang cầm. Xem ra cu cậu muốn đọc đay. Tôi hỏi: “ Muốn đọc hả?”. Tùng lúng túng: “Dạ…vâng… nhưng…”. “ Thôi được rồi! Đi vào đây cái đã!”. Tôi bảo Tùng: “ Thế đằng ấy bao nhiêu tuổi?”. Dạ…chỉ mười hai thôi ạ!”. “ Thế thì đằng ấy phải gọi đây bằng chị rồi” Tôi nói, rồi đưa cho Tùng cuốn sách để em đọc. Xem ra cu cậu có vẻ thích thú, đọc rất chăm chú. Một lát sau, cu cậu đọc xong liền đưa sách trả tôi. Tôi giữ Tùng lại để muốn kiểm tra kiến thức của cu cậu. Không ngờ tôi hỏi câu nào Tùng trả lời rất nhanh, rõ ràng mà lại đúng. Tùng kể : “ Lúc cha mẹ còn sống cậu cũng được đi học  bằng bạn, bằng bè, nhưng từ khi cha mẹ mất, vì nhà nghèo nên Tùng cũng không được đi học nữa” Nói đến đây, Tùng cười khiến tôi đang chăm chú nghe giật cả mình. Rồi hai chị em cùng cười vang. Từ hôm đó cứ lúc nào rảnh việc Tùng lại xin phép chủ hàng phở sang nhà tôi đọc sách , cu cậu cứ đọc xong tôi lại kiểm tra. Dần dần số sách tôi cho Tùng mượn cũng nhiều dần đến mức tôi chẳng còn sách để cho Tùng đọc nữa. Tùng thông minh thật. Đọc đến đâu hiểu đến đấy. Cho đến một ngày tôi không biết kiếm cái gì cho Tùng học nữa thì bất ngờ đọc được một thông tin ở trên báo: “ Có mở một lớp học thêm buổi tối cho trẻ lao động”. Lúc ấy tôi rất vui mừng kể cho ba mẹ tôi nghe. Họ đồng tình với tôi. Vấn đề ở đây là tôi phải thuyết phục chủ hàng phở. Ba mẹ và tôi đã nói cho chủ hàng phở hiểu, thật may mắn bác ấy đồng ý. Tôi cho Tùng mượn sách vở để nó đi học. Từ đó Tùng thoát khỏi cảnh nghèo khổ, khốn khó của mình. Còn trong lòng tôi rất vui và sung sướng bởi lần đâu tiên tôi đã làm được việc có ý nghĩa đến như vậy. Tôi đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Tôi mong rằng sẽ không có những cậu bé có hoàn cảnh éo le như Tùng.
                                  Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
NGUYỄN NGỌC TRÀ MY
LỚP 7E -  TRƯỜNG THCS TRƯNG NHỊ – HÀ NỘI
NĂM HỌC  2004 – 2005


                

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét