Tìm kiếm Blog này

15 tháng 12, 2012

VỀ NHÀ


   Hạnh nhìn ra khoang cửa sổ máy bay, mắt ngấn nước. Cố bé đang cố tìm lại những kỷ niệm xưa trong sự đau khổ vô bờ.
 Hạnh là một Việt kiều. Nó chưa bao giờ về Việt Nam. Nhưng trong lòng nó, đất nước ấy rất gần gũi, thân thương. Có lẽ vì bà, bà của Hạnh thường kể cho cô bé nghe rất nhiều điều về Việt Nam. Ở đó có những hàng tre cao vút, có con sông trong xanh, có bóng đa cổ thụ…và có nhiều thứ nữa thật bình dị mà nơi thành phố náo nhiệt như Hạnh đang ở không thể có được.

    
  Khác với những cô bé cùng tuổi luôn được bố mẹ kể truyện cổ tích mỗi tối, câu truyện cổ tích của Hạnh là những câu truyện về quê hương. Mỗi hôm bà lại kể cho nó một truyện mới, tất cả đều hấp dẫn, đều toát lên phẩm chất cao đẹp của con người Việt Nam. Nó cũng được biết nhiều về Bác Hồ. Người là vị lãnh tụ, vị cha già của dân tộc. Cô bé thường mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng làng, giữa sự thân thiện của người Hà Nội, giữa núi rừng bát ngát của Tây Nguyên hay dòng sông Cửu Long nặng phù sa. Hạnh cũng mơ thấy Bác, Bác ôm nó và cười.
  Trường của Hạnh phát động cuộc thi viết về đề tài tự do. Cô bé rất muốn tham gia nhưng không biết nên viết gì. Nó liền hỏi bà. Bà nói: " Cháu hãy viết về điều gì cháu thích nhất, hiểu nhất, thân thương nhất.” Tối đó Hạnh ngồi viết thật say mê. Nó nhìn vào bài viết, vào từng nhân vật, lời nói. Và một câu truyện nó rất ưng ý đã ra đời. Hạnh tung tăng về nhà. Hôm nay, cô giáo đã thông báo bài viết của Hạnh rất xuất sắc và đạt giải nhất toàn trường. Vừa đi cô bé vừa nghĩ, về nhà, đầu tiên nó sẽ khoe với bà. Chắc chắn bà sẽ khen nó, thưởng cho nó. Cô bé bước vào nhà. Thật trống vắng, sao chẳng có ai cả? Hạnh gọi bà nhưng không có tiếng trả lời. Nó tìm bà khắp nhà, ra ngoài sân, sang nhà hàng xóm hỏi, chẳng ai biết ba đi đâu. Nó gọi điện cho bố mẹ, không ai nghe máy. Trong lòng Hạnh bỗng cảm thấy xốn xang lạ lùng. Rất lâu sau thì bố Hạnh về, bố nói: “ Bà ra siêu thị mua thức ăn để làm món con thích. Lúc về thì bị tai nạn giao thông. Bà đang cấp cứu ở bệnh viện, chẳng biết có qua khỏi không. Bà muốn gặp con”
 Hạnh sững sờ. Trên đường đi, nó không nói được lời nào. Mắt nó cứ dõi về phía trước, cầu mong cho đến thật nhanh.
 Lúc nó đến nơi thì bà đã qua đời vài phút trước. Cô bé đến bên bà, nói: “ Bà ơi, bà dậy đi. Sao bà ngủ sớm thế? Bà vẫn chưa kể truyện cho cháu nghe mà. Bà ơi, cháu đói rồi, bà nấu cho cháu món cháu thích đi. Bà biết không, hôm nay, cô nói bài viết về quê mình của cháu được giải nhất cả trường đấy. Bà có vui không? Sao bà không khen cháu, bà ơi!”
     Bây giờ, nó đang ngồi trên máy bay trở về Việt nam. Gia đình đã làm theo ước nguyện của bà là được an nghỉ tại quê hương. Việt Nam đang hiện dần ra trước mắt Hạnh. Cô bé bỗng nghe văng vẳng lời bà: “ Đừng buồn nữa cháu, chúng ta về đến nhà rồi!”.

                                                 Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                                                     NGUYỄN THƯỜNG DUNG
                                               LỚP 7M TRƯỜNG THCS TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI
                                                                        NĂM HỌC  2004 – 2005

TIN VUI NGƯỢC NÚI

Cô giáo tận quê xuôi
Lần đầu lên với bản
Dép suối nghịch cuốn trôi                       
Cành cây chia cho vịn

Cô đi cùng già bản
Lên cầu thang từng nhà
Người lớn dừng cần rượu
Trẻ ngó nhòm từ xa

Chỉ thích học múa hát
Cái chữ khó lắm mà
Thương cô giáo vất vả
Trẻ dần dàn nết na

Nghỉ hè về quê xa
Đồng bằng ngồi nhớ núi
Bấm đốt tay người già.
Trẻ bần thần mong đợi

Tin vui bay ngược núi
Cô giáo đã lên rồi
Ngọn gió xanh dẫn lối
E ấp bao nụ cười.
                                       Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
ĐING THỊ THU HIỀN
LỚP 8A1 -  TRƯỜNG THCS TÂM SƠN  – HÀ GIANG
NĂM HỌC  2004 – 2005


CÁI CHẾT CỦA CHỊ TÔM

     Vào một buổi chiều mát mẻ, nhạc sĩ Dế Mèn tha thẩn dạo chơi khắp xóm. Chợt Dế Mèn thấy mọi người tụ tập rất đông ở trong sân nhà chị Tôm, Dế Mèn lại gần và nhìn thấy bác sĩ Cá Chép đang phủ khăn trắng lên người chị Tôm. Dế Mèn quay lại hỏi anh Nhái Bén :
-  Chị Tôm làm sao đấy? Sao chị ấy lại chết?
  Nhái Bén trả lời một cách buồn rầu: 
   - Chị Tôm bị trúng độc
   Bác Cua Đồng tiếp lời:
  - Thật khổ thân chị Tôm, sáng nay chị ấy còn sang biếu tôi cái bánh. Vậy mà…
    Chợt nhà báo Họa My đén muốn viết bài về cái chết của chị Tôm. Nhà báo hỏi cụ Trê già:
- Thưa cụ! Cụ có thể cho biết sự việc được không ạ
     Cụ Trê nấc nghẹn ngào và kể:
  - Hôm nay trong cuộc thi bơi của xóm “Ao”, chúng tôi chịTôm cũng thi. Ở vòng một chị ấy dẫn đầu, tiếp theo là anh Ễnh Ương và nhiều người khác. Đến vòng sau, vì bơi tụt lùi nên chị ấy đã chui tọt vào lọ thuốc trừ sâu do con người ném xuống, hậu quả là chị Tôm đã… tắt thở ngay lập tức và chị được mọi người đưa đến sân nhà để chuẩn bị mai táng. Nhiều vận động viên khác cũng bị ngộ độc nhưng rất may là họ đã qua khỏi.
     Kể xong cụ Trê bật khóc.
    Hôm sau, trên tờ báo của của xóm “Ao” có đăng bài viết của nhà báo Họa My. Thông điệp mà tôi gửi đến mọi người là “Mỗi chúng ta, cần phải biết bảo vệ môi trường của chính chúng ta. Nếu không  bảo vệ thì sẽ gây ra nhiều hậu quả khôn lường, mà bài học chính là sự ra đi trong đau đớn của vận động viên bơi lội – Chị Tôm”
                                Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
LÃ ÁNH TUYẾT
LỚP 61 -  TRƯỜNG THCS YÊN HÀ  – HÀ GIANG
NĂM HỌC  2004 – 2005

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét