Tìm kiếm Blog này

23 tháng 12, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)

PHẦN X

TRONG MƯA
  
   Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu hay ghét người ở đâu đó, nhưng sau khi sự việc xảy ra, tôi đã nhận thấy một điều rằng, mình yêu người Hà Nội hơn bao giờ hết.

      Chủ nhật, sau khi học xong tiết văn, tôi bước ra cửa và bỗng một cơn gió ở đâu ập tới, cuốn đi bao nhiêu là lá khô. Trời lúc này tối sầm lại, giông tố nổi lên, tôi phải lấy lấy xe và đạp nhanh về. Nhưng người đây nhanh bằng trời? Thế là cơn mưa ập xuống, tôi phải trú tạm ở một nhà có mái che. Trời mưa mỗi lúc một to, to đến nỗi tôi không thể nghe thấy cái gì ngoài tiếng mưa rơi. Thỉnh thoảng, một cơn gió đi qua, đẩy những hạt mưa tạo thành một vệt trắng xóa chạy trên đường. Tiếng sấm cứ ầm ầm đánh trên đầu tôi. Thỉnh thoảng , một tia chớp lóe lên, làm sáng cả mặt đường đang tối lại bởi một “mạng lưới” mưa.
    “Thôi chết rồi! Hôm nay mình phải đi học toán. Sắp tới giờ rồi, làm thế nào bây giờ” tôi tự băn khoăn
     “Thôi thì kệ mưa, giông kệ giông, việc mình đi cứ đi”.Ý kiến nảy ra trong đầu tôi.
     Tôi bước xuống bậc và nhảy lên xe, phóng thật nhanh cho kịp giờ. Lúc này mưa giông không ủng hộ tôi, cứ đổ nước ầm ầm như chưa bao giờ được đổ nước. Nhưng tôi vốn dĩ rất lì nên vẫn cố đạp xe. Xe càng càng lúc càng nặng, mua cứ tạt vào mặt tôi khiến tôi không thể mở được mắt. Lúc này, người tôi ướt như chuột. Nhưng tôi vẫn cố. Tôi gồng mình lên đạp một cách khó khăn. Đến ngã tư, một cơn gió ập tới, quật đầu xe tôi khiến tay lái tôi văng ra và ngã xuống nền đất đang ngập nước. Vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng, tôi không biết làm gì thì bỗng dưng, một bàn tay chạm vào tôi, nhấc tôi lên.
    “Ai đây nhỉ?”. Tôi tự hỏi.
    “Một người mình không quen biết”
      Câu trả lời vừa vang lên trong óc tôi thì bác ấy nói:
- “Cháu dắt tạm xe lên vỉa hè đi cho đỡ ướt”
   Tôi dựng xe và dắt lên nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì cả…Xe lúc này đã được dựng cẩn thận, bác ấy đưa tôi vào đồn. “Thì ra bác công an, nhưng quân phục của bác đâu?” Tôi chưa nghĩ ra thì giọng nói trầm lúc nãy lại vang lên:
-  Cháu ướt hết rồi, chắc lạnh phải không? Khoác tạm cái áo của bác vào cho ấm.
  Tôi hết sức sửng sốt vì lời bác ấy nói nhưng tôi vẫn bật ra một câu hỏi:
-  Bác là công an ạ?
-  Ồ không phải đâu cháu. Bác chỉ là người nhà của chú công an canh gác ở đây thôi, chú ấy có việc nên bác phải canh gác hộ. Thế cháu vừa đi học về à?
- Vâng ạ! Cháu vừa đi học văn và chuẩn bị đi học toán.
- Thế à! Vậy cháu mặc tạm cái áo mưa này, đi học kẻo muộn.
- Vâng ạ!
    Tôi mặc áo mưa và lên xe, đi một mạch đến lớp. Đến nơi tôi bị muộn 15 phút nhưng tôi cũng không buồn vì nếu không gặp bác canh đồn thì có lẽ phải nghỉ học rồi. Và lúc này tôi nghĩ:
“ Người Hà Nội thật tốt, mình yêu Hà Nội biết bao!”

                                                                                     VI VƯƠNG ANH


CUỘC VUI CỦA MÀU XANH

Bình minh sớm nay sao thật đẹp!
Bác Mặt trời đạp xe qua những dãy nhà san sát
Vẫy tay chào những cô cậu học sinh
Những tia nắng rực vàng nhảy nhót
Vui đùa trên hàng cây xanh um
Chà, hàng cây đang rì rầm trò chuyện
Bàn chuyên chi mà cười rung cả người
Chị Gió đến tò mò hỏi chuyện:
 “Này hàng cây có gì mà vui thế?”
 “Chúng em đang tổ chức cuộc họp
Cuộc họp vui của những màu xanh”
Chị Hoa Sữa trịnh trọng tuyên bố:
 “Nào, hãy phát biểu ý kiến của mình”
Bác Bàng già đứng lên nói trước:
 “Lũ sâu róm gặp nát từng chiếc lá
Khiến chúng tôi nhức buốt xót xa”
 “Ồ, đừng lo – Chị Hoa Sữa an ủi
 “Ngày mai, chúng ta sẽ được quét vôi
Lũ sâu kia sẽ không lên được nữa
Các bạn cứ an tâm, an tâm”.
Rồi anh Phượng đứng lên cảm khái
 “Thật tội nghiệp cái anh Trứng Cá
Nắng cháy đầu, cháy lá, cháy thân
Giờ không còn chút khoáng, bụi nào
Làm sao đây để giúp anh ấy”
Cô Me mỉm cười kêu có cách: 
“Chúng ta sẽ nhờ những người bạn của ta
Nhờ bác Đất, biếu anh ấy khoáng chất
Nhờ mặt trời biếu anh ấy bụi mỡ màng
Nhờ chị gió ngày đêm quạt mát
Rồi anh ấy cũng khá lên thôi”.
Và Hoa Sữa trịnh trọng tuyên bố:
 “cuộc họp đã kết thúc thành công
Giờ thì mỗi người một việc
Cô Me nhờ Mặt Trời
Anh Phượng nhờ bác Đất
Còn chúng ta an ủi Trứng Cá
Giúp anh ấy thêm niềm tin”.
Em đứng dưới gốc cây
Nghe thấy hết

Nhảy chân sáo đến trường
Lòng em thấy vui vui                                                                                                                                                                                                                                                                               

                            NGUYỄN MINH PHƯƠNG


ĐÔI MẮT CHÚ THƯƠNG BINH


Cháu đến thăm chú
Thương chú làm sao                  
Chú không còn thấy
Bao nhiêu sắc màu

Lúa vàng tre xanh
Hoa hồng, hoa cúc
Sắc màu đất nước
Có chú góp công

Chú cho chúng cháu
Đôi mắt sáng trong…
                                          PHẠM BÍCH THỦY
      

GỐI ĐẦU TAY MẸ

        Đêm nay một đêm hè
        Con gối đầu tay mẹ
        Ôi cánh tay mẹ mát
        Như ngàn giọt sương đêm                           

        Mẹ ơi trăng lên rồi
        Trăng gối đầu trên mây
        Con còn sướng hơn mây
         Gối đầu trên tay mẹ
                                                      
                                                                                                          ĐỖ QUỲNH MAI
      





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét