Tìm kiếm Blog này

17 tháng 12, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)

PHẦN IX


“ĐÈN LỒNG”


     Cô bé đang sống ở một khu xóm nhỏ, các gia đình ở đây hoàn cảnh đều không mấy khá giả. Vì thế, bọn trẻ con luôn biết thương yêu nhau, dù cúng có lần hít le, giận dỗi. Nhưng bây giờ, tất cả hờn ghen ấy đã tan biến để nhường chỗ cho tình thân ruột thịt. Bởi chúng biết, sắp tới là Trung Thu cuối cùng – Trung Thu cuối cùng chúng được ở bên nhau. “Họ sắp lấy mảnh đất này, giải phóng mặt bằng làm dự án lớn. Kể ra giải phóng là phải, giữa Hà Nội khang trang hiện đại thế, lại tồn tại cái khu lúp xúp lụp sụp, khấp khểnh như “răng ông lão” vậy thì…song, phải rời xa mái nhà gắn bó thân thương thật không dễ dàng gì. “Sau này, xóm mình sẽ đi đâu, ở đâu?”-Trong đầu Giang luôn xuất hiện suy nghĩ về ngôi nhà mới.Vài hôm nữa,“họ”sẽ tới“lấy nhà”giống mọi người,Giang thấy sợ.
     Bỗng, tiếng gọi của Trung Thu làm Giang giật mình!
  ….Ánh trăng đùng đục mọi khi len lỏi qua xóm, hôm nay lại sáng bừng, trong trẻo lạ. Bọn trẻ cố ngửa cổ lên đợi thời khắc trăng tròn nhất mà phá cỗ. Mâm cỗ đơn giản vẫn đủ vị mùa thu. Bưởi này, đu đủ này, hồng này, còn chè lam, bánh cốm nữa…Bao cặp mắt lay láy, bao nét mặt ngây thơ hân hoan vui mừng, như thể chúng không còn nhớ rằng ba ngày nữa sẽ chia tay. Có lẽ chúng đã dồn hết tình yêu nhà, yêu bạn thiết tha nhất vào lúc này.
      Trung thu không thể thiếu lễ rước đèn cho trẻ. Mười một chiếc đèn lồng tựu chế vừa chuẩn bị xong. Khung đèn toàn bằng hộp xà phòng nhựa Viso, Omo đã tháo mác, chỉ cần xuyên que tre qua quai xách, đặt ngọn nến vào lòng hộp. Thế là thành đèn! Đứa nào cũng khấp khởi, nói cười ríu rít, nối đầu nhau tới bờ sông đầu xóm. Chúng nảy ra ý định viết điều ước thả theo đèn cầu may. Một đưa cuống quýt:
- Cứ để đèn ở đây, về lấy bút nhanh!
- Nhỡ mất thì…? – Đứa khác chen vào.
- Không sợ đâu, mau mau, sợ đèn tắt này!
   Và, cả bọn thực hiện theo kế hoạch. Mỗi đứa cầm trong tay một mẩu giấy ôli gấp gọn ghẽ, tủm tìm cười. Nhưng chúng bỗng hoảng lên khi đếm đèn chỉ còn mười chiếc. Chúng tớn tác:
-  Ai mang “tèn” “ti” ấy?Có ai “đệ ợ”nhà không? – Con “Ngọng” hỏi to.
- Không! Không có!.. .- Chúng đáp.
    Chiếc đèn bị bất sứt quai – của Giang. Nhà chỉ có duy cái hộp đó thôi. Vậy là, nó không còn đồ chơi nữa. Nó thấy tủi thân, rồi ngồi xuống ôm mặt khóc nấc thành tiếng. Lũ trẻ xung quanh an ủn nó, chúng tiếc rẻ, giá như đưa ở trông, “phí cả đèn”!. Giữa lúc ấy, một con bé lạ hoắc bước đến gần, tay cầm chiếc đèn sứt quai. Nó gầy rộc, ăn mặc lôi thôi, nên bọn trẻ nhìn nó thoáng vẻ nghi ngại:
- Em xin lỗi – con bé run run – em không có đèn…nhưng, em muốn…chơi Trung Thu. Giọng nó nhỏ, nghẹn dần đi. Nó cúi xuống để giấu giọt nước mắt đang rơi lã chã.
   Nói tới đây, bọn trẻ đã hiểu, nhà con bé kia chắc không khác chúng. Chúng nghĩ, con bé không phải đứa xấu. Tình thương chân thành từ trái tim, tâm hồn những đứa trẻ ngây thơ đang hòa làm một, khiến chúng như mang chung một suy nghĩ. Giang đứng lên:
- Mình cùng chơi nhé? Càng đông càng vui!
    Con bé nở nụ cười hạnh phúc, tụi nó cũng vui lây. Tất cả lại nối đuôi ra sông, hát bài “Rồng rắn…”
     ….Chẳng mấy chốc, trên mặt sông đã lấp lánh ánh nến “đèn lồng”. Những chiếc đèn bình thản trôi xa, mang theo điều ước của mười một, và nay là mười hai đứa trẻ. Không biết cái gì sẽ thành thật, cái gì chỉ trong mơ. Nhưng hôm nay, ngày Trung thu đặc biệt này, chúng có thêm bạ mới, làm thêm được việc tốt. Chúng truyền nhau niềm tin tưởng sâu thẳm, rằng chúng, mà không, cả gia đình chúng sẽ gặp nhiều may mắn, sẽ có một mái nhà!
                                                                                      VŨ LAN ANH


                                                         TAM ĐẢO

                   Ba đỉnh núi kề nhau                                
                   Sáng sớm mây vờn đỉnh dốc
                   Nhởn nhơ hái quả thông reo
                   Suối chơi trò đuổi bắt
                   Nước vui cười trắng phau
                   Chị gió tinh nghịch quá
                   Thổi tung bay khăn quàng
                   Rừng rậm rạp dây leo chằng chịt
                   Vực thẳm sâu đường dốc ngoằn nghèo

                    Dốc cao chóng mặt
                    Ô tô lên khó nhọc như cua bò
                    Tài chưa! Tháp đài vô tuyến
                    Đứng chênh vênh trên đỉnh núi cao
                    Không biết các chú công nhân
                    xây bằng cách nào
                    Chỉ biết rằng
                    Những vì sao còn thấp hơn nhiều đấy.

                                                                            HOÀNG NGỌC CHÂU


NGÔI SAO MAY MẮN

     Tôi hướng mắt về phía tâm kính cửa sổ. Nó đang mờ dần vì hơi lạnh. Nhìn cánh cây khô cằn, cong queo, như đang bị mùa đông rút dần sự sống. Tôi quay nhìn con đường vắng teo, lặng lẽ, buồn tênh. Rồi bầu trời xám xịt với những đám mây đen đang xả những giọt mưa mưa phùn bé nhỏ nhưng lạnh giá tới tận sương tủy xuống và để mặc chúng bay theo gió bấc.
   Tôi đang mơ màng, bỗng một bóng dáng mờ ảo, chập chờn trong sương mù. Cái dáng người gầy gầy, be bé. Thì ra là mọt em bé ăn xin. Trông cô bé thật xinh xắn. Đôi má đỏ hồng như hai má đào tiên. Đôi mắt bồ câu trong veo, tròn xoe, như đang chảy nước mắt, đỏ hoe. Em khóc vì cuộc đời trớ trêu hay là vì cơn gió bấc kia đập vào đôi mắt ấy. Em chẳng có mũ, có tất hay khăn len, em chỉ mặc bộ áo mong manh, rách rưới, cái quần dài, màu xanh lơ, bạ phếch. Tôi nhìn em, nước mắt đã ướt lóp mi từ khi nào mà tôi không biết. Lại có một cái bóng khác, lớn hơn, đi nhanh hơn. Thì ra là một người đang đi xe đạp, lao vun vút. Mũ len, khăn len, áo khoác, găng tay đã che khuôn mặt của người này. Theo hình dáng, quần áo, em đoán đây là một thanh niên tầm 21, 22 tuổi. Anh này đi chẳng nhìn lối nhìn đường, chỉ cắm đầu cắm cổ lao cho nhanh. “Ối!- Một tiếng la đau đớn. Tôi chạy sát gần cửa sổ. Em bé đang nằm sõng soài, người thanh niên cũng ngã, nhưng có vẻ chẳng đau đớn là bao. Nâng xe đạp, tiếp tục đi, bỏ em bé ôm chân khóc thút thít. Tôi vội vã chạy xuống. Lấy tấm áo khoác, không phải cho tôi. Tôi chạy lại bên em, quàng tấm áo cho em rồi đỡ, đưa em ngồi trước thềm nhà tôi. Ít ra, chỗ đó còn ấm hơn là giữa đường. tôi bảo:
- Em ngôi đây nhé! Chị sẽ lấy cho em lọ dầu!
- Thôi! Em…em..! – Em bé cất giọng ngập ngừng.
-  Không phải phiền, em đừng đi đâu đấy!
   Tôi lấy lọ dầu Sao Vàng, chạy đến và xoa cho em. Em mỉm cười:
-  Ôi! ấm quá! Em đỡ lắm rồi!
-  Em ngồi nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi! – Tôi mỉm cười.
   Tôi và em ngôi trò chuyện một lúc. Em năm nay 6 tuổi, năm sau, nếu em được như các bạn cùng lứa, em sẽ được học lớp một. Em thích mặc đồng phục, những bộ váy như anh chị. Và em còn rất muốn trở thành cô giáo đẻ dạy các em nhỏ có số phận không may như em.
-  Em đã đỡ chân chưa?- Tôi dịu dàng hỏi.
-  Ồ! Hết rồi, chị đó! Em đi đây! Ngày hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em!
     Tôi cười trong những giọt nước mắt. Tôi đưa cho em một ngôi sao bằng viên kim cương nhựa màu vàng ở giữa viết chữ “Lucky”có nghĩa là “May mắn”. tôi bảo:
-  Chị tặng em ngôi sao này! Nó là ngôi sao may mắn, nó đang mang may mắn tới chị và nó sẽ mang đến cho em sự may mắn! Tạm biệt! Chi chúc em sẽ thực hiện được ước mơ.
    Em đi rồi! Tôi vẫn ngóng mắt nhìn theo.
    Cả đêm đó, tôi thức để cầu nguyện cho em.
     Thế rồi đã tới năm học mới. Tôi vẫn chưa quên được em bé ăn mày ngày xưa. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy em. Em không lấp ló mà đang mặc váy đồng phục, đĩnh đạc. Tôi giụi mắt. Nhưng đó là hình ảnh thực. Tôi lại gần em. Em nhìn tôi mừng vui khôn xiết. Kể chuyện rằng em đã giúp một cô bé chỉ vì lúc giận dỗi mà bỏ nhà ra đi. Em đã thuyết phục cô bé đó về nhà. Mẹ cô bé rất cảm động đã nhận em làm con nuôi và cho em ăn học.
- Bây giờ em tên là Phương Ngọc Anh đấy chị ạ!
- Ồ! Cái tên thật hay!
- Em bây giờ đã có may mắn. Em xin gửi ngôi sao may mắn cho chị. - Ngọc Anh vừa nói vừa đưa cho tôi.
-  Em hãy giữ lấy ! Nó xứng đáng là của em. – Tôi đáp.
    Và từ đó, tôi đã trở thành mà em yêu quý nhất.

                                                                                 
                                                                                    PHẠM HOÀNG LAN


CỬA XANH

        Lán chú bộ đội                                    
          Ở giữa đồng xanh
          Mái lá nhà tranh
          Cửa xanh chú mở
                                        

                         MINH HẠNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét