Tìm kiếm Blog này

5 tháng 8, 2011

EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ

GIẢI C
CHUYỆN CỦA TÔM

Nguyễn Thị Phương Anh
Lớp 6A1 THCS Phủ Lỗ
Huyện Sóc Sơn

    Các bạn có tin rằng có một thế giới trái ngược với cuộc sống của chúng ta, nhưng đôi khi chính nó lại làm thay đổi cả một con người, thay đổi cả tính chất con người đó và đã làm họ trở nên sống biết suy nghĩ, sống thành thật với bản thân mình không? Nếu các bạn còn chưa tin thì tôi muốn kể  cho các bạn nghe một câu chuyện về cậu bé có cái tên là Tôm(đó chỉ là biệt danh mà các bạn của tôm đặt cho cậu).
     Tôm sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, bố của Tôm mất sớm, cậu ở với mẹ và chị gái cậu. Trước, tôm là cậu bé rất hiền lành và tốt bụng, cậu rất lễ phép với người lớn tuổi, luôn luôn giúp đỡ bạn bè khi họ cần và là một sinh xuất sắc của trường. Nhưng điều không vui đã xảy đến với Tôm, bố cậu qua đời do một tai nạn trên đường đi công tác, tôm rất buồn, đối với cậu, bố là người cậu yêu nhất. Bố luôn lo lắng che chở cho Tôm, mặc dù bố cậu rất nghiêm khắc, nhưng chính điều đó giúp cậu trở thành một người rất tốt. Hôm bố cậu qua đời, Tôm đã khóc, khóc rất nhiều, dường như đó là khó khăn lớn nhất trong cuộc đời của tôm. Rồi bắt đầu từ lúc ấy. Tôm đã trở thành một người khác hoàn toàn, cậu học sút đi rất nhiều và rất lười biếng, cậu ta luôn xa lánh với bạn bè đến nỗi bạn của cậu còn không nhận ra là tôm ngày trước. Gia đình của tôm rất buồn vì cậu. Hai tháng kể từ khi bố Tôm mất đã trôi qua. Một buổi tối nọ, sâu khi xem tivi, Tôm đi ngủ. trong giấc mơ Tôm thấy mình lạc vào xứ sở thần tiên, nơi ấy có rất nhiều điều lạ, những bông hoa biết đi, cành cây biết múa và những con vật biết nói tiếng người. Cậu đi mãi thì đến một nơi có hai cánh cửa, một nàng tiên hiện ra, và nói:
- Con là Tôm?
- Vâng ạ, tên con là Tôm thưa Người.
Nàng tiên nói tiếp:
- Con nhìn thấy hai cánh cửa kia chứ?
- Vâng, thưa Người.
- Cho ta hỏi: “con là người như thế nào?”
Tôm trả lời ngay:
-  Con là một cậu bé rất nghịch ngợm và không được mọi người yêu quý
- Vậy à! Nếu vậy, thì mời con đi ra cửa này!
     Tôm đi vào cửa bên trái, cậu đi lòng vòng một lúc rồi vẫn trở về vị trí cũ. Tôm ngạc nhiên hỏi nàng tiên, nàng tiên trả lời:
- Vậy! Đây không phải là sự thật rồi! Con là cậu bé rất ngoan ngoãn và thông minh, con trai ạ!
Tôm không nói gì bèn đi vào cánh cửa còn lại, nàng tiên giữ cậu lại, và nói rằng:
- Ta khuyên con một điều rằng, mong con hãy ghi nhớ: “Khó khăn chỉ là một phần của cuộc sống, đứng che giấu tình thương và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời, khó khăn đó đôi khi là một kinh nghiệm sống với con, hãy cố gắng sống thật tốt nhé, con trai”.
    Rồi Tôm suy nghĩ một lúc, vẻ mặt cậu rất vui mừng:
- Vâng, thưa Người! Cám ơn Người đã cho con một lời khuyên, con nhất định sẽ ghi nhớ, con sẽ không đi vào cánh cửa kia, con sẽ làm lại tất cả!
    Nàng tiên gật đầu, nhoẻn miệng cười rồi nàng biến mất. Đúng lúc đó “Reng …reng…reng” tiếng chuông báo thức reo lên, Tôm bật dậy, hóa ra chỉ là mơ . Cậu nghĩ.
     Từ hôm đó trở đi, Tôm trở lại như xưa, tiến bộ hơn hẳn, ai ai cũng ngưỡng mộ cậu.


GIẢI TÁC GIẢ NHỎ TUỔI

CÂY CHUỐI

Nghiêm Quỳnh Du(My Sa)
Lớp 2G Tiểu học Lê Ngọc Hân
Quận Hai Bà Trưng

    Mỗi dịp về quê, qua cánh đồng rộng bát ngát, là đến vườn nhà ông nội. Nơi góc vườn có cây chuối non mà em yêu quý. Thân cây thấp, tàu lá chuối xanh mát, chỉ dài bằng tay trẻ con. Mỗi độ xuân về, cây cỏ hoa lá đâm chồi nảy lộc. Chị hoa đào khoe sắc hồng. Cô bạn hoa mai phô vàng lẫn với màu nắng. Cuối xuân, cây chuối con cũng diện những bông hoa đỏ đi dự hội. Sau đó, những quả chuối bé xinh chòi ra. Vào hè em về thăm cây chuối. Những qủa chuối dài bằng ngón tay trỏ đã trĩu trên buồng. Khi nắng chói chang khắp khắp vùng quê thanh bình, những quả chuối đã thuôn dài, chín và thơm thoang thoảng trong  những cơn gió bất chợt quạt mát cho cây. Em cùng bà đi chặt những buồng chuối đã chín mềm. Cùng gia đình quây quần bên mâm hoa quả , bà chọn cho em những quả chuối ngon nhất. Bóc vỏ chuối ra, ruột quả vàng ươm, tơ chuối bám nhẹ xung quanh. Vì chuối đậm đà bùi bùi và thơm nhẹ trong miệng. Đi đâu em cũng nhớ về cây chuối thân thương, hình ảnh bà nội kính yêu của em.
    


GIẢI B
HAI NỬA YÊU THƯƠNG

Nguyễn Thị Bảo Ngọc                                 
Lớp 8A2 THCS Ngọc Lâm                
Quận Long Biên

      Vừa bê chồng vở nặng trịch, vừa đi xuống cầu thang, cộng thêm với cái bụng đói meo vì sáng nay dậy muộn nên nó đành ngậm ngùi cho cái bánh mỳ kẹp trứng mà mẹ đã chuẩn bị sẵn vào quên lẵng, Hiếu Linh có cảm giác như chân nó sắp gãy đến nơi. Miệng nó thì thở hộc hộc trong khi mắt lại dáo dác tìm kiếm trong phòng Hội Đồng ở đâu. Nó ghét khi mình phải là lớp phó học tập, lúc nào cũng bị thầy cô đòi hỏi phải chăm chỉ nhất lớp, rồi chuyện gì liên quan đến mảng học hành của lớp cũng đến tay nó. Ví dụ như hôm nay chẳng hạn, khi cô giáo chủ nhiệm kêu cả lớp nộp đề cương thì nó nghiễm nhiên trở thành “lừa con lon ton” thồ hơn 46 quyển vở đề cương dày cộp xuống phòng giáo viên. Mải suy nghĩ, Hiếu Linh quên mất thân hình có chiều cao kiêm tốn của nó đang mặc áo dài và thế là…Oạch…. Ui da, nó xoay một vòng 180 và ngã một cái đau điếng, chồng vở trên rơi tung tóe xuống hôn đất. Linh lồm cồm bò dậy, nó ước gì có một ai đó giúp mình bê chồng vở xuống phòng Hội Đồng thì tốt biết mấy. Nhưng nó biết, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ thôi. Linh thở dài… Bỗng trước mặt nó xuất hiện tới bốn bàn tay. Đôi bàn tay mũm mĩm của nó và một đôi bàn tay thon dài mềm mại đang giúp nó nhặt những quyển vở rơi tứ tung xung quanh thành thành một chống gọn gàng. Nó dụi mắt, không phải do vừa nãy mình ngã đau quá ảnh hưởng đến thi lực nên bây giờ xuất hiện ảo giác  đấy chứ? Hiếu Linh ngước mặt lên. Trước mặt nó là cô bạn có mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt thanh tú với đôi mắt cong cong đang nở nụ cười hết sức đáng yêu. Cô bạn ấy khẽ hắng giọng, mở lời trước cái vẻ mặt ngơ ngác như con nai của nó:
  “- Để mình giúp bạn một tay nhé1”
   “- Ơ…à…ừ…cảm ơn…”
    Hiếu Linh cố gắng tận dụng toàn bộ nơ ron thần kinh vẫn còn hoạt động của mình để tạo thành một câu hoàn chỉnh. Nó tròn mắt ngạc nhiên vì điều ước vu vơ của mình cuối cùng đã thành sự thật. Cô bạn tóc ngắn kia vui vẻ trò chuyện với Hiếu Linh  như thể hai đứa đã quen biết nhau từ lâu.
 “ Mình tên là Quế Chi, học lớp 10B, lúc nãy mình đang định ghé xuống căng tin thì thấy bạn “vồ ếch” ngoạn mục ở cầu thang…”
  Câu nói của cô bạn mới quen Hiếu Linh ngượng đỏ bứng cả mặt. Giờ thì nó lại muốn có thêm một điều ước nữa, đó là ước gì lúc này mặt đất tự dưng nứt ra một lỗ nẻ để nó chui xuống cho đỡ xấu hổ.
   Thế là tình bạn của nó và Chi bắt đầu từ một kỷ niệm khó phai như thế…Sau lần gặp tình cờ đó, nó  bắt đầu lưu tâm đến cô bạn gái có mái tóc ngắn với đôi mắt cong cong mỗi khi cười ấy hơn. Hai đứa cùng nhau đi ăn trưa dưới căng tin, uống trà sữa và đạp xe dạo phố mỗi buổi chiều Chủ Nhật. Hóa ra, nó và cô nàng tóc ngắn Quế Chi rất hợp cạ. Cả hai đều thích uống trà sữa vị caramen, cùng thích mặc đồ trắng và rất thích búp bê thiên thần. Vì thế Linh tự cho nó cái quyền được gọi nó và con bạn thân là thiên thần, trong khi thằng bạn ngồi cùng bàn với nó cú suốt ngày cằn nhằn: “Tôi nghĩ các bà phải là tử thần mới đúng…”Nếu có thể, Linh muốn lưu giữ từng giây, từng phút, từng giờ, từng khoảnh khắc khi mà nó và Chi được ở bên nhau mãi mãi…
     Cho đến một ngày…Buổi chiều hôm ấy, vừa tan học thì trời đổ mưa tầm tã như trút nước. Chiều nay có cả Chi đều đi học thêm văn ở nhà cô giáo chủ nhiệm. Số xui xẻo thế nào mà đúng hôm ấy trời mưa to thì xe đạp của nó bị tuột xích. Đáng lẽ như mọi ngày, nó có thể nhờ Chi đèo về, mà thậm chí chẳng phải nhờ vả, chi cũng tự nguyện đèo nó về vì hai nhà hai đứa ở cùng chung một ngõ. Nhưng hôm nay thì lại khác…Suốt cả giờ học thêm văn buổi chiều nay, Chi chẳng thèm nói một câu, ngay cả nó hỏi, Chi cũng bơ đi không trả lời. Tất cả những gì cô bạn thiên thần thân nhất của nó làm chỉ là quay sang nói chuyện với cái người mà nó hận nhất trên thế giới này. Đó là con nhỏ Vũ Thùy Dương cùng lớp. Linh hận thù nhỏ ấy đến tận xương tủy, không phải bởi vì hai đứa đã từng gây hấn đánh lộn gì, mà bởi vì, cha của nhỏ Dương bây giờ chính là…cha của nó ngày trước. Thoạt tiên, chính Hiếu Linh cũng không thể tin lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kỳ lạ vậy. Nhưng rồi chính mắt nó lại chứng kiến cái cảnh người ba nó yêu thương nhiều nhất đang mỉm cười hạnh phúc bên một người đàn bà xa lạ không phải mẹ nó. Linh đa khóc, đã đau khổ, rất, rất nhiều. Nhưng bây giờ hia mắt nó cũng không còn đủ nước mắt để mà tiếp tục khóc nữa, trái tim mang đầy vết xước của nó cũng không cong đủ sức để mà tiếp tục đau khổ nữa, đôi bàn tay của nó cũng không còn đủ mạnh mẽ để níu kéo ba quay về bên mẹ con nó nữa rồi… Bây giờ, nó hận nhỏ Dương kia, hận cả người đàn bà đã cướp ba từ tay mẹ con nó, hận người đã lầy đi tổ ấm nhỏ bé của nó. Linh hận, hận tất cả. Chỉ có điều chưa bao giờ Linh có đủ căn đảm để nói sự thật về gia đình mình với bất kỳ ai, ngoại trừ Quế Chi. Ở bên cô bạn ấy, Linh có cảm giác lổ hổng từ vết nứt của cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ như được lấp đày vào bằng những lời động viên, cổ vũ yêu thương và dần bé đi. Nhưng bây giờ thì ngay cả người duy nhất mà Linh tin tưởng cũng đang quay lưng với nó. Linh cứ ngồi thừ dưới mái hiên nhà cô giáo, nó mải miết nghĩ trong những giọt mưa phũ phàng cứ táp vào mặt nó. Khung cảnh trước mắt nó cứ nhòe đi dần đi, nó không biết tại những giọt nước mắt rơi nhạt nhòa hay do mưa bay nhòa nhạt. Linh chỉ biết rằng, những giọt nước mưa chiều nay rất lạ, nó măng theo vị mằn mặn…Chợt Linh nghe có tiếng người bước sau lưng. Nó vội vành đưa tay lên quệt nước. Là Chi, Linh hít một hơi thật sâu, nó gắng gượng nụ cười trên môi cho đến khi nhìn thấy người đang bước theo sau cầm cặp giùm cô bạn thiên thần của riêng nó. Toàn thân nó như bắt động, nụ cười trên môi cũng chợt tắt, bởi vì người ấy không phải là ai khác mà chính là con nhỏ Thùy Dương. Nhưng Chi chẳng hề quan tâm đến điều ấy. Cô bạn vẫn điềm nhiên, bình tĩnh lấy xe, và hình như, là Chi chuẩn bị đèo con nhỏ Thùy Dương ấy về nhà, bỏ mặc nó lại đây, dưới trời mưa tầm tã, trong tay không có lấy một chiếc ô hay áo mưa giấy. Năm phút, mười phút trôi qua, Linh vẫn ngồi yên bó gối nhìn theo cái bóng Chi đèo nhoe Dương đã đi xa rồi… Đây là lần đầu tiên trong đời, nó hiểu thế nào là cảm giác bị bỏ rơi. Sống mũi nó cay cay, hai mắt nó lại bắt đầu long lanh nước…
      Sáng hôm sau, khi đến trường, nó cố tìm gặp Chi cho bằng được. Tất cả những gì nó cần bây giờ là một lời giải thích và một lý do. Linh sẽ không bao giờ chấp nhận để mất cô bạn thân nhất của mình một cách dễ dàng như thế, nhất là bởi vì con nhỏ Thùy Dương. Nhưng, Linh có cảm giác Chi đang tránh mặt nó. Lên lớp để tìm gặp nhưng không được, xuống căng tin cũng không xong. Chi cứ như bốc hơi khỏi mắt nó vậy. Vì thé, nó không còn cách nào khác, Linh đành hẹn gặp riêng con nhỏ Thùy Dương sau giờ học. Nỏ là mối liên hệ duy nhất giữa nó và Chi lúc này…
     Dưới tán cây bàng, con nhỏ Thùy Dương ngồi đối mặt với nó trên ghế đá.
  “ -Trả lại đây!”Nó nghiêm nét mặt nói.
  “ -Trả lại gì cơ?” nhỏ Dương có vẻ thắc mắc không hiểu.
  “- Hãy trả lại người bạn thân nhất của tôi đây! Một người bạn không phải là quá đủ với cậu rồi hay sao, cậu còn muốn cướp đi người bạn thân nhất của tôi nữa chắc??? Cậu quá tham lam rồi đấy…”
  “- …”
  “- Những gì là của tôi, thuộc về tôi, thì người khác nhất định sẽ không bao giờ lấy được! Cậu hãy nhớ kỹ điều đó!!!”
    Linh quay lưng bỏ về. Nó không muốn mình phải bật khóc đứa con gái mà mình hận nhất.
   Một tuần đã trôi qua…7 ngày dài đằng đẵng trong cuộc đời nó…7 ngày đầu tiên nó phải tập trong cuộc sống đơn độc…Mãi cho đến lúc này, Linh mới biết Chi không đơn thuần chỉ là một người bạn thân… Chi còn là một phần cuộc sống của nó… Là mảnh ghép quan trọng không thể thiếu trong tim nó… Con đường về nhà vẫn vậy, vẫn lối xưa đi về, vẫn nắng soi bên lề, nhưng nay chỉ còn có có mình nó là vẫn bước… Mặc dù rất muốn gặp nhau để buôn dưa với cô bạn lúc này, nó vẫn cương quyết không chịu nói chuyện với Chi trước. Rốt cuộc thì ai là người có lỗi trong chuyện này chứ?? Tất nhiên là Chi rồi, nó chẳng làm gì sai cả. Vì thế Chi nợ nó một lời xin lỗi…
  “Ê! Sao trông mặt mày ủ rũ quá vậy??? nhìn cứ như người thất tinh!!!” Vy cô bạn cùng bàn quay sang nó hỏi với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng nó không để ý. Lúc này Linh đang mải nhìn ra cửa sổ. Đầu nó chợt hiện lên khung cảnh một cô bé có chiều cao khiêm tốn đang sánh bước cùng cô bạn có mái tóc ngắn với đôi mắt cong cong giữa khoảng sân trường đầy nắng đi về phía phòng Hội đồng.
  “- Này! Sao trông mặt mày ủ rũ quá vậy hả!!!Biết gì chưa, Chi sắp chuyển vào Sài Gòn đấy!!!!.  Vy vẫn có vẻ rất kiên nhẫn mặc dù Linh không buồn trả lời câu hỏi trước đó.
  “- Hả?????Bà vừa bảo cái gì cơ???” Nó quay đầu sang ngáo ngơ hỏi cô bạn cùng bàn.
  “- Hừ, chán bà thật đấy!!! Chi sắp chuyển mà bà không thèm để ý à???Bạn với chả bè!!!”
  “- Chi á??? Chi nào???”
  “- Quế Chi lớp 10B.”
    Nó chết lặng.
   Chiều. Những tia nắng vàng chói chang dát vàng khoảng sân trường trống vắng. Linh nheo mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đối với nó tất cả mọi thứ lúc này đều mang màu tuyệt vọng. Nó quyết tâm phải gặp cô bạn thiên thần của mình để nói rõ mọi chuyện. Nếu như nó có phải Chi ra đi, thì hãy để Chi được rời xa nó khi thanh toán xong mọi hiểu lầm. Thật ra, nó sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi chuyện và thái độ lạnh lùng của Chi thời gian gần đây, để hai đứa có thể quay về như xưa… Tất cả những gì nó cần lúc này một cơ hội để nói rõ mà thôi…Bỗng…
   “Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!Uida!!!!!!!!!!!!!!”
     Linh va vào một ai đó trong lúc nó mải suy nghĩ nên không để ý. Khi mở mắt ra, nó thấy cặp của hai người tội nghiệp mà nó va vào lúc nãy bị tuột khóa nằm chỏng chơ trên sân trường, sách vở rơi tung tóe…Nó vội giúp người đó nhặt sổ sách, vở lên rồi phủi bụi sạch sẽ…Chợt tay nó dừng lại khi thấy cái vật tròn tròn, nhỏ bé, đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rơi tù trong cặp người bạn kia…Đó cũng chính là vật mà bấy lâu nay nó luôn tìm kiếm…Là vật mà mẹ nó sau khi ký vào đơn ly dị với ba nó dã hững hờ thả rơi xuống đất không mảy may thương tiếc…Là cái vật mà vào đêm bố mẹ nó ra tòa, Linh đã khóc cả giờ đồng hồ, dò dẫm tìm vào từng ngóc ngách của căn nhà nhỏ để tìm kiếm. Cặp nhẫn đính hôn của cả ba và mẹ đang nằm lăn trên đất, ngay trước mặt nó, rất gần…Chỉ có điều, tại sao người mà nó vô tình va phải lúc nãy lại có chúng? Linh ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt nó pha lẫn chút ngạc nhiên, vui mừng và cả giận hờn. Cô bạn với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt cong cong mà nó đang mải miết đi tìm đang đứng ngay trước mặt nó. Chi đỡ Linh đứng dậy, nó phải nhặt cái cặp len và quay người, dảo bước…Nhưng, nó không cho Chi cơ hội để thực hiện việc đó. Linh níu tay Chi lại:
 “- Đừng! mình xin cậu…đừng đi…hãy ở lại đây…5 phút thôi…mình có chuyện muốn nói…”
  Giữa sân trường, dưới tán lá bàng, trên hàng ghế đá, nó và Chi ngồi ngay bên nhau, rất gần mà lại cũng có cảm giác như rất xa… Im lặng…Linh quyết định mở lời trước:
  “- Tại sao cậu lại có được cặp nhẵn này?”
  “ -….”
  “- Trả lời mình đi! Có phải, suốt cả tuần qua, cậu chơi với con nhỏ Thùy Dương đó là vì cái này đúng không?”
 “- Ừ…”
   Câu trả lời của Chi nhẹ bẫng mà gieo vào lòng nó nhiều súc cảm nặng trĩu đến khó tả… không lẽ, tất cả những gì mà Chi làm suốt tuần qua chỉ có một lý do duy nhất là vì nó sao???
  “- Tớ biết là cậu rất hận Thùy Dương…cậu căm ghét bạn ấy… Nhưng, Dương cũng có nỗi khổ riêng của mình mà Linh…Bạn ấy cũng như cậu, không thể định đoạt được cuộc hôn nhân của ba mẹ mình rồi sẽ đi đến đâu…Tớ biết cậu rất yêu ba và mẹ, nên khi hai người chia tay, cậu luôn muốn giữ lại cặp nhẫn đình hôn của họ như một ký ức về tổ ấm yêu thương đã không còn…Tớ đã thử nói chuyện với Dương vài lần, và tình cờ bạn ấy lại cho tớ biết là vào cái đêm mà khi ba mẹ cậu ký đơn ly hôn, ba cậu đã mang cặp nhẫn ấy theo người rồi bỏ nó đi…Tớ ngỏ ý đến nhà Dương, rồi tìm gặp ba mẹ cậu để xin lại…”
  “- Cậu…cậu…” Cổ họng Linh nghẹn đắng. Nó không biết phải nói gì.
  “- Vậy, tại sao buổi chiều hôm đó cậu lại bỏ mặc mình ở chỗ nhà cô giáo chủ nhiệm? Hơn nữa cậu lại còn đèo Dương về…”
  “- Chiều hôm đó Dương nói cô bạn ấy mổ sỏi thận nên bạn ấy phải về gấp. Tớ cũng không kịp giải thích với cậu nên đành chở Dương đi thẳng. Lúc tớ quay lại thì cậu đã không còn ở đó nữa…”
  “- Cậu … quay lại tìm tớ à???”
  “- Ừ…. tớ nghĩ cậu vẫn ngồi ở nhà cô nên sau khi đưa Dương đến bệnh viện đã tức tốc quay lại… Nhưng, cậu đã đi mất rồi…Tối hôm đó, tớ sợ cậu giận lại bỏ đi lang thang nên đã đứng chờ ở ngoài nhà cậu cho đến khi nhìn thấy bóng cậu xuất hiện ở bên cửa sổ tớ mới chịu về…”
 Nước mắt lăn dài trên má Linh.
  “Vậy, suốt cả tuần nay, cậu không tìm gặp tớ là vì gia đình cậu sắp chuyển vào Sài Gòn sao?”
 “-...”
 “- Cậu sẽ đi …thật à???”
 “-…”
  Linh hỏi, nhưng Chi không trả lời. Nó chỉ cần nhìn vào mắt cô bạn thân nhất của mình cũng đủ để hiểu rõ mọi chuyện. Vậy là, người bạn thân của Linh cũng đang chuẩn bị rời xa nó… Hết ba, rồi lại đến Chi… những người mà nó yêu thương nhất không lẽ nào cũng cứ lần lượt rời bỏ nó như vậy sao?
  “Cậu biết không…”Chi khẽ nói: “Khi nào rời xa Hà Nội, vào Sài Gòn rồi, điều tớ nhớ nhất về Hà Nội là cậu đấy…” Chi nhoẻn miệng cười, nhìn nó. Linh trầm tư, không nói gì nhưng thật ra trong lòng nó lúc này đang ngổn ngang biết bao suy nghĩ…Bỗng, nó nhìn thẳng vào mắt Chi, lấy tay gạt đi nước mắt rồi từ từ tháo sợi dây chuyền bằng bạc ở cổ ra, luồn chiếc nhẫn của ba vào đó, rồi tự tay nó đeo vào cổ Chi. Trước ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên và khó hiểu của cô bạn, nó mỉm cười giải thích:
  “- Chắc cậu cũng hiểu đối với tớ cặp nhẫn này rất quan trọng nên tớ muốn tao nó cho người mà tớ thật tin tưởng. Chắc giờ đây cả ba mẹ tớ không ai muốn ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ yêu thương đã bị vứt bỏ cùng chiếc nhẫn này nữa đâu…Cậu hãy cứ giữ nó đi… Rồi hai chúng mình khi rời xa nhau, mỗi người sẽ giữ chiếc nhẫn làm kỷ niệm…Hai chiếc nhẫn ấy sẽ là hai nửa yêu thương…”
    Cả linh và Chi giữ im lặng. Cuối cùng, Chi thò tay vào túi áo, lấy ra thanh sô cô la dắng vẫn còn nguyên vẹn
  “Ăn chút không?”
   Linh mỉm cười. Dĩ nhiên là có chứ. Không hiểu sao, tuy ăn sô cô la  đắng mà thật ngọt ngào…Đầu nó cứ miên man nghĩ… Nó giơ cao chiếc nhẫn lên ngang  tầm mắt… Hàng nghìn, hàng vạn tia nắng xuyên qua lòng chiếc nhẫn lọt vào tầm mắt nó. Linh ngước mắt nhìn lên trời, nó cảm ơn Chúa vì đã ban cho nó một người bạn thật tuyệt vời, cảm ơn Chúa vì đã ban cho nó một nửa yêu thương…

GIẢI B
ÔNG BỤT CỦA CHÁU


Nguyễn Thu Thủy
Lớp 8A3 THCS Thành Công                     
Quận Ba Đình
    
  “ Không biết thương mẹ gì cả! suốt ngày chơi thôi. Bây giờ mẹ nói còn không nghe rồi lớn lên đuổi mẹ ra đường hả!”. Mẹ mắng tôi khi nào cùng thế.
 “Cả ngày học ở trường rồi thì cũng có lúc tôi phải được nghỉ ngơi chứ, mà tại sao mẹ cứ đem tôi so sánh với ai đó dã đuổi bố mẹ ra khỏi nhà nhỉ. Làm sao tôi lại có thể làm như thế cơ chứ!”. Gục mặt xuống gối tôi chỉ biết khóc. Nước mắt cứ tuôn trào. Rồi một hình ảnh lại hiện về tái hiện trong tôi. Hình ảnh cổng trường cấp một, xa xa là một ông già dắt xe đạp đã rỉ hết. Chính là ông ấy – người ông tội nghiệp, đáng thương phải trải qua bao đau khổ, người mà suốt cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ có thể quên được.
     Hồi ấy tôi học lớp hai, vì còn nhỏ nên tôi thường đứng trước cổng trường đợi mẹ đón, bên kia đường có rất nhiều hàng quà vặt. Nào thì ô mai, kẹo mút, bim bim…nào thì sữa, mỳ gói, kem cam, kem chanh…Thứ gì trông cũng thật là ngon và hấp dẫn. Bọn lớp tôi gọi đó là “hàng vặt”. Rồi một ngày mùa thu trong xanh và mát mẻ như bao ngày khác, đang đứng giữa dòng người tôi thấy có một ông già. Ông dắt một chiếc xe đạp đã cũ lắm rồi, trong xe có mấy quyển truyện cổ tích, trước giỏ xe có tấm bìa ghi dòng chữ bằng nét mực xing xắn “ Cái nôi của trẻ thơ”. Ông mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng nổi bật nhất là những chiếc cúc áo, chúng to nhoe khác nhau và trông rất vui mắt. Tò mò tôi tiến lại gần xem, trong giỏ có những quyển sách lạ lắm, chẳng giống những truyện Đô rê mon mà chúng tôi hay đọc gì cả. Ông nhìn thấy tôi liền bảo: “Cháu xem rồi mua giúp ông một quyển”, tôi bẽn lẽn cười rồi chạy ra chỗ đợi mẹ. Cả buổi sáng ông không bán được cuốn sách nào. Trông ông buồn cười lắm. Mà cũng có thể do cái tuổi “đèn lồng trước gió” là cho tôi càng thương ông. Ông thường đứng bán sách bên gốc cây bàng già, thỉnh thoảng ông tựa mình vào thân cây sần sùi, thở dài trông thật là mệt mỏi. Rồi ngày nào ông cũng đến, đến rồi lại đi. Những quyển sách mới tinh là thế giờ quăn mép nằm lay lắt trong chiếc giỏ xe cũ. Một ngày tôi liều chạy đến với ông “Ông ơi các bạn thích quyển Đô rê mon cơ!”. Ngay ngày hôm sau tôi đã thấy ông giơ cao quyển truyện Đô rê mon, giao bán với nụ cười rất hiền. Nhưng thỉnh thoảng lắm mới có một vài bạn ngó qua rồi chạy ra mấy cô “hang vặt”. Vậy là hôm đấy ông vẫn không bán được. tôi thấy rất ân hận đã xui dại ông. Tôi đến bên ông xin lỗi, ông chỉ cười hiền “Không sao đâu cháu ạ, chắc truyện của ông không hay.” “Hay ông kể truyện cho cháu nghe đi, cháu sẽ quảng cáo chuyện cho mấy đứa bạn ông nhé.” Tôi hí hửng. từ ngày hôm đấy, ngày nào ông cũng kể truyện cổ tích cho tôi nghe và tôi có truyện gì buồn ở lớp cũng chia sẻ với ông. Những truyện cổ tích ông kể bây giờ tôi cũng nhận ra mẹ đã từng kể rồi mà. Bây giờ tôi mới biết có tên truyện cổ tích đấy! Ông kể cho tôi nghe về câu truyện “Tấm Cám”, “Cây tre trăm đốt”…Câu truyện nào cũng có ông bụt hiện lên cả. Ông bụt có mái tóc và bộ râu dài trắng như cước và ông vô cùng tốt bụng, hiền hậu. Sao tôi thấy ông già bán sách giống Bụt thế! Mặc dù râu ông đâu có dài và bạc phơ. Mặc kệ tôi cứ nhận ông là bụt của mình. Đến lớp tôi kể cho tụi bạn nghe về những câu chuyện cổ tích và ông Bụt của riêng tôi. Tụi nó nghe xong mà cứ phát thèm, phát ghen với tôi. Vì thế ngày mai tôi phải hứa sẽ cho mấy đưa bạn “chiêm ngưỡng” ông Bụt của mình. Nhưng hôm sau, rồi 2 ngày, 3 ngày… chẳng thấy ông đâu cả.
     Bẵng đi một thời gian, rồi một ngày sau khi tan học, tôi lại nhìn thấy ông. Hôm ấy trời khá lạnh, đến cây bàng già to khỏe là thế cũng phải lay động, xiêu  vẹo trước từng cơn gió, vậy mà ông vẫn mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, chỉ thêm chiếc khăn len bạc phếch trước cổ. Trông ông có vẻ già đi nhiều, mái tóc trắng như bông, da tay nhăn nheo và lưng còng hẳn xuống. Tôi thấy chiếc áo hình như trong hơn. Mỗi khi cơn gió thổi qua làm chiếc áo áp sát người ông và làm cho ông xiêu đi. Tôi dắt mấy đứa bạn lại gần. Tôi khoe “Ông ơi các bạn ấy cũng đến nghe truyện cổ tích. Ông nở một nụ cười hiền từ như mọi hôm và kể nhiều câu truyện thú vị. Một bạn tôi hỏi “Ông ơi truyện cổ tích là truyện gì?”, ông suy ngẫm rồi bảo “Truyện cổ tích là những câu truyện luôn có những ông Bụt, bà tiên hiện lên giúp đỡ những người tốt gặp khó khăn, và cuối câu truyện ai cũng gặp những cái kết có hậu”. Câu nói ấy của ông càng khiến cho tôi tin vào các câu truyện cổ tích, tin vào ông Bụt, tin ông chính là ông bụt của đời tôi. Một hôm ông kể cho chúng tôi nghe về một câu chuyện khác lạ so với truyện ông vẫn thường kể: “Ở một ngôi làng có một anh chàng ham mê học và đọc sách. Anh ta lên thành phố lập nghiệp và lấy được một cô vợ xinh xắn. Nhưng ba năm sau vợ chết do bị bệnh hiểm nghèo. Người chồng đã phải nuôi đứa con trai bằng hai bàn tay trắng vì bao nhiêu của cải vì dã dốc hết vào thuốc thang cho vợ rồi. Anh chàng ý trí ấy đã không quản khó khăn, vất vả bằng đôi tay trắng đã xây nên cơ đồ tốt đẹp nhất cho đứa con trai là tài sản vô giá của mình. Vậy anh chàng đó về già, đứa con lại nhẫn tâm đuổi bố ra khỏi nhà…”. Tự nhiên nhỏ Chi xen vào “Ông ơi ! sao chẳng thấy ông Bụt đâu, ông bảo truyện cổ tích kết thúc phải có hậu cơ mà!”. Nét mặt ông thoáng vẻ bối rối, sau đó ông kể tiếp “ Mấy tuần sau người con đột nhiên  thấy nhớ cha, nghĩ về hoàn cảnh túng khó mà người cha đã vượt qua để cho mình ăn học đầy đủ. Người con vật vã khóc, rồi Bụt hiện lên chỉ cho người con trai nơi người bố trú ngụ. Kết thúc truyện người con  đã tìm ra bố, ông già đang lụi cụi bán rong phố. Anh xin lỗi bố bắng những giọt nước mắt ân hận rồi đưa bố về nhà chăm sóc”. Chúng tôi đứa nào cũng khóc, rồi đứa nào cũng vui cho cái kết kết thúc có hậu của ông già tội nghiệp. Chỉ có điều không hiểu tại sao ông lại kể câu truyện đó. Một lần tôi hỏi gia cảnh nhà ông, vì sao ông đã già rồi mà vẫn phải đi bán sách. Ông kể rằng ông không có vợ cũng chẳng có con, đi bán sách để được gặp trẻ con, ông thấy hạnh phúc. Có lẽ vậy, khuôn mặt ông ửng hồng hạnh phúc lắm khi nói như vậy. Nhưng tôi thấy bối rối: “ ngày nào, cũng đòi ông kể chuyện, ông không có thời gian để bán sách. Ông chẳng có tiền thì ông sẽ ăn gì?” trí óc thơ ngây của một đứa trẻ lên tám nghĩ vậy. Tôi kể câu truyện về ông già bán sách cho mẹ. Mẹ cũng rơm rớm nước mắt, mẹ bảo mẹ thương ông một thân, một mình chẳng có ai chăm sóc. Mẹ cho tôi tờ bạc 200 nghìn đồng mới toanh bảo tôi mua sách giúp ông. Tôi cảm thấy biết ơn mẹ  nhiều lắm!
    Đã mấy ngày, rồi một tuần, 2 tuần trôi qua lại không thấy ông đâu, cây bàng lại vắng bóng ông, lũ trẻ hỏi nhau đứa nào cũng ngơ ngắc và cảm thấy nhớ ông rất nhiều. Lúc mẹ đón đi xa cổng trường nhưng này nào tôi cũng ngoái cổ lại, tờ 200 nghìn đồng mẹ cho mới là thế giờ cũng đã nhàu. Mẹ bảo chắc ông chuyển đi nơi khác bán sách rồi. “Làm sao có thể như thế được, ông chưa chào tạm biệt con cơ mà”. Tôi hậm hực.
     Hôm nay gió mùa đông bắc lại tràn về, ai ai cũng khoác những chiếc áo ấm dày cộp. Bồn chồn trước cổng trường tôi vẫn đợi ông Bụt của mình, có lẽ những bạn khác không đủ kiên nhẫn để ngóng chờ ông nữa. Bống có tiếng gọi; “Cháu ơi!”. Tôi quay lại . Mừng quá!...Nhưng không phải, người gọi tôi là một chú thanh niên mặc quần áo khá lịch sự. “Chú là con trai của ông lão bán sách”. “Nhưng ông đâu có vợ, có con?”- Tôi thắc mắc. Nghe chú kể lại tôi khóc sướt mướt. Thì ra ông già khốn khổ trong câu chuyện kia chính là ông, nhưng ông đã nói dối chúng tôi. Người con trai không hể đi tìm cha mình, khi người cha mất vì ốm nặng không có ai chăm sóc, người con mới thấy ân hận vì đã đuổi cha đi. Người con trai bội bạc ấy chính là người đã ngồi cạch tôi đây, cái con người mất hết nhân tính không làm tròn bổn phận làm con, để khi ân hận thì quá muộn. Rồi chú đưa tôi quyển truyện “Tấm Cấm”, trong có nét chữ ngay ngắn viết mực tím: “Mong cháu mãi tin vào câu truyện cổ tích – Ông Bụt của cháu”. Tôi cầm cuốn truyện cố chạy nhanh vào sân trường nép mình vào trong cây phượng mà khóc “Ông ơi! Không phải câu truyện cổ tích nào cũng hoàn toàn có hậu.”Hai hàng nước mắt vẫn chảy ròng ròng. Tim tôi như thắt lại. Dường như chưa bao giờ tôi đau buồn đến thé. Nhưng tôi bỗng nhớ đến câu nói của ông mỗi khi tôi khóc: “Không được khóc, hãy dũng cảm lên, rồi cháu sẽ vượt qua tất cả”. “Ông nói đúng, cháu không hề nhút nhát. Có thể cháu rất buồn khi không được nghe giọng nòi trầm ấm của ông kể chuyện, không được nhìn chiếc áo ngộ nghĩnh của ông và cũng có thể rất đau khổ khi không còn ông Bụt của riềng mình nữa, nhưng hẳn đó vẫn là cái kết có hậu. Người con trai “vô giá” đã tìm ra ông, dù muộn nhưng điều ấy cũng đã xảy ra… Cháu thấy mừng cho ông. Ông hãy yên lòng nơi chín suối nhé!”
         Năm năm đã trôi qua, nhưng câu chuyện về “Ông Bụt của mình” vẫn luôn in dấu trong tôi. Tôi không kể cho các bạn nghe về câu chuyện của cuộc đời ông vì không muốn ai phải đau khổ như tôi và tôi cũng chỉ muốn câu chuyện về ông mãi mãi chỉ riêng tôi biết. Quyển truyện Tấm Cám, tôi vẫn giữ nó như một kỷ vật vô giá. Những dòng chứ nắn nót viết bằng mực tím của ông mặc dù đã nhòe vì nước mắt nhưng tôi không bao giờ quên được. tôi đã lớn  để hiểu rằng truyện cổ tích không có thật. “Nhưng ông ơi, cháu sẽ tin vào cổ tích, cháu sẽ nhớ mãi đến ông, ông sẽ sống mãi trong lòng cháu, ông bụt của cháu ạ!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét