Tìm kiếm Blog này

30 tháng 7, 2011

EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ

GIẢI KHUYẾN KHÍCH
 
 CÂY ỔI NHÀ EM

   Trần Tô An
   Lớp 5D Tiểu học Đại Yên
   Quận Ba Đình


Cây ổi mọc ở dưới sân
Mùa này ra quả chẳng cần chín ngay
Những bông hoa trắng rất hay
Rung rinh dưới gió vẫy tay cúi chào
Thỉnh thoảng lại thấy lao xao
Hoa ổi nói chuyện với đào với chim
Những lúc lặng gió lại im
Nhìn đàn gà mái lim dim dưới trời
Những đêm trăng tỏ sáng ngời
Hoa và lá ổi đẹp ngời ánh trăng
Thoạt trông nhìn ổi hay cằn
Bạn ơi có biết em chăm hàng này
Công lao em bỏ sớm ngày
Không sao sánh nổi quả đầy xum xuê




GIẢI C

ÔNG NGOẠI CỦA TÔI

Trương Quỳnh Anh
Lớp 6A THCS Cổ Loa
Huyện Đông Anh

      Trong gia đình nội ngoại, ai tôi cũng yêu quý, nhưng người mà tôi kính trọng và yêu mến nhất là ông ngoại.
   Ông tôi rất hiền hậu và mẫu mực. Dù bận rộn với công việc nhưng ông hay giúp đỡ mọi người, ông còn rất nhiệt tình và niềm nở nên ai cũng yêu quý ông.
    Trước kia, ông tôi tham gia hoạt động cách mạng trong làng xóm. Ông đã từng bị địch bắt, tra khảo ở đồn Phủ Nỗ. Ông tôi trước sau  vẫn một lòng , một dạ với nước nhà. Sau đó, ông tôi về nhà đi công nhân và nhờ sự phấn đấu nỗ lực, ông được làm cán bộ. Nghe bà tôi kể, cuộc sống ngày xưa vất vả, đói khổ lắm, mỗi sáng bà thường bà thường dậy sớm rang ngô cho ông ăn để đi làm và gói một ít mang đi đường. Mùa hè nóng nực hay mùa đông buốt giá, với chiếc xe đạp cũ, ngày ngày ông vẫn đi làm đều, khi thì làm tận ở Đức Giang- Bắc Ninh. Công việc của ông tôi vất vả là thế, vậy mà ông vẫn vừa học , vừa làm, lại dạy đỗ các con còn bé thơ nên người. Ngoài việc học để nâng cao tay nghề, ông tôi còn đi học văn hóa ở Hải Dương ba năm liền. Ông tôi biết nhiều về lịch sử lắm, cái gì đó có thể khiến ông quên chứ riêng về lịch sử nước nhà thì ông nhớ rất rõ. Mỗi khi tôi hoặc các anh chị có điều gì thắc mắc hỏi ông thì ông giảng cho cặn kẽ, đâu ra đấy, không sót một chi tiết nào. Có lần tôi hỏi ông:
-  Ông ơi Lê Lợi là người như thế nào ạ?
   Ông ôn tồn :
-  Lê Lợi sinh năm 1385 mất năm 1433, là một hào trưởng có uy tín lớn ở vùng Lam sơn. Trước cảnh nước mất, nhân dân lầm than, ông đã dốc hết tài sản để triệu tập nghĩa sĩ, bí mật liên lạc với các hào kiệt, xây dựng lực lượng.
    Sau khi giảng xong ông hỏi tôi một câu:
-   Con đã rõ chưa?
    Tôi mỉm cười :
-  Rồi ạ!
    Tôi ngưỡng mộ ông vô cùng.
     Khi về hưu, ông chăm sóc vườn vườn cây trái và trông các cháu. Ông tôi yêu quý trẻ con lắm nên Người trông cháu rất khéo. Mấy anh chị bên ngoại  của tôi thủa nhỏ đều được ông chăm sóc, bế bồng. Tôi được nghe bà kể rằng xưa, bác Ba đi làm từ sớm đến tối mới về, chị Yến ở nhà với ông cả ngày. Tuy xa mẹ nhưng được sự yêu thương vỗ về của ông nên chị chơi rất ngoan, không hay khóc nhè. Tôi cũng vậy, được nằm trong vòng tay âu yếm của ông từ thủa nhỏ, nghe ông hát ru vào giấc ngủ êm đềm với câu ca dao quen thuộc: “Con cò… mày đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…” Và cứ thế tôi lớn dần. Khi tôi được đi học mẫu giáo, cứ chiều chiều, dáng người lom khom của ông dắt chiếc xe đạp cũ đón hai chị em tôi về nhà. Ông thường hỏi:
- Hai chị em ở lớp có ngoan không?, có khóc nhè không?, cô giáo dạy con những gì nào?
    Mỗi khi mẹ tôi có việc bận lại đưa sang gửi ông. Tôi còn gì vui sướng bằng khi được chơi với ông, được ông hái lá làm con nghé ngọ, gấp chiếc thuyền giấy thả bơi trên chậu nước, được ông mua quà bánh cho ăn,… Có lần, ông dẫn tôi ra sân kho chơi, thấy bọn trẻ đứa nào cũng có một miếng vải hay một tờ giấy mỏng mỏng gắn cả đuôi ở đằng sau rất đẹp, bay cao tít lên trời, tôi hỏi ông:
-  Ông ơi kia là cái gì vậy?
    Ông mỉm cười:
-  Đó là con diều đấy!
    Tôi nhõng nhẽo:
-  Ông ơi, con cũng muốn có diều cơ!
     Ông gật đầu rồi dắt tay tôi về nhà:
-  Hai ông cháu mình cùng làm diều nhé!
     Một lát sau, ông đã tìm đủ: hồ dán, giấy báo, dây dù, tre, kéo… cắt cắt, dán dán một lúc thì chao ôi! dưới bàn tay khéo léo của ông, chiếc diều xinh xắn hiện ra, hòa chung với niềm vui sướng của tôi. Sau đó, ông lại dẫn tôi ra sân kho thả diều. Cánh diều đơn sơ bay tít lên cao, đắm mình trong gió, cánh diều mang bao khát vọng bé nhỏ bay đi mãi, cánh diều muốn nói tuổi thơ thật đẹp, hồn nhiên và trong sáng. Tuổi thỏ tôi khi ấy còn được ví như tờ giấy trắng tinh khôi. Dưới vòm trời bao la  rộng lớn chỉ có vẻn vẹn nằm trong ánh mắt thơ ngây. Hồi ấy, cái gì tôi cũng thấy đẹp và đáng yêu lắm. Những gì ông dành cho tôi thật giản dị, thân thương chan chứa biết bao kỷ niệm. Ôi !những năm tháng đó làm sao tôi quên được. Khi tôi lớn lên, ông bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe. Nào là “Truyện Kiều”; “Phạm Công Cúc Hoa”; “Tam Quốc Diễn Nghĩa” “ Tấm Cám”…đều được ông kể lại rất rõ ràng . Sau mỗi chuyện ông thường hỏi tôi:
-   Nào, nghe xong câu chuyện, con hiểu thêm những gì? Nói ông nghe đi!
   Rồi ông cháu tôi lại cùng nhau rút ra từ đấy những bài học cách ăn ở, đối nhân xử thế ở đời.
   Ông Kính yêu đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Ông là một người có cái nhìn rất mới mẻ, một con người tân tiến trong xã hội bây giờ. Thời ấy, theo lời bà tôi kể hầu hết các gia đình đều bắt các con thôi đi học để làm việc kiếm miếng ăn, hay dù có đi học thì chắn rồi bỏ, cha mẹ cũng chẳng bảo gì. Nhưng với ông tôi lại khác, dù hoàn cảnh khó khăn đến mấy thì ông cũng nuôi các con ăn học đầy đủ. Ông không chỉ khuyến khích việc học mà còn bắt các con ai cũng phải học hết cấp III, nếu có khả năng thì ông cho học tiếp. Nghe bà tôi kể, bác Vĩnh ngày xưa lười học, trốn đi chơi bị ông bắt được cho một trận nên người. Rồi có lần bác còn giả vờ đặt sách ở đầu gường để học, nhưng thực thì lúc ấy đã ngủ “khò… khò”. Bác tôi láu cá, bướng bỉnh là vậy, nhưng ông vẫn kiên nhẫn dạy bảo. Đã hai lần bác thi lên cấp III đều trượt, nhưng ông vãn bắt thi lại, thi cho bằng đỗ mới thôi. Nhờ vào sự chỉ bảo ân cần của ông mà sau này bác Truyền và mẹ tôi đã học hết đại học, còn bác Vĩnh với bác Cả cũng đã học hết cấp III, ai cũng có việc làm ổn định, gia đình khi ấy trở nên ấm no, hạnh phúc hơn.
  Thời gian lặng lẽ trôi đi, mái đầu ông đã bạc trắng, Người một ngày một già yếu. Khi có các cháu đến chơi, ông vẫn hỏi han tình hình học tập của các cháu, nghe các cháu kể những chuyện ở trường, ở nhà. Ông khuyên nhủ chúng tôi phải cố gắng học hành. Rồi ngày mồng 5 tháng 10 năm 2010 (âm lịch) ông đã vĩnh biệt gia đình, họ hàng và ra đi mãi mãi. Ông để lại niềm tiếc thương vô hạn cho mọi người. Ngày đưa ông con khóc ông nhiều lắm, ông ơi!  Trong như giấc mơ con cũng mong được gặp ông. Mỗi chiều ra sân kho con lại nhớ về những kỷ niệm của ông cháu ta ngày nào. Thế là chẳng bao giờ con được thấy ông, nghe ông kể chuyện,…Khu vườn vắng bóng ông dường như cũng u buồn. Con đường không có bước chân ông trở nên trống trải hơn. Ông ơi, con hứa với ông, con sẽ chăm ngoan, học giỏi và tự tin vững bước trên con đường của đời mình!

GIẢI C

                                               NHẬT KÝ
Nguyễn Thị Minh Ngọc                            
Lớp 8A THCS Ái Mộ                                    
Quận Long Biên

     
    Ngày …….Tháng……Năm
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học. Hà Nội tràn ngập nắng.
Tên tôi là Vũ Trà My. Cái tên của tôi được xướng lên không biết bao nhiêu lần. Bởi lẽ, tôi là học sinh xuất sắc của cái trường này. Cả ba và mẹ của tôi là những ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng, không có lý do gì mà tôi lại không được thừa hưởng những tài năng âm nhạc của ba mẹ tôi. Tôi đang theo học tại một học viện thanh nhạc nổi tiếng. Âm nhạc là cuộc sống của tôi…   

        Ngày…..Tháng…….Năm 
  Nắng vẫn vàng ươn trải dài trên những triền đề
Hôm nay lớp tôi có một học sinh mới chuyển đến. Là một đứa con gái. Tôi vốn không thích những người mới chuyển đến. Hơn nữa, người mới chuyển đến ấy cũng tên là My. Trông thấp và đen hơn tôi nhiều.Hình như chuyển từ một miền quê.Chuyển hay không cũng thế thôi. Bởi tôi đau có bạn. Tình bạn với tôi giống như một câu chuyện cổ tích. Hay như không có thật 
  Ngày nào tôi cũng ra triền đê một mình. Tôi nằm dài và ngả lưng ra những bãi cỏ. Tôi lặng nghe âm thanh của những cơn gió, vị ngọt của đất trời. Rồi tôi thấy nắng, những hạt sương, thấy những chiếc lá. Tôi thích nắng, bởi trong nắng, tôi không cảm thấy cô đơn. Còn trong những cơn mưa, tôi mới chợt nhận ra mình không hề có những người bạn. Khi ấy tôi cảm thấy lạnh. Lạnh như những bản nhạc buồn...
  
        Ngày…….. Tháng……. Năm
   Nắng chói chang.
Tôi bị đem so sách với Hoàng My  - học sinh mới chuyển đến.
Khập khễnh. Họ nói Hoàng My có một chất giọng thiên tài. Còn tôi, chỉ đơn giản là hát đúng cao độ, hát chuẩn về thanh. Không đúng. Trong những bài hát của tôi còn có những cảm xúc nữa, tôi đã truyền vào đó cơ mà. Sao không ai nhận thấy???

      Ngày…….. Tháng……. Năm 
  Nắng gắt. Bây giờ là thời điểm nóng nhất của mùa hè. Ánh nắng chiếu từng tia xuống dưới mặt đất nhu muốn thiêu cháy tất cả. Hàng cây cũng cũng đứng lặng lẽ. Không một gợn mây, cũng không hề có gió. Những cơn gió chỉ chợt vu vơ thoáng qua…
“ Music for all” – cuộc thi về âm nhạc được tổ chức tự do 4 năm một lần. Đây là dịp so tài rất tốt đối với những người như tôi. Tôi sẽ thật sự cố gắng, tôi không muốn thua bất kỳ ai “Rồi bạn sẽ biết ai là người chiến thắng, tôi và bạn không cùng thuộc về một thế giới” 
        
       Ngày…….. Tháng……. Năm 
  Bầu trời đã xuất hiện những gợn mây lăn tăn, những vẫn nắng chói chang như thế. Tôi thích nắng, bởi nắng đẹp, và không mang lại cảm giác cô đơn như những cơn mưa. 
   Hôm nay nay là ngày diễn ra cuộc thi. Với chất giọng của mình, tôi tự tin đứng lên và hát một bài hát bằng tiếng Anh. Tiếng Anh là sở trường của tôi. Khi tôi hát, cả khán phòng sôi động, thậm chí khi tôi hát xong còn có những bông hoa gửi lên rất nhiều. Tôi tin chắc tôi là người chiến thắng.
  “Đó là màn trình diễn bằng tiếng Anh của bạn Vũ Trà My, còn bây giờ xin các em nghe một thí sinh khác cũng với cái tên thật dễ thương Hoàng My”.
 My xuất hiện trong một váy quê mùa. Ở dưới khán phòng bắt đầu có những tiếng cười khúc khích. My nhẹ nhàng cầm chiếc micro lên và nói: “Hôm nay tôi đến không phải để dự thi. Tôi đến hát, bởi hom nay là sinh nhật của mẹ tôi. Tôi muốn mẹ tôi có thể nghe thấy tôi hát. Đó là ước vọng của mẹ tôi…” Và My đã hát. Bài hát ấy là một bài hát rất bình dị. Nó không sôi động. Rất bình yên và trầm lắng. Cả khán phòng lặng yên. Bản nhạc rất nhẹ nhàng mà thấm sâu vào lòng người. Đó Là bài hát nói về một người mẹ rất nghèo khổ, có một cô con gái rất yêu thích âm nhạc, nhưng bà vẫn cố gắng làm việc để cho con theo đuổi đến tận cùng ước mơ của mình
                     Con gái của mẹ hãy gắng bước
                      Trên con đường mà mẹ đã chọn
                      Và mẹ mãi yêu con 
                       Sẽ mãi yêu con.
  “Tuy rằng rằng mẹ của tôi đã không còn nữa, nhưng tôi tin chắc rằng mẹ của tôi vẫn dõi theo tôi từng ngày, con mong… mẹ sẽ nghe thấy con. Chúc mừng sinh nhật mẹ”. Khóe của ai cũng long lanh những giọt nước mắt. Họ khóc. Họ đứng dậy vỗ tay…Còn tôi chẳng ai nhớ đến tôi cả.
Vì sao???
Tôi đã rất cố gắng mà
Vì sao không được công nhận???
Chẳng ai nhận ra trong giây phút đó có một cô bé lạnh lẽ với hàng mi ướt đẫm nước mắt lao ra khỏi khán phòng. Lao ra với đôi mắt nhòe nước, cô không còn nhìn ra được rõ đường đi nữa. Chạy… và rồi… 
Két!!!!!
Uỳnh!!
Không gian… lặng im…Có một cô bé nằm đó.Trên khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước…Mắt cô nhắm nghiền…. Một làn gió chợt thoáng qua… Vẫn là một ngày nắng như bao ngày… 
  - Bác sĩ! Bác sĩ! Con tôi sao rồi???  
  - Ca phẫu thuật khá thành công, song vẫn có những di chứng để lại sau này. 
  - Ý bác sĩ là sao??? 
  -  Có thể con gái ông bà sẽ bị tổn thương tại não hoặc một số cơ quan khác. Việc này chúng tôi chưa thể chẩn đoán gì thêm. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành theo dõi. Gia đình cần chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu với tình huống xấu nhất. 
                                                            
                                                           *******
    Mở mắt, My nhìn quanh. Đây là đâu?  Sao đầu của mình lại đau nhức thế? Hình như nó đã lờ mờ nhớ ra mọi chuyện…Nhưng…
Cả thân mình của nó bị bó những dải băng màu trắng. Có lẽ đây là bệnh viện. 
 Mẹ của nó đang ngồi bên gường bệnh thấy nó thức dậy mừng cuống. Mẹ nó hỏi:
  - Con gái của mẹ đã thức dậy rồi à?? Mẹ lo cho con quá!!
  -…………………………………..lặng im
  - Con sao thế? Hay là do con mệt quá? Sao con không nói gì với mẹ
  -   ……………………………………..vẫn lặng im 
 Khuôn mặt của nó dần dần chuyển sang một màu xanh. Chuyện gì thế này?? Nó… không nói được nữa!! Tại sao?? Một lần nữa, nó lại khóc! Tại sao lại không nói được??
 -  Có lẽ bệnh nhân bị mất đi khả năng giao tiếp do vụ tai nạn đó chấn động quá mạnh – Bác sĩ lắc đầu thở dài.
 -  Vậy có nghĩa là sao hả bác sĩ?? Con tôi sẽ không nói được nữa ư??
 -  Đây là một trong trường hợp hi hữu khi bị chấn động. Chung tôi rất lấy làm tiếc…
 -  Nó không còn tin vào những gì mình nghe thấy. Âm nhạc là cuộc sống của nó. Không thể nói được… Không thể hát ư?... 
 Từ đó cuộc sống của nó như phủ một màu đen. Nó không còn nhìn thấy được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Nó cũng không quan tâm. Đến trường thanh nhạc nó không thể hát. Nó trở nên một người thừa…Nó bỗng cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời này. Một mình nó ngồi ở chiếc bàn gỗ, viết lên những dòng nhật ký.    

      Ngày…….. Tháng……. Năm   
Một ngày mưa tầm tã. 
Hôm nay tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Tôi đã yêu âm nhạc như yêu chính bản thân mình. Thế mà giờ đây, tôi sẽ mãi mãi không được nói nữa. sẽ không còn những ngày được luyện thanh cùng bạn bè, sẽ không còn là học sinh xuất sắc, sẽ không còn là niềm tự hào của ba mẹ. Tất cả… chấm dứt rồi…..
Từ đó nó không đi học. tự chui vào cái thế giới của chính nó tạo ra. Thỉnh thoảng nó lại xem video clip của chính mình. Rồi lại khóc.Lại nhớ. Tốt nhất là không nên xem…. Cũng chẳng nên nhớ…Vì đằng nào cũng là quá khứ…
   - My con có bạn đến tìm con kìa.
Nó hơi ngạc nhiên. Nó đâu có bạn. Ngay cả những người bạn bình thường nhất cũng không có.
   - Hoàng My bước vào với nụ cười thật tươi   
   -  Vũ My à, mình lo cho bạn quá!!
Thấy nó tròn xoe mắt, Hoàng My nói:
   -  Tại mấy hôm bạn không đi học, mình thấy rất lo, tại mình mới chuyển đến nên phải hỏi địa chỉ của bạn đấy
  Bây giờ nó không muốn gặp ai, cũng không muốn cho ai thấy bộ dạng thảm thương của nó lúc này. Tại sao bạn lại đến hả Hoàng My??? Bạn đã thắng rồi cơ mà… Trong cuộc thi đó… Nó không muốn nhớ lại. 
  -   … Bạn không thể hát, không có nghĩa là mọi thứ đã chấm dứt. Bạn còn có đôi bàn tay, đôi mắt, niềm đam mê. Bạn có thể chơi bất kỳ khi nào bạn muốn. Khi bạn tin tất cả đã chấm dứt, lúc ấy mới thật sự bắt đầu Nó nhìn vào đôi mắt của My. Đôi mắt ấy ánh lên niềm tin, hay do nó đang cảm thấy rất lạ… Đây là tình bạn… Mà ngày trước, nó đã nói nó không bao giờ cần đến những người bạn…
  
      Ngày…….. Tháng……. Năm
Một ngày đầy gió và nắng.    
Đã hai năm kể từ khi tôi không thể cất tiếng nói. Nhưng suốt hai năm đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận, hay luyến tiếc một cái gì đó. Giờ đây tôi mới biết thế nào là tình bạn, thế nào là đứng lên sau những vấp ngã, và quan trọng hơn, giờ đây tôi mới biết mở rộng tấm lòng của mình.   
My ngày nào cũng đến thăm tôi sau những buổi tan học. Bạn ấy đã giúp đỡ tôi thật sự rất nhiều. Có những hôm tròi mưa, tôi sợ rằng bạn ấy không đến. Nhưng không bạ xuất hiện đều đặn trong những cơn mưa vẫn là hình bóng bé nhỏ ấy. tôi cảm thấy ấm áp trong lòng mỗi khi nhìn thấy My. My bây giờ đang là học sinh xuất sắc tại học viện thanh nhạc, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đố kị hay ghen tức. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui cho niềm vui của người khác. Tôi bắt bắt đầu tập luyện chơi piano được khoảng hơn hai năm. Và niềm động lực quan trọng nhất của tôi vẫn là My. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu thiếu My hai năm về trước.
  My à, cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu thực sự là ánh sáng của cuộc đời tớ. Nếu một ngày nào đó, Thượng Đế cho phép tớ có thể nói, dù chỉ một câu, tớ sẽ nói mà không hề ngần ngại rằng: “ My à, tớ yêu quý cậu rất nhiều, chúng ta sẽ mãi mãi là những người bạn”.
  
      Ngày…….. Tháng……. Năm
    Một ngày mưa.
    Hôm nay tôi đã đến lớp, nhưng không thấy My đâu. Mọi người nói rằng My đã chuyển trường đi rồi, đi đến một nơi rất xa , rất xa Việt Nam này. Nhưng trước khi đi bạn ấy để lại cho tôi nhắn chỉ vỏn vẹn: “ Hay cố gắng lên nhé, bạn của tôi”
    Mười lăm năm sau. 

      Ngày…….. Tháng……. Năm
   Một ngày thu đẹp trời với bầu trời xanh thẳm.
   Tôi bây giờ đã trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng. Tôi đã đi khắp thế giới để giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh giống như tôi, giúp đỡ những gì My đã từng làm. Tôi nhận ra một điều rằng âm nhạc sinh ra để giành cho tất cả mọi người, và tôi cũng nhận ra rằng cuộc sống của con người không thể thiếu hai điều quan trọng: Đó là âm nhạc và tình thương yêu. Tôi đã có một tình bạn thật đẹp từ hồi thơ ấu, đó chính là động lực lớn nhất đã thúc đẩy tôi đi trên con đường mình đã chọn. Nếu như không có My, thì có lẽ tôi sẽ mãi mãi không tự đứng dậy được bằng đôi chân của mình. Cảm ơn bạn nhiều lắm, người bạn thân nhất của tôi…
  THÔNG ĐIỆP MÀ TÔI MUỐN GỬI ĐẾN CÁC BẠN ĐÓ LÀ: HÃY SỐNG THẬT VỚI LÒNG MÌNH, YÊU THƯƠNG NHIỀU HƠN, BỞI VÌ TÌNH BẠN CHÍNH LÀ ĐIỂM SÁNG NHẤT CỦA CUỘC SỐNG, HỆT NHƯ ÂM NHẠC VẬY


                                 Hoạt động dã ngoại trại "Em tập viết văn làm thơ" tai hồ Núi Cốc - Thái Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét