Tìm kiếm Blog này

23 tháng 7, 2011

EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ

GIẢI KHUYẾN KHÍCH
 
THƯ THĂM BẠN 
 
  Hoàng Thùy Dương
                  Lớp 4A Tiểu học Nguyễn Trãi
Quận Thanh Xuân

                                                               Hà Nội ngày 18 tháng 3 năm 2011
           Mywako Sato thân mến!
     Mình là Hoàng Thùy Dương, học sinh lớp 4A trường tiểu học Nguyễn Trãi, Quận thanh Xuân. Hôm nay, khi đọc báo trên máy tính, mình rất bàng hoàng vì trấn động đất và sóng thần  đã cướp đi bao sinh mạng của bao người trên đất nước bạn, và mình biết khi sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên, lan đến ngôi làng của bạn, cơn sóng đang gào thét dữ dội đó đã cuốn theo người mẹ của bạn. Mình gửi bức thư này, chia sẻ nỗi buồi cùng bạn.
    Sato à, mình biết bạn rất đau khổ khi mất người mẹ mà bạn hằng yêu mến, kính trọng. Nhưng mình tin rằng, bạn sẽ vượt qua nỗi đau này để vươn lên, vì người dân Nhật Bản luôn kiên trì, vượt qua khó khăn và không dễ dàng bị khuất phục , phải không? Sato hãy vững tin lên nha, vì bên bạn và đất nước của bạn vẫn còn những người bạn như mình. Cả thế giới cũng đang hướng về đất nước Nhật Bản của bạn nữa đó.
     Mấy ngày nay, trên khắp cả đất nước mình đang có phong trào quyên góp và ủng hộ đồng bào Nhật Bản thân yêu. trường mình cũng đang tổ chức đợt ủng hộ tiền, sách vở và đồ dùng học tập để giúp đỡ các bạn nữa đấy! Mình tin bạn sẽ sớm nhận được quà của chùng mình gửi.
          Chúc Sato mạnh khỏe! Bạn hãy cố lên nhé!



GIẢI KHUYẾN KHÍCH
 MÁI TRƯỜNG
Nguyễn Gia Hiển                                                              
Lớp 6D THCS Ái Mộ                                 
Quận Long Biên


               Tùng! Tùng! Tiếng trống 
                Gọi mùa thu về 
                Trống rung từng nhịp
                Đuổi đàn ve đi                                                 
                              
                              Mùa thu nắng nhạt
                               Nhuộm thắm cúc vàng
                               Mùa thu mênh mang
                               Thơm hương cốm mới
                                                                                                                                                                 Mùa thu gọi bạn
                                                              Ríu ran sân trường
                                                              Tiếng trống gọi bạn
                                                              Quây quần thân thương

                                          Hoạt động dã ngoại tại Hồ Núi Cốc - Thái Nguyên

GIẢI KHUYẾN KHÍCH
                                                    HY VỌNG  

Vương Khánh Linh
Lớp 5D Tiểu học Đại Yên
Quận Ba Đình



     Anh Quân là một cậu bạn trong lớp tôi, năm nay 11 tuổi. Cậu cảm thấy mệt trong nhiều ngày liền. Mẹ cho cậu đi khám, và bác sĩ cho biết cậu bị u não. 
  Cuộc sống của cậu thay đổi. Quân bắt đầu thành thói quen phải truyền thuốc, phải qua nhiều cuộc phẫu thuật. Những khổ sở về vật chất và tinh thần với một cậu bé là quá sức chị nổi. Bạn đã mất đi cuộc sống trước đây của mình, con người khỏe mạnh của mình.Cậu cũng không thể thực hiện được tất cả những mơ ước đầy những ước mơ nhiệt huyết và kế hoạch cho tương lai của mình. Thay vào đó là một con bị bệnh u não. Một người mà cậu nghĩ có thể, hoặc không thể sống lâu hơn được nữa. Một người mà sẽ rất khác trước đây.
Quân ở một bệnh viện tốt, các bác sĩ cũng tốt. Nhưng nếu cậu không có hy vọng thì bệnh tình sẽ càng nguy trọng. Rồi một hôm, có người gửi cho cậu một món quà và viết: “Cậu cố gắng lên nhé! Chỉ cần sự hy vọng thì có thể vượt qua tất cả. Chúc cậu may mắn!” Cuối cùng cậu cũng đã cảm nhận được sự hy vọng thật sự. Người đó cũng đã động viên Quân và cậu tự nhủ: “Mình có thể làm được!”.Những điều bé nhỏ có thể tạo ra sự khác biệt lớn. Nhưng điều bé nhỏ ấy lại là sự động viên và sự hy vọng. Những điều ấy mà có, tất cả chúng ta có thể trao tặng.
Và tôi tin rằng, một ngày nào đó thì Quân sẽ về lớp với tôi, sẽ không phải ở bệnh viện nữa. Đó là lớp 5D.




GIẢI KHUYẾN KHÍCH

CƠN MƯA RÀO MÙA HẠ



Lê Sơn Tùng
Lớp 6A THCS Trương Vương
Quận Hoàn Kiếm

  
   Hè vừa rồi, tôi được bố mẹ cho về quê chơi. Ở đây cái gì cùng khác xa so với ở thành phố. Từ những con đường đi, nhà cửa, con người… cho đến thiên nhiên, hệ sinh thái… Ngay cả mưa cũng vậy.
Trước khi mưa bầu trời bao giờ cũng u ám, ông mặt trời mặt áo giáp đen ra trận chiến đấu. Những đám mây đen to, chắc nịch từ đâu kéo đến đầy trời, mang trong mình biết bao giọt nước mát lành. Ông mặt trời kéo theo những cô bé, cậu bé nắng trốn sau những dãy núi cao ngất. Bầu không khí ngột ngạt, khó chịu bao chùm lên khắp mọi nơi. Gió thổi lồng lộng làm những rặng tre nghiêng ngả, kêu cót két, làm rơm rạ bay tứ tung, bụi bay cuồn cuộn, khiến bác đa rùng mình đánh rơi máy chiếc lá xuống dất. Đàn chim nhạn bay về phía chân trời, gia đình chim sẻ vội vã bay về tổ, các anh cò dang rộng đôi cánh trắng phau, bay khuất sau những dặng núi. Đàn kiến hành quân đầy đường. Các bác nông dân vội vã thúc đàn trâu, vác quốc, vác cày chạy về nhà. Trong vườn nhà khung cảnh cũng thật  hỗn loạn. Mấy anh gà chọi chạy khắp vườn, đạp đổ mọi thứ, mồm kêu “quang quác”. Các chị gà tây cũng chẳng kém, cãi nhau om sòm tranh nhau chỗ trốn. Chị gà mái tơ gọi đàn con mau vào dưới đám khoai nước mà trú. Chỉ có anh gà trống mào đỏ mỏ khoằm đứng trên đống rơm, bảo mọi người bình tĩnh, nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn, không nên tranh giành, cãi cọ nhau. Khi cả đàn gà ổn định, thì bày vịt ngan, ngỗng mới từ ao lạch bạch chạy vào, mắng mỏ lũ gà sao không đợi bạn bè, chỉ nghĩ đến mình. Mấy chú mèo lười đang nằm sưởi nắng, vội chạy vào bếp.
Những giọt mưa đầu tiên rơi tí tách. Rồi ngay sau đó, những giọt mưa to, nặng hơn rơi lộp bộp trên mái nhà mặt sân. Nước chảy vào trong các rãnh kêu róc rách, tạo nên những bản nhạc nghe thật vui tai. Những cây ổi, cay mít… xòe rộng cành lá, hả hê hứng nước mưa mát lành. Cô bưởi dỗ dành lũ con đầu trò lông lốc. Các chị hoa cúc, hoa hồng run lên bần bật. Bầy ếch nhái nhảy chồm chồm, vui sướng cùng nhau hát ca. Tiếng những chú ếch gọi nhau nghe thật ồn ào. Ngoài ao, đàn cá rô, cá chép nhảy lên , nhảy xuống thích thú. Trên bờ đê, lũ côn trùng kêu váng lên. Đường làng vắng tanh, chỉ có một vài bóng người lướt nhanh về nhà cho kịp. Mưa rơi trắng xóa. Đất trời lòa nhòa ẩn hiện sau làn mưa. Chớp lóe lên, bầu trời sáng rực.Sầm khanh khách cười, đất trời rung chuyển.    Mưa ngớt, bầu trời trong trẻo, sáng sủa, xanh. Cao vút. Các cô, cậu bé nắng nhảy nhót trên ngọn cây, ngọn cỏ, chảy trên mái nhà, trườn theo những thân cành, làm sáng bừng lên cả bầu trời không gian. Đàn chim lại bay ra, hót líu lo. Cây cối xanh tươi mát mẻ. Các bác nông dân lại ra đồng. Đàn gà lại ra sân bới đất tìm giun. Bầy vịt, ngan, ngỗng ra ao bắt cá ăn. Vạn vật được thay áo mới, ai ai cũng vui vẻ. Xa xa chiếc cầu vồng sắc sỡ bắc ngang qua bầu trời.
  Tôi thấy rằng, ở thành phố tuy tiện nghi đầy đủ hơn so với ở làng quê , nhưng ở đây lại có những điều, những thứ mà ở thành phố không hề có. Tôi sẽ về quê nhiều để có thể tận hưởng hết những thứ chỉ có ở làng quê thân thương, nơi có những con người giản dị, mái đình, mái chùa cổ kính rêu phong.



GIẢI B

MỘT TẤM LÒNG

Đỗ Khánh Hiền
Lớp 6A4 THCS Ngô Sĩ Liên
Quận Hoàn Kiếm

 Tiếng ồn ã của buổi tan trường làm dao động cả một khu phố.Tiếng xe cộ inh ỏi làm cho không khí hè về càng thêm nóng nực.Lân năm nay vào lớp sáu. Từ ngày đầu năm học, nó đã để ý trước cổng trường, dưới một gốc cây cổ thụ có ông lão ăn xin nghèo đói, khi hồi trống vừa đánh ròn rã, người ta thấy cụ lại ngửa mũ ra cầu xin sự cứu giúp đỡ của các cháu, ngóng đợi các cháu rủ lòng thương tới lão mà cho vài đồng bạc. Lân để ý đến ông cụ từ lâu lắm. Nó chẳng thấy ai cho tiền ông cụ cả. 
Nhìn vẻ nghèo nàn của cụ mà thấy thương. Quần áo cụ rách nát, chân cụ đi đất, đôi mắt cụ ẩn chứa nhiều phiền muộn, cứ nhìn thấy đám học sinh ào ra trường, đứa nào đứa nấy xin tiền bố mẹ, cầm trong tay nào là bim bim, cô ca, cứ tụ tập ở cổng trường mua quà. Một đám học sinh đi ngang qua, bé gái trong đám quay lại nhìn ông già ăn xin một cách thương xót, nhưng thằng anh đi cạch nó khẽ giật tay em.
-  Kệ ông ta đi em đừng nhìn!
   Họ đi khuất ánh mắt cụ. Cụ đã phải trải qua bao lần đau xót như thế này? Nó đứng lặng nhìn cụ hồi lâu. Cụ cố gượng dòng nước mắt. Nó cảm thấy bối  rối và đau thắt lại, cảm thấy như có một cục nghẹn ở cổ. Nó nhìn mà thương ông cụ lắm, liền lục khắp người để tìm xem có tiền không, nhưng mãi chẳng thấy. Nó đi về và thầm nghĩ đến khi trường phát động ủng hộ cho những người nghèo khó. Tất cả học sinh đều ủng hộ hết mình. Thế sao bây giờ… Nó đứng sững lại lâu không hiểu
Nó đi có ánh mắt nhìn dõi theo nó.
Tùng! Tùng! Tùng! Lại một ngày học kết thúc. Lân chạy ra phía cổng trường, phía gốc cây cụ ngồi, nó nắm chặt tờ tiền trong tay thở dốc, nhìn quanh. Ông cụ vẫn ngồi đó, nhưng ông nằm bên gốc cây, chiếc mũ trống không vẫn được giơ cao bởi bàn tay yếu ớt của cụ. Dường như cụ đã dồn tất cả sức lực của mình vào chúng. Nó thấy cụ nằm đó, mệt lả đi. Một vài đứa học sinh đi ngang qua, thấy chướng mắt đã đá ông cụ: -Cái lão già chết tiệt kia! Ngồi cho cẩn thận! Có tránh ra không thì bảo? Ở đây không có chỗ cho lão ăn xin đâu!
Đôi mắt tưởng chừng nhu sắp khóc đến nơi rồi, bỗng nhắm nghiền lại. Lân đau nhói cõi lòng, đỏ mặt xấu hổ, không hiểu tại sao lớp các bạn học môn giáo dục nếp sống cho học sinh, nhằm nhắc nhở các em quan tâm đến mọi người, mà các bạn vô lễ kia sao không được học? Hay đơn giản chỉ là do ý thức chính bản thân của họ mà thôi?
 Nó chạy đến bỏ tờ mười ngàn vào trong chiếc mũ rách nát của cụ. Nó nghĩ bây giờ cụ chỉ cần đồ ăn thôi, liền lục trong túi lấy chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích và túi nước cam mẹ chuẩn bị cho nó sáng nay ra. Cả ngày không có cái gì vào bụng , nó thấm thía nỗi đói khổ đến lả người: trước đây nó ăn sung mặc sướng, đồ ăn đầy đủ đến mức nó ngán, giấu mẹ để đổ đi. Thế bây giờ nó mới thấu hiểu được? Nó rụt rè mãi mới cất lên được lời:
-  Cụ ơi cháu đỡ cụ ngồi dậy nhé!
   Ông cụ mở mắt. Nó nhẹ đặt chiếc bánh và túi nước xuống, nhanh nhẹn đỡ cụ ngồi dậy rồi vội vàng đưa bánh và nước cam cho cụ. Nó chăm chú nhìn cụ. Bụng đói meo nhưng lòng vui như tết. Ông cụ đôi mắt rung rưng:
- Cháu thật tốt! Ông cảm ơn cháu!
     Nó trở về, được ánh mắt ông cụ đưa đến cuối đường. Nó đã khóc thật nhiều, vội vã chạy về khoe mẹ. Mẹ nó cảm động, liền gọi điện cho khu dưỡng lão, đưa cụ đến để họ chăm sóc. Chiều hôm ấy, mẹ liền tự hỏi mình:
    -  Tại sao hôm nay, con trai mình lại ăn hết phần cơm của nó nhỉ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét