Tìm kiếm Blog này

19 tháng 1, 2012

EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ

NĂM MỚI CHÚC CÁC BẠN VÀ GIA ĐÌNH 
                    HẠNH PHÚC 
                                      AN KHANG 
                                                 THỊNH VƯỢNG

 
                             BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH
CÂU LẠC BỘ VĂN HỌC
CUNG THIẾU NHI HÀ NỘI 
NĂM 1995 - 1997


PHẦN I

                NGƯỜI MẸ
     Chiếc xe khách “Gia Lâm – Đền ngọc Sơn” dừng bánh trước cổng nhà dưỡng lão. Chú lái xe tươi cười đỡ các mẹ xuống xe. Chị Hoa nhanh chân đưa mẹ Tư  về phòng. Mẹ Tư năm nay ngoài bảy mươi, dàng mẹ mảnh mai, gầy guộc nhưng vẫn còn nhanh nhẹn. Ông tư mất trước khi anh hòa – con trai độc nhất  của mẹ hy sinh. Mẹ tư thắp mấy nén nhang. Chả là hôm nay, ban giám đốc nhà dưỡng lão tổ chức cho các cụ đi thăm đền Ngọc Sơn, trước tượng Thánh Mẫu, mẹ Tư cầu mong được gặp anh Hòa lần cuối. Nghe nói, đền Mẫu thiêng lắm. Mẹ tư cũng cầu mong như vậy.
   Thắp hương xong, mẹ Tư đi nằm…
    Mẹ ơi! Mẹ
    Có giọng nói vừa lạ, vừa quen văng vẳng bên tai mẹ Tư.
    Mẹ mở mắt.
    Không thể thế được. Mẹ dụi mắt.
   Trước mắt mẹ là anh Hòa.
   Mẹ! Con đây mà! Con của mẹ đây mà!
   Hòa! …Hòa! Con tôi!
   Mẹ tư lạc hẳn giọng, khóc nức nở.
   Mẹ nhào lên ôm chặt lấy tay anh Hòa như sợ anh sẽ tan đi lúc nào không biết.
   Đột nhiên mẹ giật mình.
-  Ôi ! Con tôi ! Sao người con lạnh toát thế này?
  Giọng anh Hòa buồn buồn, vang vang
- Bây giờ con là người cõi âm, hôm nay là tết thanh minh, có một người đàn bà đến gặp con. Bà ấy đã xin phép Diêm Vương cho về thăm mẹ chốc lát. Mẹ! Dạo này mẹ có khỏe không? Con trông mẹ gầy quá.
Mẹ tư lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt lạnh giá của anh Hòa.
Mẹ nói:
-  Mẹ không đáng lo đâu con ạ. Bấy lâu mẹ được hàng xóm láng giềng giúp đỡ chăm lo nhiều. bây giờ lại có các anh , các chị lo lắng là mẹ đã tốt phước lắm rồi. . Thế nhưng trong lòng mẹ vẫn canh cánh lo nhớ con. Bây giờ mẹ được gặp lại con là yên tâm lắm rồi.
  Anh Hòa cầm lấy bàn tay gầy guộc, ấp áp của mẹ. Mẹ tư cảm thấy lòng đau buốt. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má nhăn nheo của mẹ. Trong suốt cuộc đời mình, mẹ đã lúc nào những giọt nước mắt này đâu. Những giọt nước mắt đắng cay và những giọt nước mắt cô đơn, lạnh lẽo. Trong mắt mẹ hiện lên hình ảnh thằng Hòa ngày nào ngồi bóp vai cho mẹ, kể chuyện cho mẹ nghe. Mẹ còn nhớ rõ từng câu nói của nó trước lúc nhập ngũ: “Mẹ an tâm! Đánh giặc xong, con sẽ về đưa mẹ đi khắp nơi! À đúng rồi, con sẽ đưa mẹ về thăm ông bà nữa!...”
   Vậy mà… Bất giác tim mẹ đau nhói
   Mẹ! Con sắp phải đi rồi! Mẹ có dặn dò gì con không?
   Mẹ Tư lau nước mắt.
- Con đợi mẹ một chút!
  Mẹ lọ mọ đi vào gian trong, lấy ra chiếc áo len mẹ đã cố sức đan.
   Quay trở lại mẹ nói:
- Ở dưới đó lạnh lắm, giữ lấy mà mặc cho ấm, con ạ!
   Anh Hòa xúc động ôm lấy mẹ Tư:
- Thôi! Con đi mẹ nhé!
  Mẹ Tư nước mắt giàn giụa nhưng rồi mẹ gật đầu.
  Anh Hòa nhìn lại mẹ làn cuối.
  Bóng anh xa dần, xa dần…
   - Hòa! Con! Hòa…!
   Mẹ Tư hét to lên mông rằng anh Hòa sẽ quay lại.
  Bóng anh Hòa mất hẳn.
  Chợt, một giọng nói trầm trầm cất lên
-  Bà đã toại nguyện chưa. Ta đã đáp ứng lời cầu xin của bà rồi đấy.
-  Bà…Bà là ai?
-  Bà quên rồi sao? Mà cũng phải, người đời có bao giờ nhớ đến ta đâu! Ta là người đàn bà trong đền Thánh Mẫu đây mà.
-   A, thì ra! Cảm ơn bà đã thực hiện nguyện vọng của tôi. Đó là một ước nguyện mà trong suốt ba mươi mấy năm trời tôi cầu mong. Xin ngàn lần tạ ơn, bà đã giúp mẹ con tôi được gặp lại nhau.
-  Ấy ! Bà đừng nói thế! Ta giúp bà bởi vì hoàn cảnh của bà cũng như ta. Ngày xưa khi ta sinh ra con, ta chỉ có một ước nguyện nhỏ là mong nó sống với ta đến cuối đời. Vậy mà, lên ba tuổi  nó đã từ giã ta lên đường đánh giặc. Và rồi đánh giặc xong, chẳng một lời từ giã nó phi thẳng về trời. Ta không ăn, không ngủ suốt bao nhiêu năm để rồi cuối cùng chết đi và lên trời gặp lại nó.
-   Ôi! Tôi thật không ngờ trên đời này lại có người có số phận bi đát đến như vậy
-  Thôi! Dù sao ta cũng đáp ứng được nguyện vọng của bà…
-   Bà Tư! Bà Tư!
Bà dụi mắt tỉnh dậy
-  Ủa! Bà tám đấy à! Ủa! tôi vừa mơ ư?
-  Bà mơ thấy gì đấy! Kể tôi nghe xem nào
-  À! Không có gì đâu! À ! Sang nay bà cầu mong gì ở ở đền Mẫu đấy?
Bà Tám chép miệng
-  Tôi chỉ mong gặp lại thằng con tôi. Nó đi mà không được gặp mặt nó lần cuối.
-  Rồi bà sẽ được toại nguyện, bà Tám à
-  Cám ơn bà.
   Vậy đó, người mẹ Việt Nam là vậy đó. Họ đã cống hiến cho đất nước những người con – những thứ vô giá mà không gì có thể mua nổi. Và đó là truyền thống mà không một dân tộc nào khác có nổi.

                                                                                BÙI LAN PHƯƠNG
                                             CÂY CHUỐI
Cây chuối trước nhà em
Lá đựng đầy những gió
Quạt cho em nằm ngủ
Giữa nằng lửa trưa hè



MÁY BƠM
Chú gà đang mải chơi
Thoáng thấy máy bơm,                           
        khanh khách cười
Chú gà giật mình chạy mất
Máy bơm chạy
Phun nước như dòng thác
Mặt nước long lanh như ánh bạc
Chị khoai nước giơ tay vẫy chào
Cả đồng lúa xôn xao
A, nước về, nước về!
(Thế là hết khát)
Chú chuồn chuồn
Cưỡi trực thăng
Nhìn xuống cánh đồng
Tỏ vẻ hài lòng
Liền gật đầu:
-  Được, được, được!
                                             HOÀNG NGỌC CHÂU                                                                                      
                      
ẢO VỌNG

- Thế nào cháu bé ? Cháu muốn ở với bố hay với mẹ? – Tiếng ông chủ tọa vang lên làm thằng bé giật mình:
-  Cháu…cháu thích ở với bố mẹ cơ hu hu…ở với bố mẹ cơ…
   Thằng bé nức nở. Nó hét lên nhìn bố lại nhìn mẹ, mong sao nhận được cái gật đầu hay mỉm cười đồng ý. Nhưng bố nó chỉ thở dài, lắc đầu. Còn mẹ nó quay đi, cố trách ánh mắt van lơn, cầu khẩn của đứa con mới lên 7 tuổi. Cuối cùng tòa xử nó được ở với mẹ vì mẹ nó có điều kiện hơn bố. Thất thểu đi bên mẹ ra xe, noa cứu ngoái đầu tìm bố, khóc òa:
-  Bố ơi bố đâu rồi? Bố về với con đi bố! Bố ơi…
  Bây giờ, nó đã là thằng bé mười hai tuổi. Năm năm qua đi, nó thiếu thốn tình thương của cả cha và mẹ. Bố không một lần đến thăm nó, tuy vẫn thỉnh thoảng gửi quà nhưng mẹ nó không cho nhận. Mẹ bảo : “Để mẹ mua cái khác đẹp hơn”. Rồi mẹ nó lao  vào , quên bẵng lời nói của mình. Cả ngày hai mẹ con rất ít khi gặp nhau, ít khi được cùng ăn cơm với nhau. Nó vẫn thường trốn mẹ ra công viên, nơi mà hồi bé, nó hay được bố mẹ cho đến chơi…
   Hôm nay, nó lại tha thẩn ra công viên chơi một mình. Nó nhìn thấy hàng bón bay. Nó mưa một quả bóng có hình gia đình đang cười đùa hạnh phúc. Cầm quả bóng trên tay, trong nó bỗng nhói lên một tia hy vọng.Chợt nó vấp ngã, quả bóng tuột khỏi tay, bay lên. Nó nhìn theo, nhìn theo cho đến khi quả bóng chỉ là một chấm nhỏ lẻ loi trên bầu trời
                                                         
                                                                  CHU MINH PHƯƠNG
















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét