Tìm kiếm Blog này

11 tháng 1, 2012

EM TẬP LÀM BÁO


 BÀI VIẾT KHÓA III (2007 -2008)

PHẦN I

MÙA ĐÔNG

   Từng đợt gió lạnh rít bên tai…
    Lạnh…
    Rét…
    Mới mấy ngày qua đây thôi, hơi ấm của mùa thu vẫn lan tỏa, vương vấn trong đất trời Hà Nội. Con phố nhỏ ngoài kia vẫn e ấp hương hoa sữa, lẩn trong đâu đấy bông hoa sữa nhỏ li ti cong sót lại cuối cùng của mùa thu. Thế mà hôm nay đông đã về. Về một cách bất chợt, nhanh chóng. Về dịu dàng kín đáo như một nàng công chúa cổ tích.
    Mùa đông là mùa tôi yêu thích nhất. Nó khác hằn với các mùa khác bởi cái giá lạnh nó đem về. Phải nói thật, thiên nhiên vào mùa đông không có gì đặc sắc như các mùa khác: cây cối khẳng khiu, trụi hết lá còn bầu trời thìn âm u sám xịt làm cho con người ta dễ cảm thấy buồn chán và mệt mỏi. Nhưng mùa đông cũng có cái đẹp, nó cho ta  thấy tâm hồn mình ấm áp, vui vẻ .
    Cơn mưa đầu mùa đông dai dẳng lạnh thấu đôi vai như có chút gì đấy đáng yêu vô cùng. Cứ thử nhìn những hạt mưa rơi như những viên đá pha lê lấp lánh ngoài kia nó nhẹ nhàng ấp ủ bên trong niềm hạnh phúc mà phía bầu trời dịu dàng đặt xuống trần gian.
     Tôi thích cái cảm giác mùa đông khi nghe tiếng gió lạnh vi vu như những khúc nhạc đặc biệt. Mùa đông, cây cối cỏ hoa dường như mất hết sức sống, nó cần đến mùa xuân để cây cối đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái , thế mới biết rằng, các nàng tiên của bốn mùa thương yêu nhau, giúp đỡ nhau là thế.
    Cuộc sống luôn biến đổi theo thời gian nên mùa đông cũng vậy, nó cũng có biến đổi khác lạ. Vào những năm kháng chiến, mùa đông như bao chùm lên sự đau khổ của nhân dân Việt nam, nó càng thêm lạnh lẽo khi có biết bao nhiêu máu xương của những chiến sĩ đã anh dũng hy sinh cho tổ quốc. Còn ngày nay khi đất nước đã hòa bình thì mùa đông cũng khác, nó không lạnh như trước đây nữa mà thay vào đó là sự yên vui đầm ấm của mọi nhà.
    Dòng người qua lại trên phố thật náo nhiệt làm cho mùa đông như ấm ấp thêm. Lũ trẻ con xúng xính tong bộ quần áo ấm đủ màu, sắc hai cái má hồng với nụ cười duyên của chúng đủ làm tôi thêm ấm lòng trong những mùa đông giá lạnh này.
     Đi trên đường, tôi càng cảm thấy tôi thấy tâm hồn mình phới phới. Nhưng bất chợt phía bên kia đường có một em bé chừng 7- 8 tuổi, bế đứa em mới chỉ khoảng 6 tháng tuổi đi trên phố. Hai đứa trẻ co ro trong cái giá lạnh của mùa đông. Thằng bé vừa đi vừa bế  em vừa hát : “Thân nghèo đói, đi hát kiếm tiềm nuôi em…”. Cái bài hát cứ xoáy mãi vào tai tôi. Nó như một lời van xin cầu cứu tất cả những người xung quanh. Tôi đặt vào chiếc mũ rách của thằng bé vài đồng tiền lẻ ít ỏi của mình, thằng bé nhìn tôi cảm ơn rồi đi tiếp. Chao ôi! lúc ấy, đôi mắt của thằng bé ngây dại vô cùng. Đôi mắt mờ đục, bờ môi tím lại vì rét và đói. Khổ thân hai anh em!!!
   Cuối mùa đông, từng đàn chim én từ phương Nam bay về, chúng như báo hiệu một mùa xuân mới đến, vạn vật tốt tươi. Mùa xuân sẽ đến, tạm biệt mùa đông, mùa đông để lại cho tôi những nỗi nhớ, những kỷ niệm không quên mỗi khi đông qua.
    Rồi bất chợt đứa bé hát rong hôm nọ đi qua ngõ hẻm phía sau nhà. Nhưng hôm nay không thấy có đứa em trên tay. Chắc là thằng bé để đứa em của mình ở một góc nào đó….
      Càng nhìn thằng bé, càng thấy thương! Khổ thân nó!!
      “ Thân nghèo đói, đi hát kiếm tiền nuôi em…”
          Lạnh…
          Rét…
          Kinh khủng…
                                                                         
              TỰ SỰ              

    Tôi tự nhận mình là người rất lười, vậy nên dù đã biết là chủ nhật phải nộp bài nhưng mãi đến tối hôm nay tôi mới tự ép mình phải nghĩ ra một cái gì đó để nộp. Thế là tôi nghĩ gì là viết, có lẽ chẳng đâu vào đâu, mong các bạn bỏ chút thời gian đọc , nó như ly cà phê buổi sáng – đắng nhưng vẫn uống.
    Gần một tháng trời tô đã định viết bài. Thế nhưng bao thứ nào là  bài kiểm tra, phim ảnh, hay truyện tranh và cả những thứ khác nữa khiến tôi lãng đi. Rồi từng tuần trôi qua, chẳng đâu vào với đâu cả. Cứ thế thời gian lẳng lặng trôi đi mà tôi không hề ý thức hay cảm nhận. tôi đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu ngày , tuần , tháng…thật vô ích!

     Tự nhiên tôi lại nhớ đến một câu nói của Nguyễn thị Minh Châu: “Cuộc đời thật lắm những điều vòng vèo và chùng chình.”. Dù đã học thuộc lòng câu truyện cũng như cách phân tích câu nói này, nhưng có lẽ bây giờ tôi mới thật sự hiểu nó. Bạn có nghĩ rằng con người luôn mong muốn quá nhiều không? Hay chỉ đơn giản là họ không biết mình muốn gì. Những cái điều vòng vèo và chùng chình đấy chỉ là cái cớ để cho tôi cố tình quyên đi bài viết này cũng như nó khiến bạn để cho một điều gì đó quan trọng với mình đi rơi vào sâu trong ký ức. Tôi đã mất nhiều thứ vì lý do vớ vẩn ấy. Vậy nhưng tôi cũng không đủ tỉnh táo hay lý trí để nhận ra bản thân mình. Thực tế đó là nguyên nhân chủ yếu để mỗi chúng ta lấy làm cớ mà lừa dối chính mình.
    Trong một bài kiểm tra, cô giáo đã phê vào bài của tôi thế này “Chưa cách biết lôi cuốn được người đọc. Bắt đầu từ cảm nhận được những vấn đề siêu hình”. Đọc xong những dòng ấy tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn. Đúng là tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý nghĩ là muốn người khác đọc bài của mình(tất nhiên là cô dạy văn của tôi phải đọc nó) Vậy mà lúc này tôi thật mong muốn bạn đọc những điều tôi viết cho dù với bạn nó vô nghĩa.
     Một nhân vật đã nói thế này: “Con người ai cũng có mong muốn. Nếu ai đó nói là không thì họ chỉ đơn giản là chưa hiểu mình muốn gì”. Tôi biết rõ mình khao khát và mong muốn điều gì nhưng tôi bị lôi kéo vào vòng xoáy nhàm chán của cuộc sống thường ngày mà không cách nào thoát ra được. Nào học hành, thi cử, cãi cọ thậm chí cả yêu đương. Nó thật rắc rối, lằng nhằng, và nhức đầu. Thế mà không chỉ có tôi là nạn nhân thôi đâu mà còn biết bao nhiêu người khác nữa đấy.
      Thật buồn khi phải thừa nhận rằng cuộc sống luôn đầy dẫy điều cám dỗ con người, nhưng nếu bạn biết điều trái tim mình thật sự mong muốn thì bạn cố gắng giữ nó . Hạnh phúc như cánh chim chợt đến lại chợt đi. Hãy biết  hạnh phúc với những gì mình đang có. Nhất là bây giờ nhấm nháp tách cà phê và đọc và viết nhé

                                                                                     TRẦN PHƯƠNG THẢO

NIỀM TIN CHIẾN THẮNG

    Mẹ ơi! con muốn những lời viết trên đây được mẹ đọc. Con yêu mẹ! Mẹ là tất cả của con cũng như con là tất cả của mẹ vậy. Mẹ hay yêu con, hay nựng con nhưng con lại hay dỗi, hay hờn như một đứa con nít. Con thấy hạnh phúc khi sinh ra trong vòng tay yêu thương của mẹ. Nhưng mẹ ơi, sao con có mẹ mà nhiều bạn lại không có mẹ, con thấy nhiều bạn phải đi trên đường một mình, phải tự kiếm sống, phải làm những công việc mà con không phải làm như vậy. Con cũng được sinh ra như các bạn, đều có cha và có mẹ, nhưng Mẹ ơi! Con muốn mẹ nuôi tất cả các bạn ấy, con muốn các bạn ấy cũng như con, cũng được mẹ chăm sóc như chăm con vậy.

     Những lời này tôi đã viết trong trái tim, và bây giờ, tôi viết lên giấy trắng để tất cả chúng ta có thể đọc được, hiểu được những suy nghĩ của tôi. Tôi thấy thương các bạn cùng trang lứa như chúng ta mà không được đi học, không được cha mẹ chăm sóc như chúng ta. Đã có dịp tôi được nhìn những bạn đi với những túi hàng rong trên các con phố Hà Nội. Nhưng chẳng ai để ý đến các bạn, mọi người thờ ơ. Lần đầu tiên khi nhìn thấy cảnh các bạn mời mọi người mua hàng, tôi không hiểu các bạn làm gì. Sau này khi hỏi mẹ, mẹ nói cho tôi nghe. Tôi thấy hạnh phúc trong làn nước mắt và thương các bạn. Quả thật đó là những điều mà tôi chưa từng biết, phải chăng một đứa trẻ luôn sống trong sự bao bọc của bố mẹ, sự che trở của gia đình như tôi không bao giờ hiểu được những cảnh tượng đó. 
   Nhưng không! Tôi đã hiểu rồi. tôi thấy thương các bạn. Những lời này tôi viết tặng các bạn. Các bạn cố gắng vượt qua khó khăn, hãy vui lên dù bên cạnh không có ba, có mẹ, nhưng hãy nhớ rằng, ba mẹ không phải lúc nào cũng hiện hữu bên ta, ba mẹ luôn trong trái tim ta. Ba mẹ chính là giọt nước mắt khi bạn buồn, những nụ cười khi bạn vui. Và hãy có niềm tin,… “niềm tin chiến thắng, sẽ đưa ta đến bến bờ vui, niềm tin chiến thắng,…luôn mãi trong tim mỗi chúng ta”.

                                                                               NGUYỄN THANH TÂM

MƯA MÙA HẠ

   Chắc hẳn ai cũng nghe cái tiếng “tí tách” hay “ào ào” của mưa. Mưa phùn, mưa bụi mùa xuân, cơn mưa mùa hạ,…Nhưng đặc biệt nhất với tôi vẫn là cơn mưa rào đầu mùa hạ.
     Buổi chiều, không khí bao trùm vẻ nặng nề như muốn sập đổ xuống. Bầu trời tối sầm lại. Những đám mây kéo lại với nhau tạo thành một khối đen sì, nặng trịch và dày đặc che kín cả một mảng trời. Trong làn gió nghe như những hơi nước. Những con mối bay tứ tung trong không khí. Đàn kiến nặng nề rời tổ. Người đi đường càng lúc càng thưa thớt bởi họ biết rằng sắp có một cơn mưa lớn.
    Rồi “lẹt đẹt, lẹt đẹt”;: mưa đến, nhanh như một cái chớp mắt. Mưa ào ạt rơi xuống như những mũi lao. Trời và đất hòa vào nhau tạo thành cái mùi nồng nồng, ẩm ướt. Mưa hối hả, hối hả rơi. Mưa từ lưng trời tuôn xuống xối xả như cơn thịnh nộ của trời. Các giọt mưa đan vào nhau tạo thành một bức tường khổng lồ trắng xóa.
    Trước giờ trời khô khan bao nhiêu thì bây giờ lại khoan khoái, mát mẻ bấy nhiêu. Những tán lá rũ bỏ bụi trần, lộ ra chiếc áo xanh mơn mởn tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe lao nhanh làm bắn nước mưa lên vỉa hè. Nước cuồn cuộn chảy vào cống rãnh đục ngầu mang theo rác rưởi. Mái nhà vang lên những tiếng “lộp độp” thật mạnh. Một tia chớp lóe lên, xé ngang bầu trời. Kế đến là những tiếng sấm vang rèn cả không gian. Mưa vẫn cứ rơi, cứ rơi…
     Mưa ngớt hạt rồi tạnh, cúng nhanh như lúc nó đến. mấy con chim chào mào từ hốc cây nào đó bay ra hót râm ran. Còn lũ chim sẻ thì thi nhau chuyền cành, ríu rít gọi bạn. Mặt trời bắt đầu ló ra, chói lọi trên những vòm lá lấp lánh nặng trĩu nước đón chào một ngày mới.
                                                                                                     
                                                                                                                             PHẠM LAN CHI



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét