Tìm kiếm Blog này

2 tháng 6, 2012

NHỮNG NGÔI SAO LẤP LÁNH

(Phần IV) Tiếp theo và hết

ĐI LẤY PHẦN THƯỞNG Ở PHƯỜNG

Hôm nay
Trong bốn bức tường nung lửa        
Tôi đã tan thành nước                           

Phần thưởng thì chả dùng được
Vì vở có những năm li
Trường tôi dùng vở bốn li

Chỉ có hai bút chì 2B
Mẹ cứ bảo
Đừng cho vở nữa
Để đi làm từ thiện

Thật lạ lùng
Vì tặng cũng như cho
Không có gì khác nhau ngoài cử chỉ
Trong hội trường
Những người già đọc thơ
Hát
Và hát biểu
Trong khi trẻ con nhễ nhại mồ hôi
Có vài đứa gượng cười
Vỗ tay lẹt đẹt
Có vài đứ ra khỏi phòng
Tôi cũng vậy

Tôi lên rồi lại xuống
Tôi chờ mãi chờ mãi
Họ cứ phát biểu hoài
Sao họ không thấy mỏi
                                                                                   6.8.2009



CHIẾC LỒNG TÍ HON

Con chim nhỏ trong lồng
Treo trên cây                                           
Cứ ngồi thừ ra
Chẳng biết làm gì

Con chim không hót
Chỉ rên thầm…
Con chim không hót
Chẳng phải nó không buồn hót
Mà vì con người
Chỉ dạy nó ăn hạt gạo
Rồi nhắc lại những lời ngớ ngẩn ngẩn ngơ

Con chim không biết bay
Mà vì nó bị giam cầm
Không bay được nữa
Ước vọng không còn
Khi người ta thả nó ra
Nó chỉ lạch bạch như vịt ngoài sân
Vậy nên
Người ta giam nó lại
Trong chiếc lồng tí hon.
                                                                          28.1.2009


TRONG VƯỜN THÚ

                            
                                Sư tử       
ngồi thườn mặt ra                
chờ rụng lông

Khỉ con ngơ ngác
Trèo hết cây này đến hàng rào khác
vẫn chưa biết mình bị giam cầm

Con voi lặng lẽ uống nước
đuôi cũng chẳng buồn ve vẩy
bốn chân cột đình như chôn luôn xuống đất
hai tai rũ xuống như hai chiếc lá dần héo khô

con báo đốm
nằm ngủ trên cây
mơ màng về châu Phi
về đồng cỏ
về các cuộc rượt đuổi

Con hươu
đôi mắt buồn rầu long lanh ngấn lệ
nó nhìn con nó
ngây thơ nhai cỏ
nó nhìn những người khách
cứ trêu đùa rồi la ó

Còn con ngựa
cũng đang mơ về tự do
về cao nguyên đầy cỏ
về những đêm
đồng ca hí vang bên bờ suối


Chẳng hiểu sao
con dế cũng thẫn thờ
trong khi nó có tự do
Nó bé tí
ai đâu quan tâm
nhưng nó nhớ
những buổi chiều đi chơi với ngựa
đi tìm cỏ cùng hươu
và những lúc trêu ông sư tử
đá đuôi ông báo đốm

Bao giờ mày đến tự do ơi!

                                                                              28.12.2009


MẸ TRANG THANH

Mẹ buồn ngủ buồn ngủ
Ánh mắt sâu hõm vào
Mẹ buồn ngủ buồn ngủ
Lông mày thưa lông mi rậm rạp
Quầng mắt thâm tím
Gò má cao lấm tấm nâu
Cái mùi lẹt hinh hích hinh hích

Buồn cười sao
Môi nẻ bắt đầu nhoẻn cười
Mắt ti hí lại
Cận thái dương nổi vết chân chim
Cái cằm có hai lằn
Cổ hai ngấn
Tương xứng làm sao
Mái tóc ngắn xơ xác

Ỉn tự nhủ
Cứ viết thơ thế này
Mẹ không tái hôn được nữa
Tội mẹ ghê!
Tuổi thanh xuân để hết cho con Ỉn

Mẹ cười
Phô hàm răng đều trắng
Nghe Ỉn làm thơ
Mẹ sợ
Sợ xấu hổ sợ này nọ này kia

Nhưng mẹ cười
Mẹ ơi sao mẹ thất thường thế?
Tâm trạng mẹ như nào?
Khuôn mặt mẹ ra sao?
Chúng biểu lộ cái gì?
Ỉn hổng có biết!

Chỉ biết rằng
Thỉnh thoảng mẹ cười
Thì trong lòng mẹ khóc
Còn khi mẹ khóc
Thì thỉnh thoảng mẹ cười

Giờ đây khuôn mặt mẹ
Nửa kiêu hãnh
Nửa vương nỗi buồn mơ hồ không ai biết
Giờ đây lại thoảng niềm vui

Sao có năm phút thôi
Mẹ thay đổi đến năm mươi lần thế hả?
Không biết mẹ đang nghĩ gì đây?
Một nụ cười ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt
Rồi lại có sự thắc mắc
Nụ cười buồn
Của người đàn bà cô đơn

Tôi viết đến đây
Mẹ cười to
Há há há…
Trời!
Sao mẹ cô đơn mà lại cười? – tôi tự hỏi

Hây đầu mẹ đang lui vào xoáy ốc
Một xoáy ốc vô cùng tận
Nó cứ xoáy lấy trí óc mẹ
Mẹ đã biểu lộ khoảng sáu mươi cảm xúc rồi
Hay mẹ là phù thủy có phép thuật vô biên
Trí não mụ ép người khác trôi vào ảo giác
Lúc đó
Ta thấy mụ cũng như người bình thường
Nét mặt như được vẽ sẵn trên giấy
Rồi cho vào cỗ máy bắn lung tung
Không trung đầy giấy vẽ
Giấy vẽ đầy khuôn mặt mẹ
Khuôn mặt của những tâm trạng lạc lõng
Trong lòng mẹ và trong lòng con.

                                     22h25 -  25.10.2010


CUỘC NÓI CHUYỆN
GIỮA NGƯỜI MÙ VÀ NGƯỜI SÁNG


: ‘’’’:::::  A A A
- Gì thế? Gì thế ??
- Kí tự đấy
- Đâu? đâu?
- Đây này!
- Đâu? đâu?
Tôi nghê tiếng gõ
     Cạch cạch
      Cạch cạch
Nó là cái chi?
- Là các ký tự
Ở ngay trước mặt anh đó thôi
    - Không
Tôi bị mù
Tôi không trông thấy
Tôi đã không nhớ là tôi bị mù, nhưng bây giờ tôi nhớ
Giá mà tôi không nhớ ra
Thì sẽ đẹp biết bao…

Tôi thấy…
Thế giới đen
Vô hình
Thế giới đen
Trống rỗng
Tôi thấy…
Không gì cả…
- Nếu anh thấy thế giới
Nó sẽ ra sao?
- Tôi không biết!
- Hãy tưởng tượng đi
- Như thế nào?
- Anh phải biết, phải hiểu nó
- Tôi làm sao hiểu nó được!
Tôi đã bao giờ thấy nó đâu
Các ký tự
Màu đen
Nhưng không tăm tối, trống rỗng
Như thế giới mà anh vẫn thấy
Các ký tự
Hữu hình - Vô biên
Anh có thể viết vẽ lung tung thôi
Chỉ để thỏa sức nghĩ
Anh thử hình dung xem
Các ký tự nó như thế nào
- Như thế nào nhỉ?
Nó tròn hay vuông, hay thẳng?
Tôi sẽ vé ra nhé
Bằng con mắt của người mù
Hai hình chéo
Nối với nhau
Rồi biến thành hai hình thẳng
Màu trắng
Ngăn cách giữa sáng và tối
Tôi có thể nhìn được nếu tưởng tượng, đúng không?
Đúng
Hãy nhìn bằng đôi mắt bên trong…

                                                                                    20.2.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét