Tìm kiếm Blog này

23 tháng 6, 2012

Bài viết của học sinh CLB văn học khóa II (Phần III)


      
THỬ THÁCH ĐẦU ĐỜI


        Ánh nắng mặt trời chan chứa khắp nơi, sưởi ấm cho mẹ con cây hồng tú cầu, mầm non ríu rít bên mẹ.
- Mẹ ơi! Ông mặt trời tốt bụng quá, cuộc sống thật tuyệt vời mẹ nhỉ!
    Mẹ mầm non xoa đầu nó dịu dàng:
- Đó là những ngày đẹp trời thôi con ạ, còn những ngày mưa bão thì khủng khiếp lắm. Mẹ biết mẹ sắp phải xa con, khi không có mẹ bên cạnh con hãy tin rằng mẹ mãi ở bên con, hãy biết vượt qua khó khăn, thử thách để vươn lên mà sống!
    Mầm non ngước nhìn những chiếc lá úa vàng dần của mẹ, khuôn mặt mẹ ngày một tiều tụy không còn rực rỡ như mấy ngày trước.
    Ứa nước mắt, nó nói với mẹ:
- Mẹ đừng bỏ con đi nhé, con hứa sẽ ghi nhớ lời mẹ dạy.
    Một ngày kia, mầm non tỉnh dậy không thấy mẹ đâu nữa, nó ngơ ngác nhìn khoảng đất lúc trước mẹ đứng bị lật tung lên. Rồi chợt hiểu, nó òa khóc. Thân nó rũ xuống, trong đầu nó hiện lên hình ảnh mẹ, mẹ nó mới đẹp làm sao, mặt mẹ nó tròn, điểm những viên phấn vàng lấp lánh dưới nắng. Mẹ xoa đầu nó. Cứ thế những hình ảnh về mẹ hiện lên và nó không để ý đến sự thay đổi của thời tiết. Chỉ đến khi trời xầm tối, bão tố kéo đến ầm ầm thì nó mới thực sự sợ hãi. Mưa nặng hạt và xối xả, gió giật mạnh, chớp xé ngang trời. Mầm non ngả nghiêng, chao đảo, chới với. Nó bám chặt vào đất, dựa lưng vào tường nhưng chẳng ăn thua gì. Nó bỗng nhớ tới mẹ, nhớ những đêm mưa được mẹ chở che dưới tán lá của mẹ. Nó bật khóc, chẳng ai dỗ nó. Mưa ngày càng dữ dội, những hạt mưa như những làn doi quất mạnh vào người mầm non. Nó còn quá nhỏ. Mầm non tưởng như mình sắp ngã quỵ xuống vì mệt mỏi và đớn đau. Bỗng nó nghe đâu đây tong bóng đêm lạnh lùng tiếng mẹ ấm áp lạ kì
-  Hãy cố lên con của mẹ, con nhớ gì con đã hứa với mẹ chứ?
-  Vâng, vâng thưa mẹ,  con biết con phải làm gì rồi.
    Như có một nguồn sức mạnh truyền vào người mầm non đứng thẳng dậy hiên ngang trước gió. Nó không còn yếu đuối và mệt mỏi nữa vì nó tin rằng mẹ mãi ở bên nó, trong trái tim thổn thức vì yêu thương của nó. Đến sáng thì bão tan, ông mặt trời lại tung xuống mặt đất những sợi nắng váng óng ả. Chim hót líu lo, bầu trời cao và trong xanh. Mầm non hòa mình vào khung cảnh tươi vui đó. Nó như muốn thốt lên. Mẹ ơi con đã vượt qua được thử thách đầu tiên  khi vắng mẹ. Con tin con sẽ vượt qua được khó khăn, thử thách vì mẹ mãi ở bên con phải không mẹ?

                                                                                                   TRẦN CẨM TÚ
                                                                                                         LỚP 6I - THCS CHU VĂN AN
                                                                                                                 NĂM HỌC 1998 – 1999                                                                                                                    
                        
SỰ SỐNG

      Mưa xuân lất phất và dai dẳng, dường như đang rắc xuống thế gian hàng triệu hạt long lanh. Không gian ngập tràn sức sống. Trên mặt đất, hay trên các nhành cây. Mầm non nhú lên, xanh mướt. Ngay cả cả những cây cỏ vô danh mọc dại bên đường cũng đã trổ hoa. Trong góc vườn nhỏ, tối tăm, một cây bàng khô quắt, khẳng khiu vươn những cành trần trụi lên trời như ai oán.


   Con bé ngắm sự thay đổi của vạn vật, qua khung cửa nhỏ. Mười lăm tuổi, cái tuổi hồn nhiên nhất, trong sáng nhất và cũng dễ tổn thương nhất của học trò. Đáng lẽ con bé phải được đến trường, phải được hưởng cái hạnh phúc tưởng chừng như đương nhiên ấy, nhưng tạo hóa thật vô tình, tạo hóa sinh ra nó, ban cho nó sự sống, cũng chính tạo hóa đã cướp đi của nó đôi chân. Con bé tủi thân, sự tủi thân của bé tật nguyền kể sao cho xiết. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, nó đã ý thức được sự kinh miệt của người đời đối với bé “một con què”. Đau đớn thay, xót xa thay, suốt 15 năm nó nung nấu trong lòng mình ý nghĩ chết chóc. Hôm nay, cái ngày định mệnh ngày mà nó chào đời cũng là ngày nó ra đi. Nhưng bé vẫn phân vân, vì mẹ nó sợi dây mong manh cuối cùng nối nó với sự sống. Bà sẽ đau khổ biết bao, nếu nó chết. Một đời tần tảo nuôi con, bà chỉ ước ao nó trở thành “cô giáo”.
    Con bé vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lăn nó đưa mắt liếc nhìn khu vườn và khoảng không gian tự do duy nhất của nó, nơi che chở nó trước ánh mắt duy nhất của người đời. Con bé dừng lại cạnh cây bàng khô héo, cái cây gầy guộc này dường như đã lớn lên cùng nó, những cái rễ yếu ớt kia cũng giống như đôi chân tật nguyền của nó. Con bé khóc, nó ôm chặt lấy thân cây – người bạn thân đã chia sẻ với nó bao nỗi niềm tâm sự. Con bé ngước lên, vuốt ve từng cành khẳng khiu, bất giác nó nhìn thấy một mầm non nhú lên yếu ớt. “Phải rồi! Mình phải sống…!”con bé lẩm bẩm “Phải sống để thực hiện ước mơ của mẹ”…” con bé nghĩ “Phải… sống…” giống cây bàng kia. Trong lòng nó mầm xanh sự sống bón rễ đâm chồi.
                                                                                
                                                                                            TRẦN LÊ HÀ MAI
                                                                                                          LỚP 8G - THCS LÊ NGỌC HÂN
                                                                                                                 NĂM HỌC 1998 – 1999           


HOA CAU

Hoa cau lạ lắm
Mọc ở cổ tay                                         
Như chòm râu trắng
Rung rinh chân mây

Đêm khuya thế này
Hoa cau vẫn thức
Đất trời náo nức
Đợi hương cau bay

Gió thu như say
Trong hương ngào ngạt
Trộn vào dào dạt
Tiếng hát của ai

Lặng lẽ sao mai
Nép mình trời thẳm
Hương cau thoang thoảng
Trở mình đêm thâu
                                                                      NGUYỄN THU HIỀN  -  13TUỔI



HẠT MỒ HÔI

Hạt mồ hôi vàng nghệ
Thánh thót rơi trên đồng
Mặn mà như lòng mẹ                      
Đất nồng nỗi lo toan

                                      
                                                             Hạt mồ hôi sáng trong
                                                             Mang bao lời gửi gắm
            Đọng bao niềm thân thương
Đất nảy lên sự sống

Ngày mùa đi trên đường
Hạt thóc vàng ngơ ngác
Giống như hạt mồ hôi
Trên đồng rơi thánh thót.
                                                                            NGUYỄN THU HIỀN  -  13TUỔI



MẶT TRỜI

Sáng sớm
Mặt trời
Vung tay ném từng đám nắng
Những nắm thóc rực vàng
Bay tới tấp xuống trần gian
Nắng đậu trên đôi mắt
Hòa vào ánh mắt thân thương
Nắng ngời trên mái tóc
Óng ánh sắc cầu vồng
Nắng rắc trên cánh đồng
Ruộng lúa xanh thành biển vàng
                                   cuộn sóng…
Ôi mặt trời, mặt trời
                                                    Và nắng…
                                                    Xa xôi
                                                    Mà gần lắm!

                                                                            ĐỖ QUỲNH MAI – 13 TUỔI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét