NIỀM TIN
Thư biết mình bị máu trắng, căn bệnh vô phương cứu
chữa. Ba mẹ cứ giấu nhưng rồi nó cũng biết. Mấy ngày nay, Thư không ăn uống.
Sắp chết thì còn bồi bổ làm gì cơ chứ?
Đầu tiên thư khóc sưng cả mắt, nhưng bây giờ nó đã quen rồi. Điều làm nó khiếp
đảm nhất là phải xa cha mẹ, thầy cô, bạn bè để nằm ở chiếc hòm gỗ, chôn sâu
trong lớp đất dá lạnh lẽo kia. Tay nó run lên,
đầu óc quay cuồng. Thư muốn cảm nhận chút hơi ấm của mùa xuân, nhưng nó hoàn
toàn bất lực. Nó tuyệt vọng nhìn chút ánh nắng yếu ớt trong phòng. Khác với cô
bé Thư vui vẻ, vô tư thời ấy, nay nó đã trở thành đứa trẻ trầm tư, âu sầu. Cuộc
sống trôi qua theo từng tiếng đồng hồ khắc khoải. Nó đâu có ngờ rằng nó tìm
thấy sự lạc quan là nhờ Chi, cô bạn mới quen. Lúc đầu nó chưa để ý tới Chi, nó
chỉ biết Chi mắc một căn bệnh hiểm nghèo thôi. Sao Thư cảm thấy khó chịu bởi vì Chi hay cười quá!. Vào một buổi chiều
nọ, Chi đến bên Thư tâm sự. Đang buồn nên Thư cũng nói qua loa vài câu. Cứ thế,
cứ thế mà Thư nào có hay nó đã thân với Chi từ khi nào. Thư biết chỉ còn sống
được một thời gian ngắn nữa, nó buông mình xuống vực đen tuyệt vọng. Đêm ấy,
Thư bật khóc. Nó úp mặt vào gối mà Chi vẫn biết . Chi khẽ húng hắng ho:
- Thực ra cuộc sống sẽ có những điều mình
không mong đợi. Nhưng nếu bạn không hoảng loạn, cố gắng yêu đời thì sẽ tự tin lên nhiều. Vui lên một
chút, hãy chọn niềm tin cho mình.
Không gian trở lại sự yên lặng cố hữu xưa và
nay. Thư giật mình nhĩ bâng quơ: “Niềm
tin ư? Niềm tin là gì vậy nhỉ?” Thư thở nhè nhẹ ra. Sáng tinh mơ hôm sau, Thư
mạnh dạn sang rủ Chi đi dạo. Đôi bạn rụt
rè nằm tay nhau, lòng chợt dạo lên một khúc ca yêu đời tha thiết.
Từ đó trong bệnh viện, hai cô bé chăm chú cắt
những mẩu giấy để ghép lại thành hình một thành phố lạ lùng: thành phố thần
tiên. Ở đó lá cây toàn là vàng bạc, suối là sữa còn núi là bánh kem. Chúng
trang trí cho căn nhà của mình thật đẹp để có thể yên tâm đợi người thân đến.
Chi kể thế và Thư tin. Thời gian trôi qua, Thư và Chi không còn trên cõi đời
này nữa. Hai thiên thần nhỏ bé ấy đã bay đến thế giói ước mơ để lại ngôi nhà
ghép nhỏ bé nhưng đang tỏa sáng bởi niềm tin…
LÊ THU NGỌC
LỚP 6I - THCS NGÔ SĨ LIÊN
NĂM HỌC 1998 – 1999
KỶ NIỆM
-
Linh ơi, con dọn
phòng đi nhé, bừa bãi quá!
- Dạ , vâng ạ!.
Trời ơi, sao mà bừa thế nhỉ, dọn đến nào đây?
…keng…
-
Cái gì thế nhỉ?
Một cái hoa tai à? Trông nó quen quá – tim mình bỗng rộn lên – thôi đúng rồi.
Ôi, Liên ơi, đã lâu quá rồi…
*
* *
Câu chuyện xảy ra khi mình học lớp năm. Hồi
ấy, mình với Hồng Linh và Liên. Đó là một tình bạn đẹp và mình đã duy trì tình
bạn ấy trong suốt ba năm, từ lớp ba đến lớp năm. Nhưng rồi đến giữa học kỳ một của lớp năm, Liên chuyển sang lớp A, lớp
mình hồi ấy là lớp “5D” mà. Cùng với việc chuyển lớp của Liên là sự rạn nứt của
tình bạn . Hồi đó cũng tại mình và Hồng Linh quá ích kỷ. Liên chuyển lớp, Liên
có quyền thêm bạn mới, vậy mà mình và Hồng Linh
lại muốn Liên thu mình lại và chỉ chơi với mình và Linh thôi, đáng ra
khi ấy mình phải hiểu điều đó chứ. Và rồi khi bắt gặp Liên chơi với một người
bạn khác mình và Hồng Linh đã giận Liên và bỏ Liên luôn. Mình nhớ cái hôm bọn
mình tuyên bố bỏ Liên, Liên đã khóc thế nào, Liên chạy theo xin lỗi bọn mình,
nhưng khi ấy không hiểu là vì cái gì mà mình với Hồng Linh cứ bỏ đi, bỏ mặc
Liên như vậy. Cứ thế, ngày nào đi học mình cũng thấy Liên lặng lẽ, lúc ấy cũng
thấy thương Liên lắm, chỉ muốn quay lại, xin lỗi Liên, nhưng lại sợ Hồng Linh
sẽ giận, mình lại không muốn mất Linh cũng như Liên không muốn mất bọn mình.
Mình và Hồng Linh dần dần quên Liên, không để ý đến Liên nữa. Bẵng đi một thời
gian, mình không thấy Liên đến lớp, mình tuy lo nhưng cũng mặc kệ. Rồi mùa hè
đã đến, có lẽ mình sẽ quên đi người bạn ấy nếu trong dịp sinh nhật, mẹ không
nhắc mình mời Liên. Và mình đến nhà Liên, cả nhà đi vắng, khi mình hỏi người
hàng xóm, mình mới biết , Liên nằm viện đã được gần hai tháng. Mình quay về
không thể tin được, mình vô tâm quá. Sau hôm ấy, mình thường qua nhà Liên nhưng
đều không ai ở nhà cả . Mãi đến một hôm, mẹ chở mình đến đó thì gặp bà của
Liên, bà hỏi sao không thấy đến thăm Liên, Liên thường nhắc đến tên mình luôn.
Liên bị ung thư máu. Thật không thể tin được, Liên đã sang Mỹ điều trị rồi,
phải mất hai năm mới trở về. Tại sao lại thế! Liên vốn tốt bụng, khỏe mạnh như
thế thì làm sao có thể mắc căn bệnh ấy được. Liên ơi, mình thật có lỗi với
Liên, tha lỗi cho mình Liên nhé.
* *
*
Vậy mà mình cũng đã quên Liên, đâu
phải vì bận học mà là do vô tâm. Có lẽ Liên đã quên mình, nhưng dù thế nào mình
cũng sẽ đến nhà Liên. Nếu Liên về mình sẽ
xin lỗi Liên , còn nếu chưa thì
mình sẽ đợi, Liên sẽ mãi mãi là bạn mình, sẽ không bao giờ thay đổi.
ỨNG THÙY LINH
LỚP 7A – THCS BẾ VĂN ĐÀN
NĂM
HỌC 1998 – 1999
GIÓ
Gió ơi, từ đâu đến
Rong chơi suốt tháng ngày
Rào rào trong vườn cây
Hây hây bên hồ nước
Lúa chín thơm trĩu hạt
Gọi gió về đây chơi
Gọi gió về đây chơi
Hoa nặng hạt sương rơi
Gọi gió về múa hát
Giữa cánh đồng bát ngát
Gió đang chạy đuổi mây
Mây dỗi nước mắt đầy
Mây dỗi nước mắt đầy
Rơi thành mưa tưới ruộng.
VŨ
THÚY PHƯƠNG - 11 TUỔI
MÀU XANH
Màu xanh của mơ ước
Màu xanh của quê hương
Màu xanh của tình thương
Màu xanh của hoa lá
Màu xanh đồng làng ta
Màu xanh chân trời xa
Ôi !màu xanh đẹp thế!
PHẠM BÍCH THỦY – 11 TUỔI
ĐÔI MẮT CHÚ THƯƠNG BINH
ĐÔI MẮT CHÚ THƯƠNG BINH
Thương chú làm sao
Chú không còn thấy
Bao nhiêu sắc màu
Lúa vàng, tre xanh
Hoa hồng, hoa cúc
Sắc màu đất nước
Có chú góp công
Chú cho chúng cháu
Đôi mắt sáng trong…
PHẠM BÍCH THỦY – 11 TUỔI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét