Tìm kiếm Blog này

21 tháng 4, 2012

            
BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH
CÂU LẠC BỘ VĂN HỌC – CUNG THIẾU NHI HÀ NỘI 
NĂM 1995 - 1997
                                                               (Phần VI)

BẤT NGỜ

      Đầu năm lớp 6 tôi có một bạn mới tên Hoa . Thấy bàn tôi ít người, thầy giáo liền cho Hoa ngồi cạch tôi. Lúc đầu tôi thấy chán nản toàn quay đi một chỗ, nhưng về sau tôi thấy Hoa hiền lành chăm chỉ thì thôi kết thân với Hoa.
    Ở lớp Hoa học rất giỏi, về nhà lại chăm chỉ giúp đỡ gia đình nên tôi rất yêu quý Hoa và đặt niềm tin vào cuộc thi văn ở quận, người đoạt giải sẽ là Hoa.
  Một hôm Hoa đến lớp với vẻ mặt buồn rầu, nhiều bạn trong lớp hỏi Hoa nhưng hoa không nói gì. Giờ đầu  tiên của của hôm đó là là tiết sử, cô Kim gọi Hoa lên đọc bài, Hoa nói:
-       “ Thưa cô em không thuộc bài”
  Câu nói của Hoa vừa dứt làm cho lớp tôi sững sờ, lần đầu tiên Hoa không thuộc bài và bị điểm kém. Hoa về chỗ vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có mấy hôm như vậy thôi mà sức học của Hoa sút hẳn.
  Hôm ấy tôi về ,mẹ tôi chưa đi làm về, ba tôi bảo tôi ra đầu ngõ mua cháo cho em. Tôi đến đó thì quán đóng cửa, nghe nói sau ngõ nhà tôi có một hàng cháo rất ngon, tôi liền đến đó mua. Tôi vừa bước chân vào quán thì…kìa…ai vậy? Đó là Hoa, Hoa đang bê những chồng bát nặng trĩu ra rửa. Hoa đang mải làm việc nên không nhìn thấy tôi. Tôi mua cháo về đến nhà, trong đầu tôi vẫn cứ hiện lên cái dáng mảnh khảnh bé nhỏ của Hoa đang bê những chồng bát nặng trĩu. Tôi không hiểu tại sao Hoa phải đi rửa bát thuê? Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
   Hôm sau đến lớp, tôi nói cho các bạn biết chuyện của Hoa, nghe được các bạn ai cũng muốn giúp đỡ Hoa, tôi nói với các bạn: “ Việc đầu tiên, bây giờ phải tìm hiểu tại sao Hoa phải đi rửa bát thuê?”. Có một số bạn cho rằng vì nhà nghèo, ba mới mất. Nhưng không gì hơn là phải tìm hiểu được hoàn cảnh của Hoa. Chúng tôi liền cử Thủy và Thúy hai bạn nhanh nhẹn của lớp đi hỏi mấy người hàng xóm, được biết ba của hoa vừa mất, mẹ hoa lại ốm đau bệnh tật nên hoa phải rửa bát thuê để lấy tiền nuôi mẹ, nên Hoa không có thời gian học bài. Hoàn cảnh của Hoa lớp tôi ai cũng động lòng. Tôi bàn với cả lớp mua một con lợn đất làm quỹ lớp, mỗi người bớt chút tiền quà sáng vào đó để giúp Hoa. Ý kiến của tôi đưa ra được các bạn hưởng ứng. Một tuần sau con lợn đất của chúng tôi đã đầy, đập ra lấy số tiền ít ỏi đó để giúp Hoa. Hoa cảm động  trước những tấm lòng chân tình của cả lớp bạn nói : 
- “ Mình cảm ơn mọi người, đã giúp mình trong lúc khó khăn, mình hứa với các bạn sẽ cố gắng vươn lên để học cho thật giỏi”.
   Hoa vừa dứt lời, một tràng pháo tay nổi lên, khu nhà của Hoa thật náo nhiệt. Hôm sau Hoa đến lớp với vẻ mặt rặng rỡ, từ đó trở đi Hoa luôn dẫn đầu lớp trong học tập. Và một tin vui đến với lớp chúng tôi, Hoa đoạt giải nhất cuộc thi văn ở quận. Chúng tôi càng yêu quý Hoa hơn và kể từ đó các bạn thay phiên nhau giúp đỡ Hoa việc nhà và chăm sóc mẹ Hoa để Hoa có thời gian học bài và kiếm tiền nuôi mẹ.
                                                                             TRƯƠNG THU THỦY


SƯƠNG XUÂN

Sương xuân giăng mờ mịt
Nghi ngút cả bầu trời
Hàng cây me thấp thoáng
Mờ mờ xanh chơi vơi…                      

                                            Phải chăng hơi của đất
                                            Lan tỏa khắp bầu trời
                                            Hay khói mây của trời
                                            Tỏa lan mờ mặt  đất

Xuân ơi ta hỏi thật
Hay hơi ấm của người
Hòa quyện cả đất trời
Cùng với xuân ngây ngất…
                                              

                                         CÂY CƠM NGUỘI


Người ta “Kim phượng”, “Bằng Lăng”
Mà em “Cơm nguội” buồn chăng hỡi buồn
Cây xanh làm đẹp Hồ Gươm
Còn em rắc lá vàng ươm bên Hồ…!
Làm thân cơm nguội ngu ngơ
Em buồn…! Tô điểm mùa thu… lá vàng

                                                                                 BÙI THU TRANG
                                     Lớp 8G  - Chu văn An – năm học 1997 -1998
                                                                                            Bài dự thi viết “Em yêu Hà Nội”



BẾN BỜ HẠNH PHÚC

     Nó còn nhớ là nó đã từng có một gia đình hạnh phúc. Một gia đình mà bất cứ đứa trẻ nào cũng hằng mong ước. Nó có bố, có mẹ và một đứa em gái xinh xắn. Bố nó là kỹ sư, mẹ nó là công nhân với đồng lương ít ỏi, kinh tế gia đình nó cũng tạm đủ. Tối đến gia đình nó lại quây quần bên nhau để quyên đi những giây phút mệt mỏi sau một ngày làm việc, học tập căng thẳng. những giây phút ấy mới tuyệt vời làm sao! Nó được nũng nịu ngồi trên lòng mẹ mặc dù nó đã lớn rồi, còn em nó thì sà vào lòng bố cười lên khanh khách. Nó còn nhớ là nó có một phòng riêng, một căn phòng xin xắn. Gọi là phòng chứ thực ra chỉ là căn gác xép mà bố nó đã làm khi nhà nó mới chuyển về. Đây chính là thế giới riêng của nó, đâu đâu cũng thấy búp bê và truyện, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng. Góc học tập của nó được đặt bên cửa sổ, nơi mà nó có thể nhìn ra phố, nhìn thấy cây hoa sữa trước cửa nhà nó. Nó yêu hoa sữa, cái mùi thơm nồng nàn ấy đã quyến rũ nó ngay từ lần đầu nó thấy chùm hoa. Tối tối, hương hoa sữa lại nó đi vào giấc ngủ êm đềm. Nó học chăm và rất giỏi, cuối năm bao giờ nó cũng hãnh  diện và sung sướng khi đạt danh hiệu học sinh giỏi xuất sắc. Và lần sinh nhật lần thứ 12 bố mẹ nó đã dành cho nó một sự bất ngờ tuyệt diệu! Bản nhạc “Chúc mừng sinh nhật” vang lên khi nó bước vào nhà. Nó sung sướng hét lên: “Ôi! bố mẹ !” rồi sà vào vào vòng tay của  nó.
    Sinh nhật của nó không có bánh kẹo ngon, nhưng nó thật sự cảm thấy sung sướng đến trào nước mắt! Bố mẹ nó đã chuẩn bị một bữa ăn sinh nhật trong gia đình với những món ăn giản dị do mẹ nó nấu. Đó thật sự là một ngày hạnh phúc nhất trong đời nó. Cái ngày mà nó không bao giờ quyên. Nhưng rồi một ngày bố mẹ nó đã cãi nhau, mặc dù không hiểu gì, nhưng nó cũng lờ mờ hiểu ra rằng một cái gì đó đã phá vỡ hạnh phúc gia đình nó. Rồi một ngày… hai ngày nó không thấy bố về, nó thường ngóng ra cửa để tìm cái bóng dáng thân quen của bố nó. Mắt mẹ nó đỏ lên, đêm đêm nó thường thấy mẹ nó khóc thầm, Còn em nó thì cứ nhắc đi nhắc lại một câu hỏi: “Mẹ ơi! bao giờ bố mới về?”. Mẹ nó không trả lời, chỉ lắc đầu với hai hàng nước mắt. Dường như mỗi một câu hỏi đó như mũi kim đâm vào lòng mẹ nó. Rồi một hôm, bố nó về, em nó mừng lắm, nhưng bố nó chẳng nói gì với chị em nó.
   Mấy ngày sau, bố nó bảo nó thu dọn đồ dặc rồi đi theo bố. Đến lúc này thì nó đã hiểu ra, nó đã mất tất cả. Nó mất cả cái gia đình hạnh phúc ngày nào. Còn em gái nó thì vẫn hồn nhiên: “ Chị Hương với bố đi nhanh rồi về nhé”. Nó nhìn em ngậm ngùi mà không dám khóc.
    Thời gian trôi qua nhanh quá! Thoắt cái đã 3 năm rồi. hôm nay là ngày sinh nhật làn thứ 15 của nó. Nó ngồi một mình trên chiếc ghế sa lông . Ngày sinh nhật không bánh cũng không hoa, cũng không có những món ăn giản dị mà mẹ nó nấu ngày nào. Những kỷ niệm ùa về trong ký ức của nó thật dịu dàng. Rất ít ngày bố nó ở nhà với nó và cả ngày hôm nay nữa, bố lại đi với người đàn bà xinh đẹp ấy mà chỉ vì bà ta mà bố đã bỏ mẹ. ngồi kia những giọt mưa thu đang rơi rơi. Sinh nhật lần thứ 12 nó đã khóc trong sung sướng, còn sinh nhật lần này nó đã khóc trong cô đơn. Nhưng bông hoa sữa li ti rơi xuống như sao xa, nó run rẩy xòe bàn tay đón lấy những bong hoa xinh xắn đang rơi rơi trong mưa. Trên chiếc bàn sang trọng là 15 ngọn nến đang lung linh trong mắt nó đã nhòa lệ từ bao giờ. Sáng nay trời oi oi, không dịu nắng, cho chiếc áo mưa tím vào cặp, nó khóa cửa rồi rảo bước trên con đường Nguyễn Du dài ngút tầm mắt. Dưới chân nó hoa sữa rơi đầy sau trận mưa đêm qua. Cái gia đình mà nó hằng yêu quý không còn nữa và đã lùi vào dĩ vãng. Nó luôn hướng về tương lai để đón chào một cuộc sống mới , nhưng đâu sẽ là bến bờ để nó nương tựa giữ cuộc đời mênh mông này.
                                                             LÊ THANH HẢI
                     Lớp 7M – THCS Trung Vương- năm học 1997 -1998
                                                                                  Bài dự thi viết “Em yêu Hà Nội”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét