Tìm kiếm Blog này

14 tháng 4, 2012

BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH 
CÂU LẠC BỘ VĂN HỌC CUNG THIẾU NHI HÀ NỘI 
           NĂM 1995 - 1997          
 
PHẦN V (Tiếp theo)
   

ĐỔI CHỖ
                                                                    
       
      Giờ sinh hoạt, cô giáo quyết định chuyển chỗ cho Nhân – cậu học sinh vừa kém , vừa hay gây sự, đánh nhau rất bướng. Để không ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn, cô đành phải để Nhân ngồi một mình ở bàn cuối lớp.
     Từ khi bị cô giáo đổi chỗ, Nhân trở thành một nhân vật“Cá biệt”và bị bạn bè xa lánh. Nhân đã tự nhủ với lòng sẽ thay đổi cách nhìn của các bạn đối với mình.
     Một tháng đã trôi qua, hôm nay, lại vào giờ sinh hoạt, cô nói với tất cả học sinh:
-  Các em ạ, trong một tháng qua, bạn Nhân đã có một số tiến bộ về đạo đức lẫn học tập. Tuy không đáng kể nhưng chúng ta hãy mừng cho bạn bằng một tràng pháo tay.
  Nhân nhìn cô giáo bằng ánh mắt rạng rỡ. Nó hy vọng các bạn sẽ động viên nó. Nhưng không, lớp bỗng xì xào:
-  Chỉ từ điểm một, hai, lên điểm năm, sáu thôi mà!
-   Đúng rồi, vẫn là điểm trung bình. Vài tiếng đế theo:
-   Vẫn còn đội sổ! Chỉ thấy đáng chê chứ chưa thấy đáng khen!
   Nhân cúi gầm mặt xuống. Nó tự hỏi: “Tại sao các bạn lại đối xử với nó như vậy?”
    Cô giáo thở dài và tiếp lời:
-  Lớp ta còn nhiều bàn trống chỗ cô sẽ chuyển chỗ cho nhân…
   Cô chưa kịp hết câu, lớp đã nhao lên:
-  Thưa cô, cô đừng chuyển chỗ bạn ấy!
-  Cô cứ để bạn ấy ngồi đấy, cô nhé!
-  Cô đừng xếp bạn ấy ngồi cạnh em .
-  Thưa cô! ….Thưa cô…
    Nhân hoàn toàn thất vọng. Nó gục mặt xuống bàn. Nó đã cố gắng và cố gắng rất nhiều, nhưng tại sao, các bạn lại không thể cho nó một cơ hội, chỉ một cơ hội? Nhân giận mình, nó càng trách các bạn.
     Cô giáo nhìn cả lớp, và nói:
- Phải chăng, các em đã cho rằng điểm năm, sáu chỉ những con số vặt vãnh và không đáng tôn trọng. Nhưng thử hỏi, trong các em, có bạn nào không cần năm điểm đó mà vẫn được điểm tối đa không? Các em tưởng rằng, từ điểm một hai lên điểm năm, sáu là dễ lắm sao? Và… có ai trong các em nghĩ rằng sẽ có ngày bạn Nhân sẽ đạt điểm mười?
   Cả lớp lặng im. Nước mắt Nhân trào ra. Thương, cậu học sinh giỏi nhất lớp đứng dậy, Thương nói:
-  Thưa cô, nếu các bạn không muốn ngồi cùng Nhân, em có thể xuống ngồi cùng bạn.
   Nhân quyệt nước mắt. Nó biết, ngoài cô giáo vẫn còn là người hiểu và thông cảm cho nó. Và nó cũng biết, đây chính là một cơ hội để nó khẳng định lại chính mình.
      Nó sẽ cố gắng…..
                                                                                  NGUYỄN HIỀN THƯ


CHIẾC QUẠT
Vù vù vù vù
Chiếc quạt nhà em
Đang làm việc đấy
Quạt chạy nhanh quá!                     
                                                 
                                                 Chẳng thấy cánh đâu
                                                  Quạt đem gió mát
                                                  Đến cho mọi người
                                                  Nhưng quạt thì nóng
                                                  Trán đã ấm rồi
                                                  Cho quạt nghỉ thôi
                                                  Mai “làm việc tiếp”
                                                       

BẠN THÂN
Tớ và ấy chơi thân
Mà sao hay chòng chọe
Hai đứa đâu còn bé                       
Thế mà vẫn “hít le”

                           
               Sáng hôm sau cười toe
               Thôi lại làm lành vậy
               Tớ lấy dây cùng nhảy
               Rồi tí lại “hít le”
                                                             


                                  BÙI LAN PHƯƠNG


HẢI

-  Cậu …Cậu cho tớ vay 5000 được không?
-   Để làm gì vậy
-  À…à…tớ mang thiếu tiền học, mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi!
-  Thế mà cậu cũng phải lắp bắp mãi!
   Tớ có đây! Khi nào cậu trả cũng được. Tôi móc tờ 5000đồng trong túi ra
-  Cảm ơn…
  Hải cầm tiền rồi chạy vụt đi. Tôi bỗng thấy vui vui. Đấy là chuyện lúc đầu giờ. Còn lúc này đang giờ ra chơi…
-  Lan cho mình vay 5000 được không?
-  Cậu vay làm gì vậy?
-  Tớ…tớ mang thiếu tiền học…Hôm nay là là ngày cuối cùng. Tớ…
-  Thôi cậu không phải giải thích – Lan cười. Này cậu cầm lấy đi.
  Tôi đi ngang qua, nghe vậy liền hỏi:
-  Ủa! Cậu vẫn còn thiếu tiền học à?
-  Sao cậu biết tài vậy Linh – Lan hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên
- Lúc nãy, Hải cũng vay tớ tiền mà…
   Hải phân bua:
-   À…ừ…lúc vay của Linh thì tớ không biết còn thiếu 1000, nên…
-  Thôi được rồi, tiết sau là tiết của cô giáo chủ nhiệm đấy, cậu nhớ nộp nhé!
    Nói xong, tôi kéo Lan ra chỗ chơi dây, Hải bối rối nhìn theo lo lắng.
                                                     *
                                            *                 *
    - Lớp ta còn bạn Hải chưa đóng tiền học. Sao vậy hả Hải?
    - Em thưa cô, em sẽ đóng ạ! Hôm nay…à…sáng nay…bố em đi làm sớm nên em không kịp xin.
   Tôi và Lan ngây người, chẳng đứa nào hiểu gì cả. Tan học, Hải tránh mặt chúng tôi, cố tình bỏ về trước.
    Hôm sau,, tôi loáng thoáng nghe Hải và Tuấn nói chuyện:
-  Á à! Dạo này cậu chơi bi-a à?
- Đâu, đâu có! Tớ cần mua mấy cuốn sách nhưng kẹt tiền, còn thiếu 10.000đồng nữa
- Xui quá, tớ có 3000, cậu cầm tạm
-  Vậy cũng được!
   Thoáng thấy tôi nhìn về phía mình, Hải giật tờ tiền trên tay Tuấn và chạy vụt đi, quên cả cảm ơn. Mối nghi ngờ trong tôi lớn dần. Tan học, tôi rủ lan đến nhà Hải sao. Chúng tôi đang định gõ cửa thì
Bốp! Bốp!
-  Mày cãi tao hả? mày mang bằng này tiền về thì tao ăn bằng gì? Hay là mày muốn tao chết theo mẹ mày ? hả
-  Bố con đâu dám thế…con…không dám nói dối! Con không thể lừa dối các bạn con được! tiền học con còn chưa đóng nữa…
-  Học cái gì mà học! Hôm qua mày đã không mang tiền về, hôm nay mày chỉ mang có 3000 đồng, tao nói cho mày biết, từ giờ trở đi, nếu không mang ít nhất 10.000 về đây thì đừng có trách tao. Cút!
   Cánh cửa mở ra rồi sập lại nhanh chóng tôi đứng chôn chân tại chỗ. Hải cúi mặt xuống , di di ngón chân. Một lúc sau, Hải bỗng cho tay vào túi
-  Tớ trả lại cậu 1000 đồng này.
                                                                                          CHU MINH PHƯƠNG
                          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét