Tìm kiếm Blog này

25 tháng 11, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)

                                                               PHẦN VI

MẸ

     Hoàn cảnh của nó đặc biệt hơn so với những đứa trẻ trong cái xóm nhỏ này. Ba mẹ nó bỏ nhau từ khi nó học lớp hai. Thời gian đó, nó thấy ba mẹ thường xuyên to tiếng với nhau. Nó chẳng hiểu gì cả và liền chạy sang nhà bà ngoại. Nó ngơ ngác hỏi bà chuyện gì
vậy, bà chỉ bảo
   - Đêm nay con ở lại với bà nhé. Người lớn giống trẻ con, cãi nhau xong rồi lại làm lành với nhau ngay mà, con đừng lo.
   Nó cũng chỉ biết răm rắp nghe theo bà mà thôi, bởi từ bé, bà chăm sóc nó, đứa cháu gái yêu quý, dễ thương và hiền lành của bà. Đi đâu về bà cũng mua quà cho nó. Lần thì cái bánh gai, lần thì bắp ngô nóng hổi hay củ khoai lang nướng. Còn về phía nó, nó luôn hỏi bà những điều thắc mắc khó hiểu.
     Sau những cuộc cãi nhau của ba mẹ, nó thấy ba mẹ thật lạnh nhạt, chẳng thèm nói với nhau câu gì. Tội nghiệp con bé, nó chỉ nghĩ người lớn giống trẻ con như lời bà nói thôi. Nhưng đâu có ngờ, vài ngày sau, ba mẹ lại cãi nhau một trận lớn  mọi lần, gay gắt khác thường. Một không khí nặng nề bao trùm lấy gia đình nó. Mẹ đang lúi húi bên đống quần áo và chiếc va-ly còn ba bỏ đi đâu không biết. Thoắt cái, nó quay ngoắt người, chạy vụt ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa. Nó thấy mọi vật xung quanh tưởng chừng như đang tối xầm lại và  quay cuồng. Nó mở toang cửa, rồi xà vào lòng bà, khóc nức nở. Bà vuốt mái tóc, an ủi nó và thủ thỉ vào tai nó những lời rất khẽ. Lúc đó mẹ sang và bảo:
-   Thu. Con chào bà rồi cùng đi với mẹ.
-   Thế…ba con không…đi…hả mẹ?- Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
-   Không con ạ.
-   Sao… lại không ạ…?Nó gặng hỏi.
-   Vì …ba…ba đi sau.
-   Mẹ cố nói vậy để dỗ dành nó.
   Mẹ đưa nó đến một ngôi nhà mới. Nền lát gạch hoa, tường quét vôi màu trắng khác hẳn với ngôi nhà thân yêu của nó. Ở đấy được một thời gian ngắn, nó bỗng thấy có người đàn ông đến hỏi thăm mẹ và ở luôn trong ngôi nhà này. Nó lấy làm lạ, muốn hỏi nhưng lại sợ. Và nó cảm thấy giận mẹ khi mẹ đưa nó đến đây ở. Mọi sinh hoạt của nó đều bị đảo lộn khi người kia tới. Nó căm ghét ông ta, nó muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Tức giận nó chỉ biết ngồi thừ ra đấy. Nó nhớ ba, nhớ cả bà ngoại nữa. Nó muốn mẹ đưa nó về ngay tức khắc. Giờ đây, nó chỉ thích đến trường và sợ về cái nhà kia, sợ những điều không may xảy ra với gia đình nó…
   Hôm nay nó lên tàu về quê thăm mộ bà. Bà mất sau cái năm nó và mẹ rời nhà đi. Bà nhớ nó đến phát ốm. Ngày bà mất, nó khóc  nhiều lắm, nó thường bà vô cùng. Vậy mà thời gian thấm thoát trôi qua, Thu đã là một cô thiếu nữ, đã biết suy nghĩ chín chắn, biết đánh giá nhận xét về mọi người. Ngồi tên tàu, Thu nhớ về thời thơ ấu, về sự thiệt thòi mất mát của mình. Càng nghĩ , nó càng cảm thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Mẹ cũng thiệt thòi lắm chứ nhưng mẹ vẫn cố gắng vượt qua khó khăn trở ngại trong tình cảm, trong cuộc sống để nuôi nó ăn học nên người. Mẹ luôn quan tâm chăm sóc nó từ những việc nhỏ nhất, từ lời ăn tiếng nói đến cả cách sống, cách làm người. Nhưng sao nó luôn hậm hực khi mẹ nó đưa nó đến ở cái nhà đáng ghét kia. Nó tách mình vô tâm hững hờ với mẹ. Giờ nó cảm thấy tình mẫu tử thiêng linh kỳ diệu biết bao.
    Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Con tàu cứ lao vào khoảng không gian tối tăm, tiếng còi tàu cứ vang mãi, kéo dài vô tận. Thu cảm thấy lành lạnh…
                                                                         NGUYỄN HUYỀN TRANG

CỎ NON


Bình yên những vạt cỏ xanh
Gối mình vào đất, vươn nhành uống sương
Nghé con gặm cỏ bên đường
Ngậm dòng sữa ngọt quyện hương đất trời
                                                 (Kỷ niệm trên đường tới đền Hùng)


ĐÊM QUẢNG BÁ

Sóng mây lồng lộng giữa trời
Trăng như thuyền thúng bỏ rơi mái chèo
Trăng trôi sao cũng lướt theo                        
Lung linh những ánh lửa treo giữa trời
Chị Hằng sung sướng mỉm cười
Nấp sau rặng liễu cùng chơi trốn tìm


Những cánh hoa đại lim dim                             
Mùi hương dịu ngọt, đang chìm trong mơ
Hàng cây đứng lặng làm thơ
Cỏ khô lạo xạo nằm chờ gió qua
Khoảng không hiền dịu bao la
Ru em ngon giấc trong tà áo đêm.
                                                  (Khách sạn Quảng Bá)

                                                                                          ĐẶNG HẢI NHƯ

   KHI MẸ ỐM   

    Mẹ nó là một người đàn bà tần tảo, hết lòng vì chồng con. Mọi việc trong nhà dù nhỏ nhặt nhất vẫn đều qua tay bà cả. Cứ đi làm thì thôi chứ về đến nhà chẳng ai thấy bà nghỉ chân, nghỉ tay bao giờ. Nó đã 15 tuổi mà chưa phải làm việc gì cả. Có lẽ vì thương nó vất vả nên bà đã làm hết cho nó. Đã mấy lần nó định giúp mẹ nhưng lại trỗi dậy cái tính lười nên lại thôi. Thế rồi, một hôm mẹ nó ốm, bà mệt nên nằm suốt đến mười giò trưa. Như bản tính, đang ngủ mê mệt, mẹ nó choàng tỉnh, hốt hoảng nhìn đồng hồ:              
  “Chết thật, đã mười giờ rồi, mẹ mệt quá nên đã ngủ thiếp đi phải dậy nấu cơm cho mấy bố con thôi”. Bà khó nhọc ngồi dậy, đi đôi dép nhựa và xuống nhà nấu cơm, bà nặng nề vo gạo rồi nấu thức ăn. Nó quan sát và thấy thương mẹ nó vô cùng, nó ào đến và cố giấu những giọt nước mắt, nó tỏ vẻ bình thường và nói với mẹ nó:
-  Mẹ ơi, mẹ đang mệt, mẹ nghỉ đi để con làm giúp cho.
   Mẹ nó mỉm cười ân cần nói với nó:
- Để mẹ làm, mẹ không sao đâu. Con cứ lên nhà đi.
   Nói như thế nhưng mẹ nó đứng chững lại, dựa vào tường và khẽ nhăn nhăn  trán, dường như bao vất vả, lo toan của bao năm dồn nén, mẹ nó quỵ xuống. Nó hốt hoảng dìu mẹ lên ghế:
-  Mẹ có làm sao không ạ? Con lo quá, mẹ ngồi xuống đây đi. Để con đi lấy cốc nước. Con đã nói rồi, để con làm cho, mẹ cứ cố mãi.
   Mẹ nó dường như sắp đứng dậy, nói:
-  Mẹ không sao, uống cốc nước là khỏe ngay thôi. Mà con làm sao được.Nó vừa nói vừa đẩy tay mẹ xuống ghế
- Con làm được, con chỉ cần mẹ làm “quân sư” cho con thôi. Dù sao con cũng đã 15 tuổi rồi, tuổi con bao bạn làm đủ thứ việc, còn con đến nấu cái nồi cơm còn chưa biết.
   Và nó bắt tay vào làm ngay. Nó hăng hái làm từ việc này đến việc khác qua sự chỉ bảo của mẹ. Không chỉ có nấu cơm mà lau nhà, quét nhà, rửa bếp…nó đều đã làm. Nó hăng say làm tuy quần áo đã bẩn, nhọ nhem hết. Mẹ nó nở nụ cười ôm nó vào lòng xúc động nói: - Con mẹ đã lớn thật rồi!
                                                                                 NGUYỄN HỒNG HẠNH




            LỜI CẢM ƠN CÔ
                (Gửi những cô phụ trách)

    Em gửi cô những vần thơ
Như những tình thương cô chẳng bến bờ
Cô người chăm sóc em chu đáo
Cho em năm ngày năm giấc mơ

Lo lắng cho em từng bữa ăn
Từng chỗ đi chơi, từng chỗ nằm
Thương cô vất vả bao khó nhọc
Rút ruột nhả tơ tạo kén tằm.

Nhớ buổi đi thăm quan Đền hùng
Trách nhiệm của cô bao khó khăn
Mỗi bước em đi – cô dõi mắt
Chẳng quản mệt mỏi biết bao lần.

Xin cô tha thứ những lỗi lầm
Chúng em chỉ nghĩ tới bản thân
Chẳng biết lòng cô – bao thương quý
Chan chứa ánh nắng buổi bình minh.
                                                     Trại sáng tác
                                   “Em tập viết văn, làm thơ” hè 1999
            





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét