Tìm kiếm Blog này

19 tháng 11, 2011

EM YÊU HÀ NỘI ( Tiếp theo)

PHẦN V

MỘT KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ CỦA TÔI

      Chiều nay, buổi chiều đầu mùa hạ, một cơn mưa rào bất chợt ập xuống. Đứng ở hàng hiên trước cổng bệnh viện Phủ Doãn, trong cơn mưa chiều tầm tã, tôi trông thầy một bà mẹ, dáng vẻ tiều tụy, thân hình nhỏ bé, gương mặt xanh xao hốc hác. Đôi mắt đầy vẻ đau buồn, đang nghẹn ngào trong tiếng khóc: “Con ơi! sao con nỡ bỏ mẹ mà đi!”. Nhìn dáng vẻ đáng thương cùng tiếng khóc xé ruột của bà , một kỷ niệm khó quên về mẹ lại hiện về nguyên vẹn trong ký ức của tôi.
    Đó là một chiều thứ ba cách đây chừng một năm, hôm đó trời cũng mưa tầm tã…Sau khi đi học chính khóa, tôi đến phố Thi Sách để học thêm. Vì không nhớ lịch của tôi nên mẹ đến trường để đón tôi như thường lệ, nhưng rồi chờ mãi chẳng thấy tôi đâu, mẹ hốt hoảng đội trời mưa đi tìm tôi hết nhà này đến nhà khác. Trời đã tối, đường phố đã lên đèn nhưng cơn mưa vẫn chưa ngớt, đứng ở một hàng hiên bên đường chờ mẹ, tôi thấy mẹ  thất thểu bước thấp bước cao, quần áo ướt sũng, mắt lo âu hốt hoảng. Mẹ vừa đi vừa gọi tên tôi: “Quân ơi…” Trời! Sao mẹ khốn khổ thế kia? Nói sao hết được tình cảm của tôi  đối với mẹ khi ấy. Tôi vội vàng gọi: “Mẹ”, mẹ đã nhận ra tôi và như một bản năng tự nhiên, mẹ chạy nhao tới ôm ghì vào lòng, nghẹn ngào nói trong hơi thở dồn dập: “Con đi đâu mẹ tìm mãi, mẹ tưởng đã mất con rồi”. Nép đầu vào ngực mẹ, tôi thấy những giọt nước mắt đầm đìa ten mặt mẹ. Có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được giây phút ấy, giây phút mà tận đáy lòng và cả con tim tôi cảm nhận được tình mẹ thật là bao la và lòng yêu thương con người mẹ thật là vô bờ. Có gì thiêng liêng và cao cả hơn tình mẹ con. Bởi vì đứa con chính là một phần máu thịt của mẹ, mẹ nhận ra nó từ những ngày nó còn là tế bào nhoe trong mình. Mẹ nuôi con chăm chút từng ngày và mong muốn con trưởng thành…Còn có nỗi đau khổ nào hơn người mẹ bị mất con…Tôi hiểu điều đó hơn bao giờ hết, càng xót xa và cảm thông trong nỗi đớn đau của bà mẹ đáng thương kia. Bất giác, tôi chợt nghe thấy những lời dịu dàng của một người mẹ tẻ nào đó đang ru con bằng một bài ca dao quen thuộc:
Chim trời ai dễ đếm lòng
Nuôi con ai dễ kể công tháng ngày
   Nhưng sao hôm nay, tôi thấy nó thấm thía đến là vậy? Bỗng dưng, tôi thấy trào dâng lòng một tình cảm yêu thương mẹ vô hạn. Tôi thầm mong muốn tất cả mọi người tong trái đất hãy biết ơn và kính trọng mẹ, đừng bao giờ phải làm mẹ buồn khổ bởi mẹ đã đau khổ và vất vả quá nhiều.
    Cơn mưa đã ngớt, tôi đạp xe trở về nhà mà lòng bồi hồi xúc động khôn nguôi. Mẹ là đời tôi, người đã cho tôi cuộc sống, mẹ là niềm vui, nguồn hạnh phúc, là chỗ dựa vững chắc của đời tôi. Tôi hứa sẽ học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng.

                                                                                                                              NGUYỄN LÊ QUÂN

XA MẸ

Có thể bây giờ trong giấc mơ
Con mới gặp dáng thân gầy của mẹ
Tuổi thơ con với tháng ngày lặng lẽ
Mẹ tảo tần sương nắng gió mưa.

Mẹ của con xưa, con mẹ bây giờ
Xa xa lắm như cánh cò diệu vợi
Sắp cơn giông chiều, chim bay vội
Tìm trở về tổ ấm dưới vòng tay.

Con mẹ đơn côi giữa phút giây này
Khao khát một trái tim nồng ấp ủ
Khao khát một mái nhà như chim về tổ
Nhưng ngút ngàn vẫn chỉ thấy chân mây
Cuộc sống giờ đã quá đổi thay


Con lầm lũi gánh hàng rong ngoài chợ
Cô bác thương tình ghế mua cho đứa nhỏ
Còn kẻ vô tình chỉ vội qua mau.

Ước mơ con rồi cũng nhạt nhòa
Nhưng nó vẫn dạt dào từ khi xa mẹ
Tháng năm trôi phút giây lặng lẽ
Con âm thầm góp nhặt niềm vui
Ước mong yêu thương sống giữa muôn người.
   
                                                                               NGUYỄN THU TRANG

HOA CAU  

  Hoa cau lạ lắm
  Mọc ở cổ cây
  Như chòm râu trắng
  Rung rinh chân mây

  Đêm khuya thế này
  Hoa cau vẫn thức
  Đất trời náo nức
  Đợi hương cau bay                     

Gió thu như say
                                                                       Trong hương ngào ngạt 
                                                                       Trộn vào dào dạt
                                                                       Tiếng hát của ai

                                                                        Lặng lẽ sao mai
                                                                        Nép mình trời thẳm
                                                                        Hương cau thoang thoảng
                                                                         Trở mình đêm sâu…
                                                                                                                        NGUYỄN THU HIỀN       


QUÀ TẶNG MÙA XUÂN

                                    
    “Tách! Tí…Tách!” Những giọt mưa xuân mát lạnh vẫn đếm đều đều trong lòng bàn tay tôi. Nhìn giọt mưa rơi, tôi bỗng nhớ tới nội – người mà tôi yêu thương nhất. tôi còn nhớ rất rõ. Ngày ấy, tôi rất thích ăn bánh khúc. Mỗi độ xuân về, rau khúc giăng kín cả cánh đồng. Nhìn những chiếc lá xanh nổi phấn trên nền đất nâu thẫm thật thích mắt. Nhất là vào mùa xuân, cả ruộng rau khúc như một tấm thảm xanh lóng lánh mưa xuân. Còn bà nội tôi là cả một kho cổ tích. Vừa ăn bánh khúc, vừa nghe bà kể chuyện là thú vui đặc biệt của tôi. Một lần nội kể: “Ngày xưa, có một năm trời hạn hán, ruộng đồng nứt nẻ, cây lúa không sống được. Khắp nơi chỉ thấy cát. Cây cối và các loài vật khổ quá bèn kêu van với trời, chúng phơi bày nỗi khổ cực của mình. Nhưng trời ở xa quá, làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của muôn loài dưới hạ giới nên không có hồi âm. Rất may tiếng kêu van của muôn loài lọt đến tai của cô công chúa  nhà trời. Động lòng trắc ẩn trước muôn loài, cô đã khóc. Cô khóc cho sự khó nhọc của muôn loài rồi không biết sẽ ra sao đây. Lạ thay, những giọt nước mắt của cô công chúa rơi xuống hạ giới tạo thành mưa. Những hạt mưa ấy làm cho cây cối xanh tươi trở lại, làm cho không khí thêm trong lành. Những hạt mưa ấy được mọi người hạ giới gọi là mưa xuân. Có năm, sau tết mà vẫn có mưa xuân, tôi lo lắng hỏi: “Bà ơi! Sao năm nay chưa có mưa xuân hả bà? Nhưng bà tôi cười móm mém: “ Không phải vậy đâu cháu ạ! Chỉ vì năm nay lập xuân hơi muộn, sau tiết lập xuân thế nào cũng có mưa”. Bà tôi quả là một nhà tiên chi giỏi. Sau tiết lập xuân là trời mưa liền.
    Nhưng năm nay bà đi xa rồi. Xuân về tôi càng thêm nhớ. Tôi khẽ dưa mắt nhìn về phía nghĩa trang, nơi bà nghỉ mưa cũng giăng kín cả.
                                                                                    BÙI THÙY DƯƠNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét