Tìm kiếm Blog này

15 tháng 10, 2011

EM TẬP LÀM BÁO (tiếp theo)

BÀI VIẾT KHÓA II (2006 -2007) 

CẬU ẤY  

       Ngay từ hồi cậu mới vào lớp, tớ và cậu đã được cô  xếp ngồi cạnh nhau, và từ đó tớ biết đến cậu – một thằng ngốc xít. Chẳng hiểu làm sao, tớ ghét cậu kinh khủng. Ghét cậu từ cái chuyện cậu bắt tớ chui gầm bàn. Ghét cậu từ cái chuyện cậu hay coppy bài của tớ, ghét đến cả cái kiểu cậu hay trêu tớ rồi chạy biến đi nữa.
  Tớ ghét cậu, ghét thế không biết nữ. Ngồi cạch tớ mà lúc nào cậu cũng pha trò làm tớ không biết bao lần bị đứng lên góc lớp. Hờ hờ, chính vì thế, lúc còn làm tổ trưởng. tớ đã “ lạm dụng chức quyền” trù cậu bẹp dí. Chính vì thế, khi làm bài kiểm tra, tớ cố tình viết đáp án sai để cậu cọp pý vào rồi khi nào gần thu bài tớ lại sửa đáp án đúng. Tớ ghét cậu bởi cái kiểu cậy  mình giỏi tiếng Anh rồi lừ tớ (cậu nhá, cái lần cậu lừa tớ chẳng qua hồi lớp một tớ chưa biết gì thôi nhá).
   Nhưng tớ cũng rất ghét chính bản thân mình. Không biết bao nhiêu lần tớ đánh cậu “suýt chết”; đếm ra thì không biết bao nhiêu là vết tím trên tay, trên lưng; kể ra thì không hết những lần tớ đè cậu nằm lăn ra đất; chẳng biết là lần thứ bao nhiêu tớ bắt cậu nói con chó xin lỗi chị ạ. Xin lỗi cậu rất nhiều, vì đã làm cậu đau. Xin lỗi cậu rất nhiều. Xin lỗi…!!!
       Nhưng cậu phải xin lỗi tớ, đồ đáng ghét ạ. Cậu làm mọi người hiểu lầm tớ thích cậu(khổ hơn nữa là cậu lại thích cái bạn gì ý, lại mang tiếng tớ). Cái lần mẹ tớ đến trường đón tớ, thấy tớ đang đánh cậu chí chát, mẹ mắng tớ con gái con đứa mà như thế đấy à. Xin lỗi đi, về cái chuyện hồi lâu rồi tớ cướp kính của cậu, rồi cậu không lấy lại được thế là nhờ thanh đi cứu. Con trai mà “anh hùng” thế à – lúc nãy tớ nghĩ thế đấy – rồi tớ sẽ giả bộ dỗi cậu mấy hôm xem cậu có biết “lỗi lầm” mà để “sửa chữa” không. Mấy hôm sau đó, cậu tiếp tục trêu lén tớ, nhưng tớ cứ bơ đi. Rồi mấy hôm tiếp theo lại xuất hiện cái tin đồn kinh khủng là tớ thích cậu, làm tớ với cậu ngại chẳng dám nhìn vào mặt nhau nữa(thế có chết không chứ). Từ lúc ấy, tớ với cậu gặp nhau mà cưa như người dưng, chẳng thèm chào hỏi gì hết. Khiếp, tớ giận cái bọn phao tin đồn đấy kinh khủng, bon nó “cướp” mất cái tình bạn”quý báu” của bọn mình nhỉ.
      Cho đến hôm nọ Tâm nói cậu sắp đi Mỹ…Tớ bàng hoàng, sững sờ, miệng chỉ lắp bắp được một câu “Sao nó lại đi?”. Tâm nó lai trêu một câu “Nó đi Quỳnh Anh thế nào cũng nước mắt ngắn nước mắt dài cho mà xem” làm tớ nói mạnh mồm “Nó thích thì nó cứ cút đi quên biết gì mà khóc với chả lóc”. Nghĩ lại sao mình lại thế nhỉ???Lên xe mà đầu óc cứ nghĩ mông lung, về cậu – và những kỷ niệm của bọn mịn. Nhưng rồi lại ung dung . Chắc còn lâu cậu mới đi nhỉ?
      Trưa nay vừa hớn hở lên xe vì qua được 3 tiết toán căng thẳng, quay sang định với Giang thì… Một bạn lớp cậu nói với tớ “Hôm nay nó chia tay lớp rồi!”
        Cái gì cơ? Không thể nào tin vào tai mình nữa. Sao cậu lại đi sớm thế. “Thế à, đi thì cứ đi liên quan gì nhỉ?”. Đến bao giờ thì cậu đi?- “Tự nhiên nói cho tớ làm gì, ai quen biết gì nó đâu?”. Cậu đi đường đột thế tớ biết làm sao? – “Nó là thằng khỉ gió nào nhỉ?”. Tớ bị điên mất rồi. Rõ ràng tớ không nghĩ thế nhưng sao miệng tớ lại thốt ra những lời quái gở thế này? Rồi tớ quay vội vào trong, ngăn không cho mọi người nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm nước mắt trực tràn mi từ lúc nào. Nghe thấy một giọng nói hóm hỉnh quen quen, tớ quay ra, thấy cậu đứng đáy từ lúc nào. Tớ không đủ can đảm để nhìn vào mắt cậu thay cho một lời xin lỗi về sự ngốc xít ngớ ngẩn của tớ. Giận mình quá.Đồ hèn, sao mình không dám nói ra nhỉ - Ừ, tớ xin lỗi – Cậu đi bao giờ thì về - Ừ thì Yahoo ID của cậu là gì – Đơn giản quá mà. Trước kia tớ đánh cậu, chửi cậu chí chát cơ mà…Những câu đơn giản thế này mà không nói được sao? Cậu xuống cuối xe, tớ ân hận, bưng mặt khóc một cách ngon lành. Khóc rồi Tân nó cứ quay xuống nhìn, xấu hổ quá đi thôi.
       Lúc cậu xuống bến tớ thực sự hoảng sợ. Hoảng sợ thực sự. Chẳng lễ đây là lần cuối cùng tớ được thấy mặt chuột kẹt(mẹ tớ bảo cậu thế) của cậu sao. Cái khuôn mặt này trước kia cứ nhìn vào là tớ lại phì cười, vậy mà sao bây giờ nhìn lại chỉ muốn khóc thế??? Cái đó… Đỗ dã man. Cậu đi không định nói với tớ câu nào à? Tớ nhìn cậu. Nhìn thật kỹ như để cố giữ lại hình ảnh của cậu trong tâm trí tớ. Cậu chỉ ngượng ngùng giơ được cái bàn tay vẽ đầy các thứ linh tinh lên chào tớ, nói không thành câu “Tạm biệt”. Chỉ thế thôi sao. Thực sự lúc ấy tớ chỉ muốn quay ra ôm cậu, chỉ một cái thôi, thật chặt. Nhưng tớ là con gái…Co gái mà…Con gái thì không được như thế…Chính cái sự suy nghĩ ngu ngốc ấy làm tớ ân hận quá. Đến bây giờ. Có thế là mãi mãi…
   Giờ thì mọi sự đã quá muộn rồi. cậu đi mà tớ nhìn cậu trong tiếc nuối vô hạn. Giá lúc ấy, tớ can đảm hơn một chút nhỉ. Có người chẳng đã nói “Cuộc đời một chuỗi giá như” còn gì?. Đồ hâm, tự nhiên lại đi dỗi cậu. Đồ hâm…
   Bây giờ có muốn cậu trêu cũng chẳng kịp, có muốn cậu ngồi sổ đầu bài thì cũng đã quá muộn. Tớ chỉ mong cậu đi giữ gìn sức khỏe, học hành cho tử tế và đừng có(hay chính xá hơn là CẤM KHÔNG ĐƯỢC PHÉP) quên bạn bè của cậu(nhất là tớ nhé).
  Dẫu biết cậu chẳng bao giờ đọc được những dòng thế này(thế nên tớ mới viết thoải mái thế này chứ) nhưng thực sự tớ vẫn luôn muốn nói với cậu những điều ấy, rằng đằng sau những lời nói quá quắt, độc mồm độc miệng của tớ vẫn luôn là một tình cảm đặc biệt tớ dành cho cậu, cho riêng cậu và chỉ mình cậu mà thôi. Không có ấy đằng này vẫn sống. Không có ấy dằng này vẫn cười, không có ấy dằng này vẫn không khóc. Không có ấy, đằng này vẫn ở quanh những người bạn. Không có ấy, đằng vẫn có thể tự làm mọi việc. Không có ấy , đằng này vẫn hát. Không có ấy, đằng này sẽ có thời gian để tâm vào những việc khác…Nhưng không có ấy, đằng này sống một cách vất vả. Không có ấy, đằng này chỉ nở những nụ cười gượng gạo. Không có ấy, đằng này không khóc bởi vì đằng này vẫn nuốt nước mắt vào lòng. Không có ấy, đằng này cảm thấy cô đơn khi ở giữa cả thế giới…                                        
                                                                                          NGUYỄN NGỌC QUỲNH ANH



HÀ NỘI VÀ TỆ NẠN

      Trong xã hội loài người có vô vàn vấn đề cần được giải đáp. Địa phận Hà Nội – mô hình xã hội thu nhỏ, có bao nhiêu việc bức xúc xảy ra. Ma túy cũng là vấn đề nóng trong xã hội cũng như trong địa bàn Hà Nội mà toàn thể mọi người đang quan tâm.
     Trước tiên, ta cần hiểu ma túy là một số chất tự nhiên hoặc tổng hợp có tác dụng ức chế hoặc kích thích hệ thần kinh, làm giảm đau hoặc có thể gây ảo giác. Ma túy được dùng cho bệnh viện, hay các trường hợp trong y học cần thiết. Tuy nhiên, do sự không hiểu biết, bồng bột của con người khiến ma túy là chất có hại cho con người và ăn dần, phá hủy xã hội loài người.
   Ma túy được tạo ra từ nhiều nguyên liệu khác nhau trong tự nhiên, ma túy có thể là lá quả của cây anh túc, cần sa, côcain, thuốc phiện. Một số loài là thuốc tân dược gây nghiện nhưng hàm lượng không cao. Hàm lượng có nhiều trong các loài thuốc mooc phin, xê –xen, đôlacgan…
    Ma túy có thể đưa vào cơ thể qua con đường hô hấp, hút, ngửi, hít qua hệ thống tiêu hóa: nhai, nốt, uống, qua hệ thống tuần hoàn: tiêm , chích(dùng ma túy ở thể lỏng).
     Ma túy là chất kích thích, dùng được ở mọi độ tuổi nhưng phần lớn người sử dụng là thanh thiếu niên. Đây là điều vô cùng đau xót vì thanh thiếu niên là thế hệ đưa đất nước vào tương lai, đưa đất nước đổi mới. Vậy mà thay vì cống hiến sức lực và trí tuệ cho tổ quốc, họ lại ra sức cuốn mình vào vòng xoáy những con nghiện, làm tổn thương đến chính bản thân, gia đình và xã hội. Điều gì khiến họ trở nên bồng bột và thiếu tự chủ như vậy? Có một nghìn lẻ một lý do thanh minh cho điều đó nhưng có lẽ có hai lý do chính: do chủ quan và khách quan. Chủ quan là do họ thiếu ý thức trách nhiệm hiểu biết nên không định hình được bản thân. Họ thiếu hiểu biết về tác hại của ma túy nên đã sa vào con đường tội lỗi này. Lý do khách quan là bị bạn bè rủ rê, lôi kéo hay bị lừa, đưa vào con đường nghiện hút. Tóm lại có rất nhiều lý do khiến con người sa ngã vào ma túy nhưng mỗ chúng ta cần tự chủ động giữ mình để không bao giờ sa ngã vào thói hư, tật xấu đó.                                                                                                                                                                                  NGUYỄN THANH TÂM
   

CON MẮT NHÌN

Tôi đang hối hả cưỡi “con ngựa sắt” của tôi đến Cung Thiếu nhi Hà Nội. Tôi học lớp báo chí ở đó. Tôi học để trở thành nhà báo tương lai. Chỉ còn một tháng nữa là kết thúc khóa học. Giờ đây tôi bỗng thấy mình nhìn mọi thứ bằng con mắt khác: thực tế hơn và hoàn chỉnh hơn. Tôi có thể phân tích mọi thứ một cách chính xác hơn và biết đâu là việc tích cực, đâu là việc tiêu cực. Tôi cũng có thể sử dụng những gì được học để ứng xử, để hiểu tường tận nghĩa của mọi việc từ những câu nói ẩn dụ sâu xa của người lớn lẫn ý nghĩa của một hành động. tôi nhận ra được cuộc sống đang tiến triển quanh mình với những phức tạp của nó. Mọi thứ đều có ý nghĩa nhất định tùy theo quan điểm của mỗi người và nhà báo là định hướng cho mọi sự việc đi theo chiều hướng đúng. Đó gần như là sự đúc kết của những bài học mà tôi học ở lớp báo chí. Và tôi cảm thấy mọi việc không còn mù mờ nữa mà như có một chân trời mới đang mở ra trước mắt tôi…
                                                                                                    HOÀNG GIANG


MÔI TRƯỜNG HIỆN NAY NHƯ THẾ NÀO?

   Tôi được tham gia một cuộc họp của những loài thú sống trong rừng. Ngày hôm đó, có đầy đủ các loài vật từ kiến,giun, dế cho đến loài to lớn như voi, gấu, tê giác…Ngồi trên ghế là sư tử với dáng dấp oai phong lẫm liệt. Ngài hỏi:
 “Hỡi những lào vật! trước kia các ngươi thấy môi trường của chúng ta ra sao?”
Một chú kiến nhỏ phát biểu:
 “Hiện nau môi trường của chúng ta đang bị hủy hoại một cách nặng nề, người thì đua nhau làm nhà, xây dựng các nhà máy xí nghiệp độc hại làm ô nhiệm môi trường. Đã như vậy họ còn tranh hết đất của chúng tôi, đến một tổ kiến cũng không còn chỗ. Chúng tôi phải sống trong những bãi rác, ngày đêm phải ngửi mùi hôi tanh. Lũ kền kền thì đua nhau bới lên làm mùi càng bốc nặng khiến chúng tôi không sao ngủ được”.
 “Đúng vậy! đúng vậy!” lũ động vật thi nhau cất tiếng làm đanh cả một vùng làm khiến ngài sư tử cũng phải…
 “Trật tự!” một tiếng gầm khủng khiếp. “Ta bảo mọi người trật tự!Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
 Chó sói kêu: chúng ta nên tấn công con người, chiếm lại vị thế của chúng ta trước đây, chúng ta phải cho con người biết rằng tội của con người là như thế nào/”
 Đôi mắt đỏ rực của con thú làm cho tôi hãi hùng.
 “Chúng ta không nên làm vậy mà phải cho họ hiểu rằng: không nên phá hoại môi trường nữa”, thỏ góp tiếng.
 “Ta đồng nhất quan điểm với thỏ. Vậy mọi người có đồng ý không?” Sư tử nói.
 Có chúng tôi đồng ý. Phải cứu con người, cứu chúng ta. Tất cả các loài đồng thanh.
 Các loài vật cũng biết bảo vệ môi trường, vậy con người chúng ta thì sao? Hãy làm gì đó trước khi quá muộn.

                                                                                                    PHẠM VIỆT HƯNG







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét