Tìm kiếm Blog này

30 tháng 9, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)


Ngô Phương Anh                                            
                                                    
THU VÀNG

     Chim tha nắng, ân cần trải nhẹ trên từng con phố. Con phố nhỏ xào xạc tiếng lá rơi. Những chiếc lá nhuộm vàng đường. Mặt trời lên, có con chim non hòa tiếng hát véo von, hòa tiếng nói dễ thương. Cô bé đi dạo quanh Hồ Gươm… Cô nhìn thấy một cụ già đang lom khom nhặt những chiếc lá vàng. Bà đã cần mẫn nhặt những chiếc lá héo úa, đặt vào cái hộp sắt đã rỉ.
-  Bà làm nghề gì thế ạ? – Cô bé ngạc nhiên hỏi.
-  Cháu giúp bà nhé!
   Cụ già ngẩng lên, bây giờ cô bé mới nhìn kỹ bà cụ. Những nếp nhăn khiến con bé cảm thấy thật đáng thương. Có vẻ như đôi mắt bà không còn nhìn thấy gì nữa. Cô bé không dám hỏi, cô tự hỏi mình: “Tại sao bà cụ không nhìn thấy nữa, tại sao cụ lại đi nhặt những chiếc lá vàng nhỉ?” Bao câu hỏi bỗng ùa về cô bé.
-  Cháu này! – Bà cụ lên tiếng làm cô bé giật mình.
-  Dạ, à vâng, để cháu nhặt giúp bà! – Cô bé ấp úng.
   Cô bé vừa nhặt vừa nhìn bà cụ. “Con cụ đâu mà để cụ đi một mình thế này?” Cô bé thầm nghĩ.
- Nhà bà ở đâu cháu đưa bà về.
    Bà cụ nhoẻn miệng cười. Rồi cô bé. Rồi cô bé dẫn bà cụ đi. Những chiếc lá vàng vẫn rơi rơi.
    Cô bé bước vào nhà,ngôi nhà nhỏ bé, chật hẹp. Trên tường toàn những giấy khen, trên bàn thờ là ảnh một người chiến sĩ. Trong nhà bà, chỉ có một chiếc gường và một chiếc tủ nhỏ.
-  Cháu ngồi đi!
     Cô bé nhẹ nhàng ngồi vào chiếc gường đã cũ kỹ.
- Bà ơi, trên kia là…! – Chưa kịp nói hết câu,bà cụ đã trả lời:
- Là con của bà đấy, nó hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ!
 Bà cụ nghẹn ngào nói:
-  Bà có duy nhất một đứa con, nó nhập ngũ từ ngày ấy không quay về. Nó viết thư vào những chiếc lá vàng rồi gửi về cho bà. Bà nhờ người khác đọc rồi viết thư gửi cho nó, cũng những chiếc lá vàng này. Chỉ có hai mẹ con ta mới gặp nhau.
    Cô bé cảm động và thấy thương bà cụ quá! Bà cụ nhờ cô giới viết hộ. Cô nắn nót viết từng nét chữ: “Con ở trên đó chắc có nhiều bạn, quần áo mẹ gửi cho con lần trước con có mặc vừa không? Bây giờ mẹ làm thêm chiếc mũ len, con đội vào cho ấm kẻo cảm lạnh…” Đó là những gì mà người mẹ muốn gửi cho con. Cô bé không biết nói gì hơn, chỉ biết làm theo lời bà cụ. Cô đem đi đốt  chiếc lá đó cùng một chiếc mũ len bằng giấy mà bà cụ lấy ra từ trong tủ. Cô bé nhìn thấy những chiếc lá vang ghi: “Mùa thu năm 1954. Mẹ kính yêu của con…” Đó là những bức thư của người con, bà cụ rưng rưng nước mắt. Bây giờ, cô bé chợt hiểu. Bà thật dũng cảm vì đã trao đưa con của mình cho Tổ quốc, bà đã phải chịu nỗi đau quá lớn. Cô bé thốt ra:
-  Bà ơi, cháu sẽ mãi là người cháu ruột của bà, bà nhé!
    Cô bé ôm chặt lấy bà cụ:
-  Bà hay coi cháu là cháu của bà, bà nhé!
Bà cụ nước mắt trào ra:
-  Ừ, ừ, vậy thì tốt quá!
     Cô bé cười , bà cụ cũng cười – nụ cười hạnh phúc đầu tiên có trong đời.
     Kể từ ngày ấy trở đi, hôm nào cô bé đi học về cũng sang nhà bà cụ chơi, nấu cơm giúp bà. Nỗi cô đơn của bà cụ mù lòa đã không còn, bởi bà đã có cô bé. Bà cụ và cô bé chờ đợi đến ngày mùng mười tháng mười – ngày giải phóng Thủ đô, bà và cô bé sẽ tổ chức bữa tiệc mời người con ấy về. Khi đó, ba người sẽ mãi mãi bên nhau. Niềm hạnh phúc được toát lên từ một căn nhà nhỏ bé, nơi có những chiếc lá vàng ngày đêm vẫn rơi rơi.



Nguyễn Thu Trang

NHÀ TẬP THỂ

Em ở nhà tập thể
Cao những bốn năm tầng
Cầu thang chung đi giữa
Nghe rõ từng bước chân

                                                      Phòng bên bác họa sĩ
                                                      Đeo kính trắng thật dày
                                                      Tường treo toàn tranh vẽ
                                                      Mát màu xanh cỏ cây

Cô hương ở tầng dưới
Có cu Tí , cái Hoa
Bố mẹ đi làm vắng
Bị khóa giam trong nhà

                                                    Cuối năm em chuyển nhà
                                                    Xa cái Hoa, cu Tí
                                                    Lại nhớ bác họa sĩ
                                                    Rơi kính không biết tìm
                                                                                               2004


 Bảo Khánh

ĐIỀU TƯỞNG NHƯ KHÔNG THỂ CÓ

   “Ngõ nhỏ phố nhỏ nhà tôi ở đó…” Từ khi nghe lời bài hát vang lên, tôi đã chọn  ngay để giới thiệu căn nhà xinh xinh của mình.
    Nhà tôi ở ngõ Bảo Khánh, lại tít ở tầng 3. Bố mẹ tôi thường đùa “nhà mình không có một tấc đất”. Bởi vậy chẳng có chỗ nào để có thể trồng được một chậu cây. Nếu có cây thì toàn là cây cảnh ở Hàm Long mua về. Chỉ có lọ hoa tươi là dấu hiệu của một thiên nhiên mà thôi.
    Thật may mắn, góc học tập của tôi nhìn ra Hồ Gươm, qua một chiếc cửa sổ nhỏ. Hồi tôi còn bé, gió từ hồ thổi vào mát lộng. Còn bây giờ các căn hộ đua nhau tăng chiều cao nên chẳng nhìn thấy Tháp Rùa mà gió cũng ít vào tới nơi.
   Thật ra tôi cũng không muốn nói gì về nơi ở của mình cả vì nó chả có gì đặc biệt. Thế nhưng lại có một điều thật thú vị mà chỉ có tôi mới cảm nhận được sự kỳ diệu của nó.
    Chuyện là thế này…
    Sau tiết học sinh vật lớp 6, “Tìm hiểu về sự nảy mầm của hạt”. Cái cửa sổ của tôi xuất hiện ba chậu cây. Nói là chậu cây cho oai chứ mỗi chậu cây tí hon ấy chính là một vỏ hộp sữa chua.
     Một chậu trồng hạt đỗ xanh
     Một chậu trồng hạt lạc
     Nhờ làm đúng theo chỉ dẫn của cô giáo nên tất cả các hạt đều nảy mầm thành cây con, trông thật thích mắt. Cây hai lá, ba lá rồi nhiều lá, cao dần từ 3 đến 5cm rồi tới hơn 30cm.
     Hàng ngày, tôi vẫn dành thời gian để chăm sóc, tưới nước và thưởng thức tác phẩm của mình. Thế rồi một sáng ngủ dậy, thật ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy những bông hoa vàng xinh xinh mọc trên thân cây lạc. Tôi sung sướng bê chậu cây đậu ra kiểm tra. Thật sửng sốt khi trên kẽ lá đã có một quả đậu non và một bông hoa tím dang lấp ló. Khỏi phải nói niềm vui của tôi tới mức nào. Có lẽ tôi là người hiểu hơn ai hết niềm vui của các bác nông dân khi được mùa. Vẫn chưa đủ nếu tôi không nhắc tới sự kiện này. Sau đó một tuần, vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bỗng đâu quanh cây lạc xuất hiện một cánh bướm trắng rập rờn bên hoa. Thật lạ lùng, tôi không thể nào ngờ được, một chiếc cửa sổ lọt thỏm trong lòng Hà Nội, nơi ồn ào náo nhiệt đó cũng có được những giây phút êm dịu cho bướm và hoa gặp nhau. Cánh bướm ngập ngừng có vẻ ngạc nhiên rồi cứ quanh quẩn mãi bên hoa như không muốn rời xa. Thiên nhiên quả là kỳ diệu. thế mới biết con người, động vật, cây cối luôn gắn bó, gần gũi với nhau không thể tách rời. Chả thế mà xung quang Hồ Gươm, dưới những bóng cây râm mát, tên thảm cỏ xanh mượt, từ sáng sớm tới chiều tà mọi người thi nhau tới để hóng mát, để tận hưởng vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.
     Chỉ tiếc rằng vẫn còn có những người chưa biết giá trị của thiên nhiên, còn nỡ giẫm chân, đá bóng trên thảm cỏ, bẻ cành hái lá khi mùa xuân về.
     Giá như ai cũng biết chăm sóc, bảo vệ thiên nhiên thì chúng ta sẽ còn được thưởng thức thức nhiều điều tuyệt vời nữa của thiên nhiên ban tặng.
     Nhìn những bông hoa lạc, càng thích thú với chậu cây của mình tôi càng mong muốn mình sau này sẽ học  một nghề gì đó về sinh vật để có thể trở thành người góp phần làm cho Hà nội của chúng ta xanh và đẹp mãi.
  


Hồng Vân
                     TẶNG ÔNG NGOẠI

                              Ông nội thì ở quê xa,
                              Ở gần cháu có bà ngoại thôi
                              Từ lúc cháu mới chào đời
                              Ông chăm, bà bế chẳng ngơi chút nào.
                              Lương hưu chẳng được là bao
                              Quà ông cho cháu dạt dào tình thương
                              Lớn rồi cháu phải đến trường
                              Đón đưa ông chẳng ngại đường xa xôi
                              Cháu yêu ông lắm ông ơi
                              Gia lâm hai phía bồi hồi nhớ mong.
                              Mong sao chóng đến cuối tuần
                              Ông lên, cháu xuống vợi phần nhớ mong.
                              Yêu ông cháu viết mấy dòng
                              Cầu mong ông khỏe vui cùng cháu con











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét