Tìm kiếm Blog này

15 tháng 9, 2012

KHÁCH HÀNG ĐẶC BIỆT


                                                     
   Hồi tôi chừng 10 tuổi, mẹ tôi mở một cửa hiệu nhỏ, chuyên bán các loại bút, thước, tẩy, đề - can, tranh, ảnh,….Buổi chiều tôi ngồi chễm chệ sau quầy tủ kính, bán hàng và thu tiền. Những món đồ dùng mới lạ, độc đáo mà tôi mang vào lớp dùng trước nhất luôn làm bạn bè thích thú, ngưỡng mộ. Không ít bạn dành dụm để có được  những món đồ xinh xắn như thế.

    Ở lớp tôi có một bạn tên là Nam. Môi cậu ta bị sứt, nói chuyện khó nghe, phát âm đơn đớt. Nhà Nam nghèo, quanh năm cậu ta mặc cái áo sờn cổ, đồ dùng học tập cũ mèm, sứt sẹo. Giờ học môn văn, cả lớp khoái chí cười rộ khi cậu đọc to bài thơ hay đoạn trích bằng cái giọng ngọng nghịu. Mỗi khi bị tôi kiếm chuyện, cậu ta lấy quyển sách che nửa mặt dưới ngó tôi bằng đôi mắt nể sợ.
    Các bạn trong lớp đều là khách hàng của cửa tiệm nhà tôi, trừ Nam. Một lần khi cậu ta rụt rè hỏi mượn hộp bút chì màu, tôi tiếp thị: sao mày không mua mà dùng. Chiều, Nam lò dò tới cửa hàng, Nam nói thật nhanh: Vi lấy cho tôi hộp bút màu nào rẻ nhất ấy. Nam lí nhí : cho thiếu nợ được không? Còn 5 nghìn, mai mốt tôi trả nốt. Nói rồi, cậu ta thả lên quầy nắm tiền lẻ, tôi đành gật đầu.
   Lâu lâu Nam lại ra cửa hàng, bao giờ cũng chọn mua thứ ít tiền nhất. Và bao giờ, cậu ta cũng ghi nợ. Cột nợ ngày càng dài.
   Thỉnh thoảng, ngồi canh cửa tiệm, tôi lại thấy Nam cưỡi xe đạp vụt qua. Phía sau yên là cây nước đá. Cuối tuần, cậu ta vào trả bớt số nợ, nhưng lại mau thêm vài thứ đồ chơi lặt vặt khác, thấy vậy tôi thắc mắc: không biết Nam mua đồ chơi nhiều như vậy để làm gì?. Tôi quyết định đến nhà Nam, một ngôi nhà nhỏ xíu cuối xóm chợ, cửa nhà Nam không khóa, tôi đẩy cửa vào nhà, bên trong chỉ có một cậu bé gầy nhom, liệt chân, nằm xoài trên sàn gạch dang lúi húi vẽ tranh bằng mấy cây bút chì màu. Chiều hôm đó, tôi lẳng lặng lấy tiền tiết kiệm bù vào khoản nợ và tôi cảm thấy mình bên cạnh người bạn lặng lẽ, rụt rè.

                                                                               NGUYỄN SƠN TÙNG
                                                           LỚP 7I – THCS TRƯƠNG NHỊHÀ NỘI
                                                                               NĂM HỌC  2004 - 2005   



TIẾNG ĐÀN DẾ

Tiếng đàn dế nho nhỏ
Phía góc nhà đêm khuya             
Sương nghe ngỡ nắng rọi
Vội đọng trên cành me
             
             Bạn hãy lắng tai nghe
             Tiếng dế đàn nho nhỏ
              Sẽ thấy đêm bớt buồn
         Có dế cùng tâm sự
                                                                                           

                                                                                                              ĐỖ ANH THƯ – 12 TUỔI

MÀU ÁO XANH

Màu áo chú bộ đội
Sao mà đẹp lạ lùng
Mang sắc mà biên giới
Màu xanh của lá rừng                      
                
Cháu yêu màu lá ấy
    Màu áo của mùa xuân
 Lá xanh đưa tay vẫy
           Trên đường chú hành quân
                
Chú bao nhiêu miền đất
Mang màu áo thân thương
Áo chú có mùi hương
Của hồ sen làng cháu
                                                                            ĐỖ ANH THƯ – 12 TUỔI   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét