Tìm kiếm Blog này

18 tháng 8, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA BÚT MÀU


Cứ mỗi khi đêm xuống
Mặt trời đã ngủ say
Trăng sao cười nhấp nháy                    
Soi sáng thế gian này
Không gian mờ huyền ảo
Của những chuyện thần tiên
Giấc mơ hồng ngộ nghĩnh
Của nhũng bé ngoan hiền
Nhiều điều không có thật
Mà hiện lên bất ngờ
Hệt như có phép lạ
Trong tâm hồn trẻ thơ
  Tại một căn nhà nhỏ
  Khi mọi vật ngủ say
       Chợt có tiếng động khẽ
     Từ góc chiếc bàn mây
       Một hộp màu xinh xắn
     Chỉ nhỏ bằng bàn tay
Đang từ từ hé mở
      Điều kỳ diệu nào đây
          Những chiếc bút bé nhỏ
           Nhảy khỏi chỗ của mình
      Cùng nhau vui ca hát
            Và múa tròn xung quanh
       Chợt bút chì đen hỏi:
  “Đố các bạn nghĩ ra
      Ai trong số chúng ta
                                                               Là người quan trọng nhất?” 
 “Tôi đây! Còn phải hỏi?”
   Xanh lá cây trả lời
 “Rừng cây do tôi vẽ
   Sẽ xanh khắp mọi nơi
   Thử hỏi ở trên đời
   Có nơi nào thiếu
   Cây xanh - bạn con người
   Tôi mới là quan trọng.”
 “Đừng tinh vi anh bạn”

                                                              Màu nâu trả lời ngay
                                                             “Đời sẽ không có cây
         Nếu chỉ toàn là đá
   Vậy thì tôi sẽ vẽ
       Thật là nhiều đá to
       Thế là khỏi phải lo
                     Cây xanh không mọc nữa” 
  “Dù trái đất là đá
            Trải qua một thời gian
       Rồi cũng sẽ vỡ tan
          Và hóa thành cát bụi
        Vậy thì tôi cũng vẽ
                Những bãi cát vàng tươi
                  Ngay dưới ánh mặt trời”.


  Màu vàng ung dung nói
 “Chớ nghĩ mình quan trọng”
   Xanh nước biển nói luôn
 “cát vàng cũng sẽ buồn
   Nếu như không có biển
   Tôi vẽ nên biển cả
   Với sóng xanh diệu kỳ
   Lại thêm bao tấn cá
   Chả quan trọng là gì”
 “Biển không có mặt trời
   Như đời không tiếng hát
   Như trời xanh bát ngát
   Mà không một gợn mây
   Màu đỏ chính tôi đây
   Vẽ nên một mặt trời
   Đem lại bao sự sống
   Cuộc đời mới đẹp tươi”
 “Ta mới quan trọng nhất
                                                                     Màu đen chợt la lên
                                                                     Nếu muốn ta có thể
                                                                          Chờ đời toàn bóng đêm
  Đêm tới sẽ bao trùm”
       Màu đen đang cười ngất
  “Cây, đá, biển, mặt trời
       Cũng coi như biến mất”
  “Xin các bạn đừng lo”
        Màu trắng cười tươi nói
   “Trăng sao là của tôi
Sẽ xua đi đêm tối
       Ánh trăng sao dịu mát
        Lan tỏa khắp mọi nơi
                                                                                Nhấp nhánh trên bầu trời
                                                                             Mọi vật đều hiện rõ”

   Chẳng bút nào chịu nhịn
   Cứ cãi nhau ầm trời
   Ai cũng tự mình coi
   Là người quan trọng nhất
   Cuối cùng chì đen bảo:
 “Đừng cãi nhau bạn ơi
   Vừa tốn sức, tốn lời
   Lại vừa đều vô nghĩa
   Chúng ta đều quan trọng
   Mỗi người một vẻ riêng
   Những sắc màu thiêng liêng
   Tô đẹp cho cuộc sống

                 Hãy đoàn kết nhau lại
                   Mỗi người một phần thôi
                   Tạo dựng nên đất trời
                                               Đầy tiếng ca, tiếng hát.                       

                                                                             NGUYỄN MINH HIỀN
                                                                                                         LỚP 8A1 – THCS CHU VĂN AN
                                                                                                                 NĂM HỌC 1998 – 1999 

                                                                                 
MẸ ĐI CẤY

Mẹ đi cấy lúa
Từ sáng tinh mơ
Đến giữa buổi trưa
Mới xong một nửa                                                                        
                                                               Cái nắng đồng lúa
                                                               Làm mẹ rát lưng
                                                               Hai tay con bưng
                                                               Nước chè đặc sánh
Mời mẹ uống nhanh
Cho dịu cơn nóng
Cây ơi rộng bóng
Che cho mẹ giùm
                                                              Bàn tay con vẫy
                                                              Gió mát vào đồng
                                                              Con mương xanh trong
                                                              In trong mắt mẹ.
                                                                               
                                                             NGÔ MINH HẰNG – 12 TUỔI



KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ


    Tôi vẫn nhớ như in ngày thứ sáu, ngày 1 tháng 4. Đó cũng là ngày khủng khiếp nhất đời tôi…
   Hôm ấy là một ngày trời nắng. Tan học, tôi thong dong bước về ngôi nhà yêu thương của tôi mà tôi đã coi như người bạn tri kỷ. Từ lâu, tôi đã biết bố mẹ bán căn nhà này cho ông Khang – chủ một của hàng sản xuất giàu có. Bố mẹ tôi bảo: “Nhà này người ta sắp quy hoạch rồi. Mẹ sẽ mua ở Định Công Thượng một mảnh đất và xây căn nhà thật đẹp cho con!”. Nhưng tôi không muốn thế. Tôi đã cố gắng quên đi câu chuyện đau buồn để học, để được sống với thời gian  nơi mà tôi sinh ra và lớn lên…Vậy mà cái ngày kinh hoàng ấy cuối cùng cũng đã đến. Cánh cửa sắt vẫn mở để đón tôi như những ngày. Dường như nó cũng muốn khóc vì giờ đây, tôi chỉ là người chủ cũ. Tôi vù vào nhà:
-  Bà …ơ…! Chưa nói hết câu, tôi đã sững sờ vì cảnh tượng trước mắt. Gì thế kia? Căn nhà yêu dấu ngày nào giờ bỗng trở nên trống trải. Mọi đồ vật , bàn ghế, gường tủ đều được chuyển đến nhà mới. Chỉ còn bà họ tôi ở lại dọn dẹp. Không một dấu vết gì chứng minh rằng đây là nhà tôi. Một sự tĩnh lặng bao trùm lấy bốn phía. “Hỡi ôi nhà ơi! Chẳng lẽ mi đã thuộc  về chủ nhân mới sao?”. Cứ nghĩ đến đó, tôi không thể kìm được giọt nước mắt lăn dài trên má. Cánh cửa kêu cót két. Bố tôi cầm tay tôi dẫn đến nhà ông bà ngoại. Tôi gào lên: “Không con đi!”. Tôi ứa nước mắt nắm lấy cánh cửa. “Đừng khóc nữa con. Mau đi thôi!”
      Tôi nhìn lại căn nhà một thời gắn bó với tôi. Giờ đây, tôi phải xa nó mãi rồi. Nhưng ký ức sâu thẳm một thời đáng nhớ của tôi sẽ không không bao giờ bị vùi lấp trong dĩ vãng.
                                                                                      
                                                                                         ĐỖ TƯỜNG KHANH 
                                                                        LỚP 4A – TIỂU HỌC NGUYỄN TRÃI                                                                                                               NĂM HỌC 2010 – 2011
                   
                                                                                                                                                                                                         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét