Tìm kiếm Blog này

10 tháng 3, 2012

EM TẬP LÀM BÁO


BÀI VIẾT KHÓA IV (2008 -2009)
PHẦN II




 KỶ NIỆM MỘT THỜI HỌC SINH
       Lúc đó, tôi mới vào lớp một. Tôi không muốn đi học một chút nào! Khi đó, bố mẹ đã về đi làm, tôi đuổi theo chiếc xe máy rất nhanh đến nỗi ngã lăn ra đất, nhưng cuối cùng vẫn không kịp. Thế là tôi chỉ còn biết ngồi trước cửa lớp và khóc nức nở. Hết mấy tiếng liền. Cô giáo chạy ra và dắt tay tôi vào lớp nhưng tôi vẫn nhất quyết không vào. Tôi còn nhớ tôi đã nói với cô giáo rằng: “Con phải đợi bố mẹ đến cơ!”.Cô mới nhẹ nhàng khuyên bảo tôi rằng vào lớp cùng học với các bạn sẽ rất vui. Cuối cùng tôi cũng phải vào lớp, ngồi vào bàn rồi tôi vẫn khóc.Khóc lâu quá nên tôi buồn ngủ thế là gục xuống bàn và ngủ một cách ngon lành. Mãi tới gần mười một giờ tôi mới dậy.Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm đó, nó thật sâu sắc đối với tôi. Ngày đầu tiên đi học - kỷ niệm không thể nào quên suốt đời học sinh của tôi!      

NguyÔn Hoµng Thiªn Nga


TÌNH BẠN THÂN THƯƠNG

   Tình bạn là một tình cảm thân thương cao đẹp nhất, vậy mà có lần, tôi xuýt đánh mất nó, câu chuyện là thế này:
   Vào dịp sinh nhật lần thứ 9 của tôi, mẹ tặng tôi một cây bút  máy rất đẹp. Đó là cây bút “Vạn hoa”. Thân bút có màu nâu nhạt, nắp bút ánh bạc. Mở nắp ra ngòi bút sáng bóng, viết rất đẹp. Ruột bút làm bằng nhựa cứng, bơm mực rất tiện lợi. Tôi luôn giữ gìn cần thận chỉ khi nào thật cần thiết tôi mới dùng nó.
   Trong kỳ thi giữa học kỳ I, Linh – cô bạn thân của tôi bị hỏng bút. Linh hỏi tôi mượn cây bút. Tôi đắn đo, suy nghĩ và cuối cùng tôi cho Linh mượn. Đến giờ nộp bài, do sơ ý, Linh làm rơi cây bút của tôi và cây bút đã… bị tòe ngòi. Giờ tan học, Linh mang trả tôi cây bút và nói:
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ sẽ đền cậu cây bút khác.
  Dường như tôi dưng dưng nước mắt, không suy nghĩ, tôi mắng Linh:
- Sao cậu thế , cậu có biết cây bút này là mẹ tớ tặng không ?
- Tớ không muốn chơi với cậu nữa!
   Không để linh nói thêm lời nào. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà. Bình thường tôi và Linh đi đâu cũng có nhau, bọn tôi thân thiết như hình với bóng. Hôm nay thấy tôi đi một mình, chị tôi biết là có chuyện, chị hỏi:
- Linh đâu mà em về một mình? Sao em lại khóc? Có chuyện gì thế?
    Tôi kể lại câu chuyện cho chị nghe. Khi nghe xong chị bảo:
- Em cũng giống chị ngày trước đấy!
   Tôi ngơ ngác nhìn chị và hỏi:
-  Giống? Ý chị là gì?
    Hồi bằng em, chị cũng gặp chuyện rắc rối.. Em có biết không, rắc rối là do chị gây ra. Chị làm mất quyển sách của chị Huyền, chắc em nhớ chị ấy?
- Vâng ạ! Thỉnh thoảng chị và Huyền lại nói chuyện qua điện thoại. Từ khi nhà mình chuyển nhà đến giờ, bọn chị vẫn giữ liên lạc.
   Chị tôi nói: Nhờ có mẹ mà chị và huyền lại thân nhau như xưa. À không thân hơn mới phải chứ. Từ lần đó bộn chị rút ra một bài học.
-  Là gì hả chị? Tôi hỏi.
   Bài học đó cho bọn chị biết rằng “Tình bạn là tình cảm cao đẹp, nó như quả bóng bằng thủy tinh. Đã vỡ là khó hàn gắn. Chị nghĩ “Em nên là lành với Linh. Em đừng để một chuyện nhỏ mà làm mất đi tình bạn. Cây bút có thể mua lại được nhưng tình bạn khó có thể mua được. Em phải biết rằng hiếm có người có được tình bạn như em và Linh”. Tôi cảm ơn chị và chạy lên phòng, ôm con bông và suy nghĩ về lời nói. Tôi thấy chị nói đúng liền chạy tới nhà Linh làm lành. Tôi và Linh lại thân nhau và không quên cảm ơn chị về lời khuyên bổ ích. Các bạn ơi! Sau khi đọc xong câu chuyện trên các bạn đừng mắc lỗi như như mình nhé. Hãy đối xử thật tốt với bạn mình. Rất vui được chia sẻ với các bạn.

                                                                                                                             TRỊNH TUYẾT MAI
 
CÔNG CHÚA HỒNG NHUNG
 
      Nhà văn thép mới đã nói: “Cây nào cũng đẹp, cây nào cũng quý…”Đúng vậy, trong thế giới muôn màu của các loài hoa, loài nào cũng đẹp, loài nào cũng lộng lẫy theo một nét riêng của mình, nhưng chỉ khác là cách nhìn và cảm nhận của mỗi người. Còn tôi có một loài hoa mà tôi đắm say, nó đem lại hương sắc tình yêu cho đời : Hoa Hồng Nhung.
    Tôi đặt chậu cây hồng ra giữa khu vườn nhỏ để các các loại hoa khác có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp mỹ miều của nó. Nhìn từ xa, Hồng Nhung như một cô tiểu thư đỏng đảnh và lộng lẫy choàng trên mình một bộ cánh đỏ tươi. Lại gần Hồng Nhung mang một vóc dáng kiêu sa, quyến rũ bởi những cánh hoa đỏ thắm, mềm mại như nhung. Mỗi cánh hồng như một tầng váy bồng bềnh của nàng tiểu thư đài các tô điểm thêm cho sự quý phái của Hồng Nhung . Nhị của Hồng Nhung ở giữa, sắc vàng với những túi phấn nho nhỏ tỏa hương thơm ngát, trông chẳng khác gì đôi tai bông tai, làm điểm nhấn “khuôn mặt” đáng yêu, ngây thơ của một thiếu nữ. Ánh ban mai nhẹ nhàng điểm xuyến trên nền cánh hoa, lung linh, lấp ló nhụy hoa đùa giỡn, trọc ghẹo nàng mối sớm bình minh. Hồng Nhung cháy bỏng một màu hoa đỏ thắm như như ngọn lửa sưởi ấm trái tim, thắp sáng lên niềm tin và hy vọng cho muôn loài. Nàng là niềm khát khao của bao anh chàng: Anh cận thần hào hoa màu xanh ngắt lúc nào cũng nâng đỡ, bảo vệ công chúa xinh đẹp của những anh chàng vệ sĩ gai khác như muốn nhắc nhở ai định ngắt hoa hồng hãy coi chừng vì mũi gai nhọn hoắt dễ đâm vào tay lắm đấy! Còn những chàng hoàng tử lá cây đẹp trai, khoác chiếc áo màu xanh lục có răng cưa ở viền thể hiện sự mạnh mẽ, táo tợn của mình như muốn thách thức với các chàng khác rằng ta sẽ cầu hôn thành công công chúa. Còn Hông Nhung thì kiêu kỳ, e lệ không nhận lời, chẳng vì nàng không muốn, mà vì nàng đã bị mụ phù thủy hóa phép ở tít trên cao để mãi mãi bị giam giữ nơi đây.
     Bông Hồng Nhung dịu dàng là thế, uyển chuyển là thế, nhưng dáng đứng lại kiêu hãnh vươn lên quyết đoán, đâm chồi những lá non mơn mởn của ước mơ và khát vọng. Mặc dù Hồng Nhung mang màu sắc đỏ đậm đà nhưng người ta vẫn cứ gọi là hoa hồng, vì có lẽ nhìn bề ngoài ai cũng tưởng rằng cuộc đời của Hồng Nhung chỉ là thế giới màu hồng đầy niềm vui và hạnh phúc. Nhưng có ai biết chăng, sau những niềm vui, niềm kiêu hãnh là cả một câu chuyện buồn sâu sắc. Ban ngày nàng tươi cười, vô tư là vậy, nhưng cứ sau mỗi đêm, trên các cành hoa lại đậm lệ của nàng khóc than một mình vì những thất bại và muộn phiền trong cuộc sống, để rồi mai lại vươn vai, tự tin với những nụ cười tươi tắn nhưng kín đáo, ẩn chứa nhiều nỗi niềm thầm lặng. nàng khóc như vậy ai biết chăng, mà chỉ có một người luôn am thầm giúp nàng, đem sức sống đến cho nàng mà hầu như không bao giờ xuất hiện, đó chính là hậu duệ trung thành rễ cây – người ta thầm yêu trộm nhớ Hồng Nhung từ lâu. Chàng không phô trương, đẹp đẽ như các hoàng tử khác, nhưng nếu thiếu chàng thì tất cả sẽ ra sao? Hiểu được nỗi lòng của công chúa, của chàng rễ cây, hàng ngày tôi vun xới gốc và mỗi sáng lại tưới cây đều đặn để tiếp thêm dũng khí cho chàng Rễ thổ lộ tình cảm của mình và tiếp sức cho Hồng Nhung để nàng luôn trẻ mãi. Còn lũ sâu tai quái lăm le định làm hại Hồng Nhung tôi đều không cho chúng thoát, biến chúng làm quà tặng cho bác gà trống. Những chàng hoàng tử vì quá chung tình chờ đợi nên đã héo úa cũng phải cắt tỉa đi để giữ mãi tình yêu trọn vẹn dù chỉ trong một chiếc lá.
   Dịu dàng nhưng bản lĩnh, quyết đoán. Đó chắc điều mà tôi thích nhất ở Hồng Nhung. Trước khi đi xa,ông ngoại đã gửi tặng tôi một cây Hồng Nhung, ông nói: “Cháu ngoan của ông, hãy mạnh mẽ và can đảm  như những đóa hoa hồng, tỏa hương sắc cho cuộc sống cháu nhé!”, rồi ông mãi ra đi để lại trong tôi niềm hy vọng và câu nói ấy tới bây giờ và sẽ mãi mãi tôi không bao giờ quên. Mỗi khi vui hay buồn, tôi đều tâm sự với Hồng Nhung. Nhìn Hồng Nhung, tôi như lại nhìn thấy nguồn sức mạnh đốt cháy trong lòng tôi để thêm tự tin đương đầu với cuộc sống và tìm lại chính mình.
    Nếu ai không biết sẽ tưởng rằng Hồng Nhung là một cô công chúa đỏng đảnh kiêu kì, nhưng thực ra nàng có một thế giới nội tâm, để mà hiểu được thật khó. Hồng Nhung cũng đáng yêu và ngây thơ vô cùng. Từ đôi mắt của nàng công chúa bị giam dữ mãi trên lâu đài cao, nàng nhìn tất cả mọi người, mọi vật đều là màu trắng, người tốt để dại khờ tin vào mụ phù thủy độc ác. Nên cả cuộc đời chỉ là cô công chúa lạnh lùng băng giá và cần một trái tim sưởi ấm…Hông Nhung còn đi vào các mối tình hoàng tử, công chúa. Khi hoàng tử cứu sống nàng công chúa chỉ bằng một bông hồng vĩnh cửu, hay khi cuộc đời của hoàng tử mãi là quái vật nếu trong số ngày, là số cánh hoa nếu công chúa không ngỏ lời. Chắc bởi thế hoa hồng là biểu tượng, là thiên sứ tình yêu gắn kết lứa đôi hạnh phúc trọn đời; là món quà bày tỏ tình cảm giữa những người thân vô cùng ngọt ngào, đằm thắm.
 Mỗi loài hoa đều mang một hương sắc riêng cho cuộc sống, và đặc biệt hơn nếu ta để ý từng loài hoa thì đó sẽ là  cả một câu chuyện cổ tích tuyệt vời.
  Các nhà nghiên cứu đang chứng minh rằng, cây cũng có thể giao tiếp với thông tin. Tôi tâm sự với hoa cũng như tâm sự với bạn tri kỷ. Mỗi sáng, tôi lại cùng Hồng Nhung hít thở không khí trong lành, quên hết mọi chuyện của ngày hôm qua để bắt đầu một ngày mới đầy  hứng khởi. Hồng Nhung vừa đẹp ở thể hình, vừa đẹp về tâm hồn mà phải thật sâu sắc mới nhận ra được.
   Nhìn Hồng Nhung tôi lại chợt nhớ tới mình. Khi phải vun đắp lòng kiên trì trong bất cứ việc gì phải cẩn thận, chăm sóc tỉa từng chiếc lá, bắt từng còn sâu để Hồng Nhung tươi thắm mãi, luôn xứng  với cái danh “Bà chúa của muôn loài hoa”.
   Hồng nhung nổi bật nhất giữa vườn, vươn cao kiêu hãnh không chỉ vẻ đẹp, mà tâm hồn thanh cao của chính mình.
   Hông Nhung ơi, yêu mày biết bao! Cả cuộc đời Hồng Nhung cốn hiến là đẹp cho đời và tiếng thơm của Hồng Nhung lưu truyền mãi muôn đời, xứng đáng là biểu tượng của vẻ đẹp vĩnh hằng!

                                                                                                                                NGUYỄN CẨM VÂN

PHÚT GIÂY ĐÁNG NHỚ
Những phút giây này!
Nhận lời khen ngợi,
Của thầy, cô giáo.
Cùng bao yêu quí,
Các bạn dành cho.
Con thật hạnh phúc.
Nhưng chưa bao giờ,
Con quên bố mẹ.
Những người khuyên bảo,
Cho con nên người.
Là bố mẹ đó.
Bố mẹ biết không?
                                      Con yêu bố lắm!
                                     Yêu mẹ nữa cơ.
                               Cả bố và mẹ
                                        Là người con yêu.
                                         Có người hỏi rằng:
                                           “Cháu yêu ai nhất?”
                                      Con liền đáp lại:
                                        “Chỉ bố mẹ thôi!”.
 
NguyÔn Hoµng Thiªn Nga













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét