Tìm kiếm Blog này

13 tháng 8, 2013

CÔ VẪN LUÔN BÊN TÔI



(Kính tặng cô giáo Hoàng Thị Bích Hiệp)

                                                                                                    Bài giải nhì - Cuộc thi viết và
                                                                                       Trại “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013

- Alô, Trân à? – Giọng Mai lớp trưởng vang lên trong ống nghe.
- Ừ, tớ đây. Sao giọng câu hôm nay lạ thế? Cậu ốm à? – Tôi hơi lo.
- Cậu biết tin gì chưa? Tin về cô Hiệp dạy Sinh tụi mình năm lớp 9 ấy.
- Có chuyện gì thế? – Tôi càng thêm lo lắng.
- Cô …cô bị… ung thư xương… Nghe mẹ tớ nói thì cô vừa về nhà, kết thúc đợt điều trị và có lẽ sẽ… - Giọng Mai trầm hẳn, tôi không thể nghe được tin cuối cùng..
- Cái gì? Sao lại thế được – Tôi sửng sốt, không thể tin nổi vào những gì mình đang nghe.
- Bác sĩ nói cô …khó có thể …qua khỏi…trong tháng này – Mai vừa nói vừa nấc lên.
   Tôi  loạng choạng, mặt đất như đang chao đảo dưới chân…
 - Cậu còn nghe chứ, Trân? – Mai vẫn sụt sịt.
   Tôi im lặng.
 - Chiều nay, lớp mình đi thăm cô, cậu có đi không? Nếu đi thì hai giờ đến nhà tớ nha!
 - Ừ, tớ sẽ tới.
     Nói rồi, tôi cúp máy. Đôi chân không giữ vững tôi được nữa, tôi ngồi phịch xuống sàn, miệng lẩm bẩm như mê sảng: “ Không thể nào! Không thể như thế được…Không phải sự thật! Chỉ là mơ thôi…” Tôi cố không tin nhưng … “Á!”. Tay tôi va phải mảnh thủy tinh, đau nhói. “ Đừng chảy máu…!”.  Mắt tôi nhòa đi…
- Không, cô Hiệp sẽ không sao cả, chắc là nhầm lẫn gì đó thôi! - Tôi an ủi mình…
   Dù không được cô chủ nhiệm năm nào nhưng lớp tôi vẫn dành cho cô tình cảm rất đặc biệt. Mà cũng không riêng gì lớp tôi, tôi biết có nhiều thế hệ học trò yêu mến cô. Dễ hiểu thôi, cô là một giáo viên trẻ có gương mặt khả ái, cô cũng vui tính nên các tiết học cô dạy đều rất vui và ai cũng muốn học. Đặc biệt cô có giọng nói ngọt ngào nên đôi lúc chúng tôi tự hỏi sao cô không dạy Văn nhỉ?
  Chiều đến, hai giờ, tôi tới nhà Mai, các bạn tôi đã đến khá đủ, chỉ còn thiếu một, hai người ở xa. Ít phút sau, chúng tôi đến nhà cô. Mọi lần, khi đi với nhau, lớp tôi nói chuyện rôm rả lắm nhưng lần này, chẳng ai nói với ai câu nào. Đến nơi, tôi cảm thấy lần này nhà cô rất khác, hay là vì tâm trạng mà chúng tôi thấy điều đó? Đứng đợi một lát, mẹ cô ra mở cửa cho chúng tôi vào. Bà dẫn chúng tôi vào một căn phòng khá rộng. Cả lớp tôi ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn nhau vì không ai thấy cô đâu. Bà tiến vào góc phòng, nhẹ nhàng vén rèm lên.
-  Cô…
 Mai bất ngờ chạy lại bên giường, ôm lấy cô – Sao cô lại như thế này hả cô? - Mai nghẹn ngào.
- Cô có sao đâu… - Cô thều thào
      Tôi nghe bên tai những tiếng sụt sịt của tụi con gái và nhìn thấy những cặp mắt đỏ hoe của lũ con trai. Tôi ngước lên trần nhà, cố không để những giọt nước mắt rơi ra lúc này, đơn giản vì tôi vẫn nhớ lời cô hồi nào.
 - Sao cả lớp mình đều đỏ mắt thế kia? – Không lẽ phòng cô bụi vậy à? – Cô cố nhẹ mỉm cười.
      Tôi nhận ra rằng, dù da cô không còn trắng hồng như trước mà đã đen sạm đi do những đợt xạ trị, dù tóc cô không còn đen óng ả như trước và dù khuôn mặt cô cũng không còn đầy đặn mà hốc hác chỉ còn da bọc xương thì tôi vẫn thấy đôi mắt và nụ cười của cô vẫn đẹp như xưa. Đôi mắt ấy vẫn sáng, vẫn đen và vẫn tràn đầy hi vọng. Nụ cười của cô vẫn duyên, vẫn tươi tắn. Rồi lớp tôi, từng người đến cầm tay cô và chúc cô mau khỏe, ai cũng nấc lên. Đến lượt tôi, tôi cố nắm chặt tay cô không muốn buông. Cô bất chợt hỏi tôi:
  - Trân, em còn giận cô không?
  - Cô… Giọng tôi lạc hẳn, giọt nước mắt đầu tiên của tôi bắt đầu rơi.
  -  Cô xin lỗi…Cô không nên làm thế, cô đã quá nóng tính..
  - Không cô ơi, là tại em…tại em đã sai…Tôi ôm lấy cô, nức nở    
  - Em xin lỗi cô, em xin lỗi…
       Tôi biết là cô đang nhắc đến lần đó, lần đầu tiên tôi bị đánh. Tôi là con một nên được cưng chiều từ nhỏ, cũng là học sinh chăm ngoan nên bạn bè và thầy cô quý mến. Nhưng lần đó, vì mải giảng cho bạn bài toán nên tôi không chú ý cô đã vào lớp từ bao giờ. Chuẩn bị vào bài mới mà vẫn còn nghe tiếng nói bên dưới, cô rất tức giận và mặc lời giải thích của đứa bạn ngồi cùng bàn, cô đã đánh tôi. Từ đó, tôi giận cô và cũng một phần vì thế mà không quan tâm nhiều đến môn của cô nữa. Tôi không ngờ, cô nhận ra điều đó.
  -  Đừng khóc nữa, cô đã bảo em rồi phải không, em cười đẹp lắm nên đừng khóc… Cô đưa tay, lau nước mắt cho tôi - Hay em quên lời cô dặn rồi?
   - Em nhớ mà, em không khóc đâu… Nước mắt tôi vẫn giàn giụa.
  - Các em cũng vậy nhé, cười lên đi, đừng lo cho cô… Cô sẽ ổn thôi mà. Lên trên kia, cô sẽ cầu Thượng Đế che chở, bảo vệ cho các em nhé! Cô vẫn mỉm cười, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương.
      Cô nói nhỏ với tôi:
  - Lau nước mắt đi nào, cô sẽ thương em như ngày hôm qua được chứ? Nhưng em phải cười thật nhiều, cười thay cô em nhé! Cô tin ở em, bác sĩ nhỏ của cô!
      Rồi chúng tôi ra về. về đến nhà, tôi chỉ kịp chào bố mẹ rồi chạy thẳng lên phòng. Tôi không muốn cho bố mẹ biết tôi đang khóc. Vào phòng, tôi chốt cửa rồi ngồi gục đầu xuống bàn học. Nước mắt rơi, trang giấy trên bàn tôi ướt. Bất chợt, tôi nhận ra, đó là quyển lưu bút lớp 9 và đó chính là trang cô viết cho tôi. Và tôi nhận ra, trang giấy đó dày hơn bình thường. Đó là hai trang giấy. Nét chữ của cô: “ Trân à, cô xin lỗi vì đã đánh em. Hôm đó, cô biết tin mình không thể đứng lớp được nữa. Cô  mong em hiểu được. Cô vẫn yêu thương em như ngày hôm qua.”
          Tôi khóc, khóc rất nhiều và thiếp đi lúc nào không hay…
                                                      
                                                       Đào Thúy Ngà-Lớp: 9A - Năm học 2012- 2013
           Trường THCS Cổ Loa - Đông Anh - Hà Nội.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét