Tìm kiếm Blog này

18 tháng 2, 2012

EM TẬP LÀM BÁO

BÀI VIẾT KHÓA IV (2008 -2009)
PHẦN I
             
CÁI TẾT


    Khi nh÷ng nô hoa ®µo chím në vµ nh÷ng cµnh quÊt nÆng trÜu b¸o hiÖu mét mïa xu©n míi ®· vÒ. Xu©n vÒ trªn kh¾p cµnh hoa, nh¸nh l¸, trªn kh¾p nÎo ®­ưêng ngâ phè cña ®Êt Hµ Néi vµ ®em l¹i cho mu«n vËt søc sèng m·nh liÖt. §ặc biÖt xu©n vÒ khiÕn cho con ngư­êi ta cã nh÷ng c¶m gi¸c xèn xang ®Õn kú l¹.
    Xu©n vÒ, TÕt còng ®· ®Õn. Kho¶ng 29 tÕt, tiÕt trêi Hµ Néi se l¹nh,  lÊt phÊt nh÷ng h¹t m­ưa phïn, vµo nh÷ng ngµy này phè x¸ tÊp nËp, ®«ng vui, mäi ngư­êi ®i s¾m söa chuÈn bÞ ®ãn tÕt. Trªn c¸c chî hoa Nghi Tµm, rîp s¾c hång cña ®µo kÕt hîp mµu cam cña quÊt, tất cả đã tạo nên bức tranh thật ®Ñp Nh÷ng c©y ®µo thÕ như­ mét con rång ®ang uèn m×nh h­ưíng vÒ trêi xanh, nh÷ng c©y quÊt nÆng trÜu qu¶, mai vµng còng kh«ng kÐm phÇn hÊp dÉn. §i bé trªn con phè không khí ngày đón xuân trµn ngËp kh¾p n¬i, ph¶i ch¨ng ®ã lµ 
h­ư¬ng vÞ cña trêi ®Êt hoµ quyÖn víi nhau!!! TÕt vÒ thËt råi. H«m nay lµ 30 tÕt, ®ång hå ®· ®iÓm 11 giê Ngoµi ®­ưêng thËt kh¸c, tiÕt trêi rÐt buèt c¾t da c¾t thÞt nh­ưng tõng ®oµn ng­ưêi vÉn nèi ®u«i nhau, b¨ng qua l¹nh gi¸ ®æ vÒ Hå G­ư¬m ®Ó xem ph¸o hoa. NhiÒu ng­ưêi d©n Hµ Néi, h¬n hÕt mÊy anh chÞ tuæi teen ®ang thi nhau th¶ ®Ìn trêi, hä quan niÖm r»ng mçi mét chiÕc ®Ìn bay lªn t­ưîng tr­ưng cho ®iÒu m×nh ­ưíc C¶ bÇu trêi Hµ Nét kh«ng sao vµ qu·ng ®·ng như­ng rÊt ®Ñp, ®Ñp bëi nã phñ c¶ vÇng ¸nh s¸ng Mäi ng­ưêi vÉn chê ®îi gi©y phót nµy, kim dµi nÆng nÒ nhÝch tíi sè 12 thêi kh¾c thiªng liªng nhÊt ®ang tíi dÇn, thêi kh¾c chuyÓn giao gi÷a n¨m míi vµ n¨m cò. Mäi ngư­êi ®Òu ®Õm ng­ưîc thêi gian bắt ®Çu tõ sè 10 råi 9, 8vµ 0. TiÕng ph¸o hoa næ lªn gi÷a lßng Hµ Néi. Tõng ®ît tõng ®ît vang lªn, ph¸o næ trªn bÇu trêi Hµ Néi cïng víi ¸nh s¸ng ®Ìn trêi khiÕn cho Hµ Néi rùc rì h¬n bao giê hÕt. Nh×n ng¾m ph¸o hoa  ai còng ®Òu vui t­ư¬i vµ trµn ®Çy c¶m xóc, quªn ®i c¸i tiÕt trêi, c¸i l¹nh gi¸ lóc bÊy giê. Trong nhµ, mäi ng­ưêi ®· söa so¹n xong m©m cç vµ ®ãn giê phót thiªng liªng nhÊt. Ai ai còng ®Òu ¨n mÆc chØnh tÒ, ng­ưêi lín tuæi nhÊt trong gia ®×nh th¾p hư­¬ng khÊn v¸i bªn m©m lÔ cÇu trêi cÇu ®Êt mong sao sang n¨m míi gÆp nhiÒu may m¾n, mäi viÖc thuËn hoµ, gia ®×nh con ch¸u Êm no h¹nh phóc. Vµ ngay sau ®ã tÊt c¶ mäi ng­ưêi trong gia ®×nh xum vÇy bªn nhau quanh bµn tiÖc nhÊp tõng ngôm li s©m panh vµ l× x× nhau. ¤ng bµ lín tuæi nhÊt l× x× cho con cháu råi lÇn l­ît tíi c¸c thµnh viªn trong gia ®×nh vµ kÌm theo nh÷ng lêi chóc ngät ngµo tèt ®Ñp nhÊt. Con ch¸u chóc «ng bµ “sèng l©u tr¨m tuæi phóc nh­ư §«ng H¶i” “chóc c« chó lµm ¨n ph¸t ®¹t” “chóc con häc giái sau nµy ®ç ®¹t cao” “chóc bÐ ¨n nhanh chãng lín” Xu©n ®· vÒ, ai còng say trong s¾c xu©n. Quanh quÈn ®©u ®©y vÉn vang lªn lêi ca “Happy new year” giai ®iÖu cña n¨m míi vÉn cßn ®äng l¹i trong t©m trÝ cña mçi ngư­êi ViÖt Nam.
   N¨m míi ®· ®Õn, mét n¨m míi trµn ®Çy ­ưíc m¬, hy väng vµ hoµi b·o, mét n¨m míi sÏ nhiÒu khã kh¨n vµ thö th¸ch ®ang chê ®ãn chóng ta. Vµ chóng ta h·y cïng ®ãn chµo nhÐ. Happy new year!

         MÙA XUÂN


Xuân đã đến rồi,
Đầy hoa đào nở.
Xuân vui là Tết,
Đầy ắp tiếng cười.
Mỗi năm chỉ có:
Một mùa xuân thôi!
Mỗi năm một lớn,
Lớn thêm hiểu biết.
Bao nhiêu kinh nghiệm,
Ở trong đáy lòng.
Tình yêu chan chứa,
Giấu mãi trong tim.
Mỗi năm thổ lộ,
Một tình yêu thương.
Trong tim vẫn nhớ,
Những người thương yêu!


                                                                NguyÔn Hoµng Thiªn Nga


MÙA XUÂN VĨNH CỬU 
                                           
  Nắng sớm nhành mai vàng bừng dậy, nói cùng ta điều gì mà ta hồng sắc mặt, trái tim sục sôi sức trẻ của dấn thân và ước vọng tuổi mơ . Cây me xanh bốn mùa sương gió, vẫn vững vàng vút thẳng trời mây. Ngọn đèn đường hằng đêm sáng lóa phố phường, kiêu hãnh xua tối tăm, dỗ ngon giấc ngủ mọi người . Ta chăm chỉ siêng năng mỗi ngày, thắp riêng cho mình nguồn sáng tri thức mới . Dòng sông ngửa mặt lên trời xanh, nơi cụm mây ngày cuối năm bay qua soi bóng xuống. Sông có chịu nằm yên cho ngọn sóng vỗ về ru mỗi chiều mỗi sớm ? Không như sóng, không như sông, ta đánh thức mọi miền. Những con chữ ngủ vùi trong tủ sách. Ta gõ tay vào, trang kiến thức mùa xuân mở đôi mắt tinh khôi . Ta đánh thức ta và cùng nhau ta đánh thức đời . Chim én đưa thoi chiều ba mươi, dệt mùa Xuân cho bầu trời . Riêng hạnh phúc cuộc đời, ta dệt bằng thoăn thoắt đôi tay và ngang dọc đôi chân, bằng ý thức năng động sáng tạo, mang lại bao việc làm có ích hôm nay. Ta ngẩng cao đầu vượt lên phía trước, lấp biển ngăn sông mở đất nối trời . Ta - lớp cháu con của bao thế hệ ông cha từng tạo lập và dựng xây nên thành phố ngày nay - nguyện giữ mãi mùa Xuân ở lại trên mảnh đất thiêng căng tràn mạch sống, mảnh đất 300 năm lãng mạn hào hùng. Mùa Xuân sẽ vĩnh hằng cùng ta, trước sức trẻ - sức của đôi tay, khối óc và trái tim luôn nồng nàn với quê hương, cuộc sống, con người ...
 
                        Lª TrÇn Ngäc Mai

Mïa xu©n


   NÕu ai hái em r»ng: mïa nµo lµ mïa ®Ñp nhÊt trong n¨m, em sÏ tù tin mµ tr¶ lêi r»ng: mïa nµo trong n¨m còng lµ mïa ®Ñp nhÊt, v× mçi mïa l¹i lµm nªn mét chót h­¬ng, mét chót s¾c, mét chót yªu th­¬ng, cho mçi thêi kh¾c trong n¨m. Nh­ng nÕu em ®­îc hái r»ng: m×nh thÝch mïa nµo nhÊt, ®ã sÏ ph¶i lµ Mïa xu©n!
§Ó nãi lªn nh÷ng lý do mµ em yªu mïa xu©n th× cã thÓ lµ rÊt nhiÒu mµ còng cã thÓ lµ ch¼ng cã bÊt kú lý do nµo! V× lµm sao mµ ta cã thÓ gi¶i thÝch ®­îc t×nh c¶m chØ b»ng nh÷ng lý lÏ kh« cøng, nh÷ng dÉn chøng cô thÓ? §· gäi lµ t×nh c¶m th× chØ cã thÓ “c¶m” ®­îc mµ th«i. Riªng víi em, mïa xu©n cuèn hót em kh«ng biÕt tõ bao giê nh­ng cã lÏ t×nh yªu xu©n ®· nhen lªn tõ nh÷ng trang v¨n cña nhµ v¨n Vò B»ng: “Mïa xu©n cña t«i - mïa xu©n B¾c ViÖt, mïa xu©n cña Hµ Néi - lµ mïa xu©n cã m­a riªu riªu, giã lµnh l¹nh, cã tiÕng nh¹n kªu trong ®ªm xanh, cã tiÕng trèng chÌo väng l¹i tõ nh÷ng th«n xãm xa xa, cã c©u h¸t huª t×nh cña c« g¸i ®Ñp nh­ th¬ méng ” (TrÝch “Th­¬ng nhí m­êi hai”). Ph¶i ch¨ng m¶nh ®Êt Hµ Néi cïng víi mïa xu©n yªu th­¬ng ®· g©y cho ng­êi ta mét c¶m xóc m·nh liÖt, s©u s¾c ®Õn thÕ!
Cßn nhí ngµy bÐ, cø mçi ®é xu©n vÒ, nh÷ng buæi chiÒu trêi trë giã, «ng néi ®¹p xe ®ãn em tõ nhµ trÎ vÒ råi «ng ®­a em qua Bê Hå ng¾m Th¸p Rïa rªu phong, cæ kÝnh, ®i ¨n kem trªn phè Trµng TiÒn, Vui biÕt bao! Giê ®©y, «ng kh«ng cßn n÷a, xu©n vÒ còng mang cho em bao nçi nhí th­¬ng, bao niÒm xóc ®éng!
                                                                      NguyÔn Hoµng Thiªn Nga






















11 tháng 2, 2012

EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ

     BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH
CÂU LẠC BỘ VĂN HỌC
CUNG THIẾU NHI HÀ NỘI 
NĂM 1995 - 1997

PHẦN II


GIÁ NHƯ…?

    Tan trường, Huệ cùng các bạn đang trên đường về nhà, bỗng có một tiếng gọi.
-  Huệ ơi!
    Huệ giật mình quay lại – thì ra  là Thanh – cô bạn gái cùng lớp.
  - Có chuyện gì hả Thanh? Mai đứng cạnh đấy hỏi,Thanh ấp úng  
             
   -  À… ờ… mình muốn hỏi các bạn có ai có mười ngàn không, cho mình vay!
  - Có mình có. Huệ nói. Nhưng mình lại có đến hai tờ hai mươi ngàn. Thôi thì Thanh cứ cầm lấy một tờ luôn.
   -  Cám ơn Huệ nhé! Mình sẽ trả.
   Đó là chuyện ngày hôm qua. Còn hôm nay…
-  Thanh ơi, bạn có mang tiền cho mình không? Huệ hỏi
-   Mình…mình quên mất rồi. Thông cảm nhé!
-  Thôi được, nhưng bạn phải nhớ mang đi đấy! mình đang hết tiền ăn vặt rồi.
 Sáng hôm sau…
- Thế nào, bạn có đem tiền cho mình không?
-  Mình lại không đem đi. Minh xin lỗi. Thanh bối rối.
- Lại quên. Sao bạn hay quên thế. Chiều nay đi học phụ đạo, bạn đừng có mà lại quên nữa đấy! Huệ cau mày.
Chiều đến…
- Thanh mong rằng bạn có tiền trả cho mình!
- Mình…mình… Thanh lấp lửng
- Chắc lại quyên chứ gì? Hay là bạn không có tiền trả!
-  Mình… Thanh cúi mặt.
    Chưa để Thanh nói hết câu, Huệ đã nổi giận bỏ đi để lại Thanh buồn rầu nhìn theo bóng cô bạn gái.
   Kể từ hôm đó, Huệ cảm thấy Thanh lảng tránh mình và nó bắt đầu nói xấu Thanh trước mặt Mai và bạn nữ trong lớp:
- Bọn mày biết không, cái Thanh nó…
- Nhưng mà Huệ này. Mai nói: “ Bạn cũng phải thông cảm cho hoàn cảnh của thanh chứ! Nhà Thanh nghèo, bố bạn ấy đi làm xa, em Thanh lại mới chỉ gần hai tháng tuổi nên mẹ mẹ bạn phải ở nhà dưỡng sức”
-   Huệ bỏ ngoài tai những lời Mai nói. Nó cau có:
-  Thôi đi, bạn thì lúc nào cũng bênh cho bạn ấy!
-  Mình là vậy đó, thì sao? Huệ nói như thách thức.
Hai hôm sau…
Cũng vào giờ tan trường. Huệ nghe thấy tiếng gọi vọng từ bên đường …
- Huệ ơi! Huệ!
    Huệ nhận ra đó chính là giọng nói của Thanh, nhưng nó cho rằng: “chắc Thanh lại vay thêm tiền hoặc hẹn hôm sau gì đó” Và thế là Huệ nhắc gót đi thẳng. tưởng Huệ không nghe thấy mình gọi, Thanh liền chạy ngay sang đường. Lúc đó, một chiếc xe máy với tốc độ cao lao đến. Và…một tiếng kêu thất thanh: “Á! Á!Á”. Huệ giật mình quay lại. Mai đang nằm giữa đường. Huệ chạy đến ôm chầm lấy Thanh mặc dù nó rất sợ máu. Thanh mấp máy môi như muốn nói điều gì trước khi lịm đi. Thanh chỉ kịp đưa Huệ một tờ hai mươi ngàn đầy máu. Và Huệ đã khóc…
    Bác sĩ bảo rằng, Thanh bị một chấn thương nặng ở đầu và cơ hội sống mong manh…
    Đến bây giờ, Huệ vẫn còn nhớ các giây phút cuối cùng trong bệnh viện. Sau khi trăn trối với bố mẹ, Thanh ra hiệu bảo Huệ lại gần Thanh nói:
   -  Nếu… không…có… số… tiền của…Huệ…thì …em…em …mình sẽ không có sữa…để…ăn…mẹ…mẹ mình thiếu… sữa…
Nước mắt Huệ lăn dài trên má. Huệ ấp úng không nói ra lời:
- Thanh ơi, mình…mình…
   Mắt Thanh nhắm hẳn và Huệ như gào lên:
-  Thanh ơi!
     Trong cái giây phút cuối cùng ấy, Huệ đã không thể nói vời thanh lời xin lỗi…lúc ấy, bây giờ và cả sau này, Huệ sẽ chẳng còn cơ hội để nói với Thanh lời nói ấy…XIN LỖI. Giá như, giá như Huệ có thể chọn lại từ đầu…
                                                                            NGUYỄN THỊ HIỀN THƯ

BÚT BI

Bút mà không có ngòi
Bi mà không chơi được                                    
Trong bút bi có ruột
Mực đặc quánh như sơn
Màu đỏ vẽ hoa hồng
Màu xanh vẽ phích nước
                                                     
                                                       Màu vàng vẽ ngôi sao
                                                       Áo em vẽ màu nào
                                                       Tùy mắt anh họa sĩ
                                                       Cầm bút lên xem kỹ
                                                       Đầu bút có hòn bi
                                                       Hòn bi nhỏ tý ti
                                                       Lăn trên trang giấy trắng

                                                                      HOÀNG NGỌC CHÂU

CON CHIM


   Nó đấy! Một đứa trẻ nghịch ngợm và luôn đòi hỏi những cái quá sức tưởng tượng. Nó không bao giờ tự hỏi người khác cần giúp đỡ gì và chưa bao giờ giúp đỡ ai. Mà ngay cả bản thân nó cũng không xong nữa .Vậy thật nực cười khi nó đòi mua một con him để nuôi.
      - Không được, bố không đồng ý. Con không thể chăm sóc chim được. Rồi nó sẽ chết mất thôi. Con hãy tự lo cho bản thân mình thật tốt đi đã.
    - Chưa nuôi sao bố lại bảo con chim sẽ chết? Con đảm bảo là con nuôi được mà. Bố cứ cho con thử đi!
    - “Thử đi”con nói nghe như một trò chơi vậy. Nếu con chim chết thì con có biết là con sẽ mang tội không?
    Nhưng rồi, bố cũng phải ưng thuận. Ông nghĩ biết đâu con chim sẽ khiến con ông có ý thức phần nào về chăm lo cho người khác. Có thể lắm chứ!
   Hôm đầu tiên mang chim về, nó thích lắm. Tuyệt, chim thế mới là chim chứ. Nó hót hay phải biết!Khứu mà lại. Này nhé: cái mỏ đen tuyền, bộ lông mượt mà đen óng, cái đuôi vểnh lên một cách kiêu hãnh, hai mắt như hai hạt cườm ẩn sau vài tụm lồn trắng. nhưng hình như con chim có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy người lạ! Nó nhảy dáo dác khiến cho nước trong lọ sánh cả ra ngoài.
    - Cục cưng, hót cho ta nghe đi – nó thích trí, rủ rỉ nói với con chim mà nó cho là “cục cưng”. Nhưng đợi mãi mà không thấy chim hót. Mà dường như sau một lúc nhảy loạn xạ ngậu, con chim đã thấm mệt. Nó nép sau góc lồng, nhưng vẫn không ngớt theo dõi hành động của thằng bé.
   Cứ thấy con chim không hót, thằng bé tức lắm. Nó bực mình nghị thầm: “Trời ạ, mình tốn tiền mua nó để nghe nó hót thế mà nó chẳng hót cho”. Vốn tính nghịch ngợm, nó mượn luôn cuộn băng có tiếng chim hót rồi bặt lên. Thoạt nghe thấy tiếng chim hót, con khứu lại cứ ngỡ quanh đây đang có tiếng bạn mình gọi. Đầu nó ngửng lên láo liêng nhìn khắp nơi. Rồi không kìm được mình, con chim lao đầu vào thành lồng. nhìn thấy cách đó, thằng bé phá lên cười. Nó cười nắc nẻ và lại càng bặt đài to hơn.
  Lại một lần, thằng bé ngồi cạnh lồng, dử dử miếng thịt. Sợ thì sợ, nhưng thấy miếng con chim rón rén lại gần, mổ một cái thật nhanh rồi lùi lại cũng không kém.
-         Có thế chứ, ngoan nào. Lại đây “cục cưng”.
   Thằng bé vỗ về, nó đư tiếp miếng thịt, còn tay kia khe khẽ mở lồng. Cái ý định đó khiến cho con chim phát sợ phát hoảng. Không được theo như ý, thằng bé tức quá đóng cửa lồng sầm lại một cái rõ mạnh rồi chạy ra sân chơi với mấy đứa trẻ con. Phút chóc nó quên ngay nỗi bực tức và lao vào những trò chơi khác.
    Dần dần, thằng bé không hay đến chỗ treo lồng chim nữa và nó cũng quên đi lời hứa với bố. Có lẽ nó cũng sẽ quên đi thật nếu như không có một thằng bé khác khoe con chim của mình rất đẹp và hót hay. Thằng bé giận sôi lên và chạy về nhà lấy con chim, nhưng lại quá. Cơn tức giận ban nãy biến đâu mất, mà bây giờ thay vào nỗi bàng hoàng đến sững sờ, thằng be không còn nhận ra con chim đẹp tuyệt trần của mình nữa. Làm sao có thể tin được đang nằm trong lồng kia lại là… Lông nó xác xơ, rụng từng túm. Cái đuôi trước kia vểnh lên kiêu hãnh, giờ cụp xuống như một kẻ bại trận. Những túm lông ở lưng xù trông thật tội nghiệp. Bỗng chốc thằng bé giận mình quá “không khéo con chim không sống nổi”, nó thầm nghĩ. Phải rồi, phải cho con chim uống thuốc thôi. Nhĩ vậy, nó chạy vào nhà lấy thuốc. Nó chẳng biết cho chim phải uống viên nào, nên chỉ lấy những viên mà nó thường được mẹ cho uống khi bị sốt.
    - Chim ơi uống thuốc đi này, thằng bé ân cần nói. Thấy con chim sợ, thằng bé vứt nhẹ viên thuốc vào chén nước rồi hấp tấp đi tìm thức ăn cho chim. Một thoáng sau, nó lễ mễ nào là trứng, bánh, chuối, kê, thịt…. nó luống cuống đút vào lồng chim.
   Hình như con chim cũng hiểu được bệnh tình của mình và để cho thằng bé vui lòng, nó cố gắng mổ tất tần tật những thức ăn thằng bé đưa ra. Nhưng nó chẳng ăn được bao nhiêu. Nó cứ mổ trượt hoặc vẩy vãi lung tung. Còn thằng bé thì lại xuýt xoa:
  - Ối chao, dằng ấy ẩu quá. Đừng làm đổ chén thuốc này nhé!Nào mổ thêm một miếng chuối nữa đi. Mổ mạnh vào…Thế! Thế…Đằng ấy phải ăn nhiều vào thì mới hót hay được.
     Và như đáp lời nói đó, vài ngày sau, thằng bé sững sờ khi nghe  tiếng chim hót . Con chim vươn cổ cất lên tiếng hót một cách khó khăn, nhưng trong trẻo. Cổ họng thằng bé run lên vì sung sướng. Bất chợt con chim gục xuống và tiếng hót tắt lịm. Nó cố gượng ngóc đầu đầu lên nhưng lại gục xuống. thằng bé lặng đi. Một giọt nước mắt từ khóe mắt nó trào dâng. “Con chim đã trả ơn mình lớn quá!” Nó thầm nghĩ.

                                                                                PHẠM KIM TRANG


ĐIỀU ƯỚC

Khi em còn bé
Ông em còn khỏe           
Giờ em khôn lớn
Ông đã yếu rồi

                                                               Giá như em có
                                                               Một điều ước thôi
                                                               Mong ông sống mãi
                                                                Bên ông suốt đời.
                                                                          BÙI LAN PHƯƠNG

                                         BẠN THÂN

Tớ và ấy chơi thân
Mà sao hay chòng chọe                       
Hai đứa đâu còn bé
Thế mà vẫn “hít le”

                                                 

                                                      Sáng hôm sau cười toe
                                                      Thôi lại làm lành vậy
                                                      Tớ lấy dây cùng nhảy
                                                       Rồi tí lại “hít le”.
                                                                                BÙI LAN PHƯƠNG
      
HOA PHƯỢNG

                                                      Từng chùm hoa phượng đỏ
                                                      Như những chiếc đèn lồng
                  Em lấy lên thành vòng
                  Đội đầu chơi công chúa
                                                                                 BÙI LAN PHƯƠNG