Tìm kiếm Blog này

27 tháng 10, 2012

HOA QUỲNH



   Ngày xưa, ở một khu vườn mà loài cây nào cũng có ích. Cây hồng, cây cúc  cho hoa đẹp. Cây huệ, cây lan cho hương thơm. Cây ổi, cây táo cho quả ngon…Và chúng sống bên nhau trong niềm tự hào về mình.
   Một hôm, người ta trồng thêm vào khóm quỳnh. Các cây kia chờ mãi chưa biết lợi ích của thành viên mới. Ngày qua ngày, điều các cây biết chỉ là những chiếc lá dài lặng im. Dần dần, các loài cây lạnh nhạt và quên đi sự có mặt của cây quỳnh.
    Một đêm khuya, các loài cây đã ngủ cả, chỉ trừ có lan, huệ, dạ hương còn thức tỏa hương thơm cho các loài cây khác ngon giấc. Bỗng nhiên, trong vườn thoảng một mùi hương rất lạ và quyến rũ. Lan, huệ, dạ hương đều biết đó không phải hương thơm của mình, nhưng chịu, không biết là nó sinh ra từ đâu.
   Hôm sau, các cây khác thức dậy đều vươn vai sảng khoái. Chúng không ngớt lời cám ơn lan, huệ, dạ hương đã cho mình một giấc ngon hơn thường ngày. Cả ba đều rất bối rối. Cây hồng nhung vốn kiêu kỳ định đưa  mắt tìm kiếm kẻ vô dụng nhất khu vườn để giễu cợt. Khi ánh mắt  dừng lại ở cây quỳnh, hồng nhung thốt lên:
-  Mọi người xem kìa, nó có hoa cơ đấy!
- Hoa của nó không cắm được trong lọ, to bè mà chẳng có hương thơm. Cũng chỉ là thứ vô ích! – Hoa cúc nói.
   Mọi người đồng ý và chẳng ai chú ý tới cây quỳnh nữa.
   Đến hôm sau, mùi hương lạ lại xuất hiện, lần này còn đượm hơn trước.
   Ba cây lan, huệ và dạ hương lại thắc mắc với nhau.
   Đến hôm sau nữa thì hương thơm biến mất. Ba cây hoa thơm quyết định kể lại sự việc lạ lùng này cho cả vườn biết. Mọi người đều bàn tán xôn xao. Bỗng có một giọng nói nhỏ:
- Tôi biết hương thơm ấy từ lâu.
    Thì ra đó là một chú ong mật. Các cây hỏi dồn “Từ đâu?”
    Ong mật điềm đạm.
Đó là hương thơm của hoa quỳnh.
    Hồng nhung phản bác ngay:
-  Nói dối. Ban ngày nó không có hương thơm nữa là đêm.
    Ong vo ve đôi cánh nhỏ:
-  Vì hoa quỳnh chỉ có hương thơm vào ban đêm, khi nở thôi. Đêm hoa nở, tôi bị lỡ đường, ngủ lại bên hoa quỳnh nên biết rất rõ. Còn vì sao hương thơm ấy không còn, mọi người nhìn xem…
   Mọi loài cây nhìn về hoa quỳnh và thấy bông hoa trắng đã tàn. Chúng nhận ra mình đã tiết kiệm cái nhìn và lòng bao dung, nhân ái.
    Từ đấy, hoa quỳnh được coi là một thành viên của khu vườn và ai cũng háo hức chờ một bông hoa mới
                                               Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”  
                                                                                            LAN ANH  
                                                            LỚP 7/2  – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
                                                                                NĂM HỌC  2004 - 2005                                                                                                                
                                                                                                                                                                                                                                          
                                                                  NÓI VỚI BẠN
      (Tặng các bạn học sinh Mường La di dân về Tân Lập)

                              Tôi biết bạn buồn mỗi lúc ánh chiều buông
                                           Chiều Mộc Châu lạnh hơn chiều quê bạn
                                           Chiều Mộc Châu sương mù trôi lãng đãng
                                           Bạn nhớ con Sông Đà, ở nơi ấy quê xa…

                                           Tôi chưa một lần được đến đất Mường La
                                           Chưa một lần được nghe tiếng dòng thác chảy
                                           Nhưng trong tôi bao ước mơ rực cháy
                                           Về dòng điện nơi này, về thành phố ngày mai

                                           Tôi muốn nét buồn đừng vương trên đôi mắt ai
                                           Tôi muốn bạn coi quê tôi là quê bạn
                                           Mình cùng hướng về tương lai tươi sáng
                                           Sơn La quê mình khi ấy đẹp giàu hơn

                                           Hãy sẻ chia cùng tôi dù một chút dỗi hờn
                                           Rồi cất vào lòng nỗi nhớ thương quê cũ
                                           Một bàn tay, một cái nhìn sẽ đủ
                                           Cho bạn tin rằng: Quê bạn giống quê tôi
                             
                                       Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                         PHẠM THỊ NGỌC ÁNH
                                           LỚP 8A – THCS 20/11 XÃ TÂN LẬP – MỘC CHÂU  SƠN LA
                               NĂM HỌC  2004 - 2005    


MẸ VẮNG NHÀ

Hai ngày mẹ đi vắng                     
Ông trời lại làm mưa
Con đường thì lầy lội
Mẹ sắp về hay chưa?            

Hai ngày mẹ đi vắng
Bố tha thẩn vào ra
Rồi hút thuốc lào vặt
Nhìn con đường mờ xa

Hai ngày mẹ đi vắng
Bếp nhà mình buồn tênh
Ngọn khói bay hờ hững
Chẳng biết ngày hay đêm

Hai ngày mẹ đi vắng
Em buồn không thiết ăn
Bố thì ngồi chống đũa
Nhìn mâm cơm thiếu canh

Hai ngày mẹ đi vắng
Ông trời vẫn làm mưa
Em mong hoài mưa tạnh
Mẹ sắp về hay chưa?

Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em
ĐẶNG THỦY TIÊN
LỚP 6A - THCS 20/11 XÃ TÂN MỘC - MỘC CHÂU SƠN LA 
 NĂM HỌC  2004 - 2005


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét