Tìm kiếm Blog này

7 tháng 7, 2012

Bài viết của học sinh CLB văn học (phần V)


NGƯỜI MẸ

      Mỗi lần ngắm chiếc bút mẹ tặng, không hiểu sao Mai cứ cảm thấy bồi hồi xao xuyến lạ thường. Lần nào nhìn thấy nó, kỷ niệm ngày ấy lại dâng trào trong lòng Mai.
       Hôm ấy là một buổi chiều, một buổi chiều cũng như bao buổi chiều khác, nhưng Mai cứ cảm thấy sung sướng và cho rằng nó thật là tuyệt vời. Bởi vì lúc này Mai đang vui. Đúng! Một niềm vui của kết quả học tập mà nó đã phải bỏ bao công sức. Chả là cuối học kỳ một vừa rồi, nó được một điểm chín văn và một điểm mười toán lại còn được xếp thứ nhất. Vừa đi nó vừa nghĩ đến món quà mẹ sắp tặng cho nó, thì ra trước khi thi học kỳ, mẹ nó bảo “nếu con thi tốt, mẹ sẽ tặng cho một món quà rất đẹp”. Đang mải suy nghĩ miên man thì căn nhà đã hiện ra trước mắt Mai lúc nào không biết.
    Bước vào nhà Mai cất tiếng chào mẹ:
-  Con chào mẹ!
   Mẹ Mai giật mình ngoảnh mặt lại, và Mai cảm thấy rằng mẹ đang khóc. Mẹ nói với Mai
-  Con đã đi học về rồi đấy à?
     Vì quá vui sướng với kết quả học tập của mình, Mai quên phắt ngay cái nỗi buồn mà nó cho là vu vơ của mẹ. Nó nhảy vào lòng mẹ và hớn hở khoe:
-  Mẹ ơi! Học kỳ này con được một điểm chí văn, một điểm mười toán và được xếp thứ nhất đấy mẹ ạ! Mẹ thưởng quà cho con đi mẹ nhé!
- Ừ mẹ sẽ thưởng. Nhưng…
- Nhưng làm sao hả mẹ? Mai ngơ ngác hỏi mẹ và trồng ngực nó đánh thình thịch.
-  Mẹ đã đánh mất số tiền dành dụm để mua quà cho con rồi. Mẹ đoảng quá. Ừ mẹ sẽ thưởng, nhưng để thư thư đã con à…
    Chỉ nghĩ đến đây thôi mặt Mai đã nóng ran lên. Nó vô cùng bực tức. Và bỗng chốc nó nghĩ đến những người bạn cùng lớp của nó, trong khi chúng nó đưa nào cũng có bút Kim tinh, Hê rô. Còn nó thì vẫn cây bút Trường sơn cũ kỹ mà ba nó tặng nó nhân dịp sinh nhật lần thứ 7 của nó. Không hiểu vì nó quá bực tức hay vì lòng tự ái trong lòng nó đã dâng lên mà nó quay lại như đổ nước vào mặt mẹ nó.
-  Mẹ ác lắm! Mẹ chẳng thương con gì cả. Có mỗi một món quà mà mẹ cũng chẳng mua nổi cho con. Mẹ là người không biết giữ lời hứa. Mẹ ác lắm…
    Nói rồi nó quay mặt chạy đi. Phải chạy đi vì nó không đủ can đảm để đối mặt với mẹ, người là nó vẫn coi là người yêu thương nó nhất. Khi ấy ở nhà, mẹ nó cũng đang khóc. Bà khóc cho số phận cay dắng của mình. Cách đây hai năm, chồng bà đã nằm xuống sau một trận sốt huyết não, và để lại cho bà hai đứa con thơ dại. Ngày ấy bà khóc không biết bao nhiêu nước mắt vì người chồng mà mình đã yêu thương. Bà tưởng rằng mình không thể sống nổi nữa, nhưng vì lòng thương yêu con vô hạn, bà đã vượt qua mọi khổ đau, khó khăn của mình để đứng lên nuôi dạy con ăn học cho bằng bạn , bằng người. Cuộc sống cứ êm ả trôi qua, cho đến ngày hôm nay. Một ngày mà đứa con đầu lòng của bà nói với mẹ của nó những lời như vậy. Bà đau lòng lắm nhưng cũng chẳng dám trách con. Bà nghĩ rằng lỗi là do bà.
    Phần về Mai khi nói những lời như vậy với mẹ, nó không dám về nhà vì sợ mẹ, nó hối hận vô cùng. Nó giận mình đã không suy nghĩ cho chín chắn trước khi nói với mẹ. Bước về nhà mà nó buồn rười rượi.
    Rồi một ngày, cái ngày mà nó nhớ nhất trong ký ức tuổi thơ ấu của mình. Đó là cái hôm mẹ nó đi bốc hàng thuê để kiếm tiền mua quà cho nó. Bà làm một cách bản năng và Mai không hề biết gì về việc làm thầm lặng của mẹ nó. Chợ hôm nay thật là đông đúc, sắp tết rồi, người nào cũng bận rộn và mẹ Mai cũng vậy. Bà làm một cách khẩn trương và điều gì đến thì nó sẽ đến. Một thùng hàng đã rơi vào chân bà. Nó chạy đến đến bên mẹ hai hàng nước mắt của nó trào ra. Nó thấy thương mẹ vô cùng. Nó ngồi bên mẹ và nhìn thật lâu mà nó không cầm được nước mắt.
    Mẹ nó tỉnh lại và rút trong áo một gói quà nhỏ. Nó mở ra. Ôi! Một chiếc bút kim tinh trắng xóa màu sữa. Nó vui sướng vô cùng. Và nó nói với mẹ:
- Ôi, mẹ ơi. Con cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ nhất trên đời.
    Mẹ hiền quá…
    Mẹ nó đã ngủ và không biết là có nghe được những lời tâm sự của con gái bà hay không mà môi bà thầm nở nụ cười. Mai ngồi bên gường mẹ một hồi lâu và nó cũng thiếp đi lúc nào không hay.
                        
                                                                                                     PHẠM LAN ANH
                                                                                                     LỚP 6 I – THCS CHU VĂN AN
                                                                                                                                  NĂM HỌC 1998 – 1999  


SAO
Khi xưa còn thơ bé
Nghe tiếng dế kêu sương
Nhìn trời cao sao đọng
Em nói: sao hát kìa                    
Ôi, những giọt sao đêm
Long lanh như giọt nước
Muốn rơi mà chẳng được
Cứ lấp lánh vời xa
Kìa những ánh sao đêm
Sáng trong như mắt bạn
Nhìn em và mỉm cười
Từ hành trình xa xôi
Bầu trời cao vời vợi
Sao đua nhau nở rộ
Như vườn hoa cải ngồng
Bầu trời xa rộng quá
Ông thần nông khom lưng
Gặt lú vàng óng ả
Liềm trắng trên cánh đồng
                                                                                                                ĐỖ QUỲNH MAI – 13 TUỔI



TIỄN XUÂN


                                 Chiếc lá nhỏ chòng chành trong gió,
                                             Khẽ đưa mình lặng lẽ đón hè sang
                                             Xuân nép mình e thẹn bên góc xoan
                                             Giọt nắng nhẹ rớt vào trang nhật ký

                                                                                                        TRẦN ÁNH PHƯƠNG
                                                                                                    LỚP 9E – THCS KIM LIÊN
                                                                                                       NĂM HỌC 1998 – 1999    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét