Các bạn trẻ thủ đô thật sự xúc động khi được nghe nhà văn Dạ Ngân cùng với nhà thơ Trần Đăng Khoa tâm sự trong chương trình giao lưu văn học tại Cung thiếu nhi Hà Nội .
Với cách gọi miền Tây Nam Bộ là "miền sáng tác", nhà văn Dạ Ngân giới thiệu với các em những bối cảnh, con người, những tâm sự về nhân vật để ra đời truyện Miệt vườn xa lắm.
Tại buổi giao lưu, cậu học sinh
Quang Huy đã hỏi cô Dạ Ngân có khóc khi đọc lại truyện Miệt vườn xa lắm
không, và cậu thú thật rằng đã khóc đến mấy lần khi đọc truyện này. Một cậu bé
khác nói rằng cậu đã phải nhờ bà giải thích một số từ ngữ Nam bộ khi đọc
truyện...
Các bạn nhỏ thắc mắc tại sao cô
Dạ Ngân ở Hà Nội đã lâu nhưng tác phẩm chủ yếu vẫn viết về Nam bộ. Nhà văn Dạ Ngân cho rằng để
viết được những đề tài Hà Nội, cô cần có một thời gian, "để cho cái chất
Hà Nội nó ngấm vào người đã".
Không khí của cuộc giao lưu sôi
nổi và cuốn hút hẳn lên khi nhà thơ Trần Đăng Khoa "đăng đàn" kể
chuyện Đảo Chìm ở Trường Sa. Chuyện về những người lính thèm rau sống
đến nỗi vừa về tới đất liền đã lao ngay vào quán phở nhai ngấu nghiến toàn rau
là rau; chuyện Trần Đăng Khoa và người bạn lạc vào một đảo hoang, bất ngờ phát
hiện ra miếu thờ thủy thần với rất nhiều tiền thật đã mủn nát...
Đề tài người lính đã được các em
tìm mọi cách cảm nhận qua rất nhiều câu hỏi về nhân vật, về cảm hứng, về cách
dùng từ... Tin rằng có nhiều em đang nung nấu giấc mộng văn chương, nhà thơ
Trần Đăng Khoa gửi gắm: "Tác phẩm chú thấy tâm đắc là tác phẩm chú định
viết. Viết văn như người leo núi, trước mỗi đỉnh núi sắp leo đều thấy cao, thấy
thú vị, nhưng leo lên rồi lại thấy thấp, lại phải leo tiếp..."
Để chứng minh khả năng văn
chương, các bạn trẻ của Cung thiếu nhi cũng lên diễn đàn trình bày các sáng tác
của mình. Cậu bé Quang Anh, lớp ba trường Trưng Trắc, biểu diễn bài "Chúng
cháu đến thăm ông bà" được viết khi em được nhà trường cho đi thăm các gia
đình liệt sĩ. Bài thơ rất có âm hưởng của Trần Đăng Khoa thuở còn là "thần
đồng":
Chúng cháu đến thăm ông bà
thấy vui như được về nhà mình chơi
ông bà tuy đã già rồi
tóc xanh bạc trắng, râu thời phơ phơ
trong căn nhà sạch đơn sơ
cháu nghe bà kể chuyện xưa nước mình...
thấy vui như được về nhà mình chơi
ông bà tuy đã già rồi
tóc xanh bạc trắng, râu thời phơ phơ
trong căn nhà sạch đơn sơ
cháu nghe bà kể chuyện xưa nước mình...
LAM ĐIỀN
Việt Báo (Tuổi Trẻ)
Việt Báo (Tuổi Trẻ)
Bài viết của học sinh CLB văn học khóa II
(Phần VII)
MỘT CÂU CHUYỆN
Hắn trèo lên xe buýt và nhìn quanh tìm một chỗ ghế trống. Đây rồi, một chỗ ở giữa xe chưa có người ngồi. Hắn đi đến và ngồi xuống “Chà, hôm nay thật là nóng!”- hắn nghĩ thầm. Nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy hài lòng: hôm nay hắn cũng kiếm được kha khá. Có lẽ vì nóng nên người ta không chú ý bảo vệ cái ví của mình, thế là hắn cứ nhẹ nhàng rạch túi của các vị lấy tiền ngon ơ! Hắn rất tự hào với ý nghĩ của mình là một thằng móc túi siêu hạng. Thật thú vị! Đời thế mới là đời chứ!Cái cảm giác hồi hộp khi rạch túi là một niềm vui của hắn. Tiếng kêu mất trộm của các nạn nhân là điều mà hắn thấy thú vị nhất trên đời, y như một con mèo chờ nghe tiếng chít chít của những chú chuột xấu số vậy. Đúng là một cuộc đuổi bắt, một trò chơi hấp dẫn! Thú thật! Khoái thật! Niềm khoái trá của hắn bật ra thành một chuỗi cười hùng hục trong cổ họng, khiến cho vài người khách trên xe phải quay lại. Hắn vội im bặt, ngồi thẳng dậy, làm một vẻ mặt tỉnh bơ và huýt sáo một điệu nhạc vàng.
-
Này, bây giờ mà có một điều ước thì cậu sẽ ước gì? Đang mơ màng, hắn
bỗng nghe thấy một giọng nói to trong trẻo ở hàng ghế bên. Hơi hé mắt, hắn tìm
cách quan sát người vừa nói. Đó là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, có
đôi mắt rất sáng và hàng lông mày rậm. Ngồi bên cạch là một cô bé trạc bằng
tuổi, trông gầy gò và trắng trẻo, “Ừ, bây giờ mà được ước thì mình sẽ ước gì
nhỉ? Để xem nào, một cái xe Suzuki đời mới? Một bộ đồ thể thao thật xịn? Một vị
khách với cái bóp chật cứng tiền?... Không, mình sẽ ước được trở về thăm mẹ.
Nghe nói mẹ đau yếu luôn, mình sốt ruột quá…” Lòng hắn chợt chùng xuống, hắn
thấy nhơ mẹ và nhớ quê, nhớ da diết!
Nhưng rồi hắn cười khểnh và nghĩ tiếp: “Con
bé kia thể nào cũng nói là nó là nó ước được gặp một ban nhạc hoặc diễn viên nó
hâm mộ cho xem! Trăm phần trăm mà lại…Hắn thật sự bất ngờ vì câu trả lời. Bằng
một giọng sôi nổi, cô bé kia đáp:
- Tớ sẽ ước một cuộc chiến ở Nam tư
chấm dứt ngay lập tức và Mỹ phải chịu một sự hình phạt đích đáng!
- Cậu cho là có một hình phạt như thế ư?
Có một hình phạt có thể chuộc lại tất cả những tội lỗi mà Mỹ gây ra sao? Không,
chẳng có một hình phạt nào đủ để đáp ứng từ “thích đáng” cả đâu!
- Có lẽ đúng là như vậy! – Cô bé gập đầu
tán thành và hình như chợt nhận ra cái nhìn tò mò của hắn cô bé liền huých bạn
và nói, giọng gần như thì thầm:
- Liệu cậu có nghĩ là bọn mình đang nói
những điều sáo rỗng không?
- Cậu bảo sao? Cái gì là sáo rỗng đây?
Chẳng lẽ chúng ta không được nói lên ý kiến của mình à?- Cô bé mắt sáng nói quả
quyết và ngay sau đó cũng bắt gặp cái nhìn của hắn. Cô bé liền nhún vai và nói
bằng giọng mũi:
- Người lớn lúc nào cũng cho những lời trẻ
con là ngớ ngẩn!
- Rất tiếc là đúng thế! Tớ không thể tưởng
tượng được là sau này bọn mình cũng sẽ trở thành những người lớn lúc nào cũng
chỉ trực tuôn ra với con trẻ hàng mớ giáo huấn và lý thuyết!
Hắn
lắng nghe và nghĩ: “Đúng là đồ con nít!” Nghĩ thì nghĩ thế nhưng thực ra hắn
cảm thấy rất thú vị với câu chuyện bị lôi cuốn khỏi những suy nghĩ thường ngày.
Lần đầu tiên hắn thấy tiếc vì đã là người lớn. Hắn lại chăm chú lắng nghe, câu
chuyện tiếp tục sau một lúc yên lặng. Bây giờ đến lượt cô bé gầy gò đặt câu
hỏi:
- Theo cậu, cuộc đời của mỗi người có thể
diễn ra như ý muốn họ không?
Sau khi nghe câu hỏi, hắn chìm vào suy
tư. Hắn ngẫm nghĩ vào cuộc đời của hắn. “cuộc đời của mình ư”, nó đã mở đầu như
thế nào nhỉ? Mình đã từng có một tuổi thơ êm ấm, được sống trong vòng tay mẹ,
được cắp sách đến trường… Mình đã từng có những ước mơ. Hình như mình ước ao
thành một bác sĩ thì phải! Thật buồn cười! Một tên ăn trộm và một vị bác sĩ!
Một kẻ lưu manh và một người lương thiện! Thế đấy, cuộc đời nghiệt ngã đâu cho
ta đỗ đại học, đâu có cho ta công ăn việc làm! Nó đã bắt mình bỏ nhà, bỏ cửa,
trở thành một thằng lang thang thất nghiệp, rồi sa vào con đường ăn trộm. Và
giờ thì mình trở thành một kẻ như thế này đây: không nhà cửa, không họ hàng,
đến quê quán cũng chẳng dám về! Ha ha, ôi cuộc đời trớ trêu và bạc bẽo!!!
“Không trả lời là không, hoàn toàn không!...”
Hắn không thể nghĩ tiếp được gì vì sau
một phút suy nghĩ, cô bé mắt sáng đáp
- Có và không! Có là bời vì khi con người
đã muốn điều gì, đã mơ ước điều gì thì họ sẽ làm tất cả để dạt được điều đó.
Cuộc đời có thể như mong muốn nếu con người có ý chí và lòng can đảm. Nhưng mục
đích của cuộc đời không thể biện bạch cho những thủ đoạn hoặc tội ác mà người
đó làm để đạt được điều mình mong muốn. Một cuộc đời tốt đẹp chỉ có thể xây
dựng bằng những cố gắng và việc làm tốt đẹp của mỗi người.
-
Thế vì sao lại không?
-
Không là vì cuộc đời không phải lúc nào cúng dễ dàng. Có những điều mà
mình không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Một tai nạn hay một biến cố nào đó có thể
làm tan biến hoàn toàn ước mơ hoặc thành quả mà một người đã bỏ bao công sức để
gây dựng nên. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được điều đó, và có rất nhiều
người khi đã một lần vấp ngã thì cứ ngã mãi không thể gượng dậy được. Điều quan
trọng là biết tin tưởng và quyết tâm làm lại cuộc đời. Mỗi người phải là con
lật đật, khi ngã phải biết đứng đậy và bước tiếp!..
- Hắn nghe như nuốt lấy từng lời của cô bé,
như thế hắn là một cậu học trò đang nghe lời cô giảng vậy. Hắn thực sự ngạc
nhiên vì những lời của cô bé. Những lời đó được nói ra để dành cho hắn. Và tại
sao nó có thể phát ra từ một cô bé “miệng còn hơi sữa” như vậy? Tại sao hắn –
một thằng con trai từng trỉa lại chưa từng nghĩ đến điều ấy? Hắn cảm thấy xấu
hổ với chính mình, một điều chưa bao giờ xảy ra với hắn. Một cái gì đang thôi
thúc, đang giằng xé trong con người hắn. “ Mỗi người phải là con lật đật…”.
“Phải biết đứng dậy bước tiếp! Mình không thể đẻ mẹ mình có một đứa con ăn
trộm, mình không thể là một thằng móc túi!”
Mải suy nghĩ hắn, hắn không để ý là xe
buýt đã dừng lại. Và khi hắn ngửng đầu lên để tìm hai cô bé thì chiếc ghế bên
cạnh đã trống không. Chỉ còn mình hắn trên xe. Chiếc xe lại chuyển bánh, băng
qua các nẻo đường để đi tìm bến đỗ…
HOÀNG DẠ VŨ
HOÀNG DẠ VŨ
LỚP 8G – THCS NGUYỄN TRƯỜNG TỘ
NĂM HỌC 1998 - 1999
XA MẸ
(Thân tặng các
bạn xa mẹ)
Có
thể bây giờ trong giấc chiêm bao
Con
mới gặp dáng thân gầy của mẹ
Tuổi
thơ con với tháng ngày lặng lẽ
Mẹ
tảo tần sương nắng gió mưa.
Xa
xa lắm những cánh cò diệu vợi
Sắp
cơn giông chiều, chim bay vội
Tìm
trở về tổ ấm dưới vòng tay
Con
mẹ đơn côi giữa phút giây này
Khao
khát một trái tim nồng ấp ủ
Khao
khát một mái nhà như chim về tổ
Nhưng
ngút ngàn chỉ thấy chân mây
Cuộc
sống giờ đã quá đổi thay
Con
lầm lũi gánh hàng rong ngoài chợ
Cô
bác thương tình mua cho đứa con nhỏ
Còn
kẻ vô tình chỉ vội qua mau
Ước
mơ con rồi cũng nhạt nhòa
Nhưng
nó vẫn dạt dào từ khi con xa mẹ
Tháng
năm trôi phút giây lặng lẽ
Con
âm thầm góp nhặt những niềm vui
Ước
mong yêu thương sống giữa muôn người
NGUYỄN
THU TRANG
LỚP 6I - THCS NGÔ SĨ LIÊN
NĂM HỌC 1998 – 1999
|
TRĂNG
Sao
sáng giữa trời
Tôi
đi trên cỏ
Ngắm
trăng, ngắm người
Trăng
thật là đẹp
Trăng
giữa biển xanh
Trăng
đẹp trăng thanh
Muôn
đời tỏa sáng
NGUYỄN THANH TÙNG
LỚP 6D – THCS HÀ NỘI - AMSTERDAM
NĂM
HỌC 1998 – 1999
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét