CƠN BÃO
Cuối cùng, sau bao nhiêu tin đài báo
bão thì cơn bão cũng đã tràn về. sáng nay khi khi nó đang cố sức rướn mình trên
chiếc xe cà tàng hay hỏng hóc đến trường thì gió bắt đầu tung hoành và đến bây
giờ, khi tiếng trống trường cuối cùng đã điểm thì bão thực sự đã tới.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cái sân
trường đất đỏ vốn là nỗi khổ của bọn học sinh vì bụi và bẩn nay lại càng nhơ
nhớp hơn. Mưa như những làn roi quất xuống đám cỏ cây ngoài vườn sinh vật làm
chúng xơ xác, rúm ró lại dưới mưa. Sáng nay trước khi đi học, nó đã dặn kĩ với
hai đứa em là nhớ trèo lên gường khi nước vào. Mà mưa to thế này không khéo
ngập hết cả nhà mất. Mấy hôm trước khi loa phóng thanh đầu xóm oang oang báo
tin bão về, nó đã bắt gặp tiếng thở dài thườn thượt của mẹ, tiếng thở dài làm
nó nhói đau. Từ khi sinh ra nó đã quá quen thuộc với những tiếng thở dài. Trong
những đêm thanh vắng, cái trở mình khe khẽ cùng với tiếng thở dài của mẹ nó có
lẽ sẽ là một hình ảnh không bao giờ phai mờ trong tâm trí nó. Bởi vì, nó hiểu
mẹ nhĩ gì sau giọng nói, ánh mắt ấy. Mà nó không hiểu thì còn ai hiểu đây? Ai
hiểu cho những ngày mẹ rong ruổi khắp
hang cùng ngõ hẻm với gánh chè trên vai, với cái nắng như thiêu như đốt hay với
cái rét cắt da chỉ để nuôi chị em nó học hành tử tế.
Bây giờ lại là BÃO ! Hình như mỗi cơn bão
là một vết hằn sâu trên trán mẹ. Cuộc đời mẹ gặp quá nhiều cơn bão kể từ khi
cha ra đi. Những cơn bão ấy đọng lại trong đôi mắt mẹ, trên vầng trán và cả
trên mái đầu gồm hai thứ tóc…
Mưa vẫn ào ào chút xuống ngày càng nặng
hạt và đều hơn. Trước kia khi nó còn bé, mẹ vẫn hay nói với nó rằng mưa là nước
mắt của ông trời rơi xuống. Và nó đã thích thú nghĩ rằng, giá như ngày nào ông
trời cũng khóc như thế nhỉ? Để nó được tha hồ nghịch nước, lội bì bõm trong
nhà, để ngồi chùm hũm trên gường mà nhẩn nha từng miếng chè ngọt lịm mà mẹ bán
chưa hết. Nó chợt bật cười khi nghĩ đến một câu chuyện cổ tích Anđecxen. Trong
câu chuyện ấy, vô tình một cơn gió lốc đã làm thay đổi tất cả các biển của các cửa hàng trong phố, xáo động mọi hoạt
động. Còn giờ đây, cơn bão cũng đã tạo nên sự xáo trộn cuộc sống của gia đình
nó và mọi gia đình nghèo khác…
Tiếng mưa càng nặng hạt hơn cắt đứt dòng
suy nghĩ miên man đang tuôn chảy trong đầu nó. Mọi người hối hả khoác vội lên
người những gì có thể để tránh đợt mưa quái ác. Không ai để ý con bé đang lơ
đãng nhìn mưa mà thực ra trong đầu lại đầy ắp những suy nghĩ mông lung. Chợt nó
giật thót mình khi nghĩ đến mẹ. Bây giờ mẹ đang ở ngõ nào, phố nào trong cái
thành phố rộng lớn này? Liệu mẹ có được một chỗ trú mưa? Mơ hồ, nó nghe đâu đây
tiếng thở dài của mẹ dưới một mái hiên nào đó…
Bất giác nó thở dài…
TRƯƠNG LỆ QUỲNH PHƯƠNG
LỚP
9E – THCS NGUYỄN TRƯỜNG TỘ
NĂM HỌC 1998 – 1999
NẮNG
Tuổi
thơ con xoay tròn trong nắng!
Cái
nắng gay gắt giữa trưa hè nóng nực,
Cái
nắng yếu ớt trong mùa đông rét buốt
Nắng
vàng óng của những buổi thu về…
Nắng
rực rỡ trên những cánh đồng quê,
Nắng
dịu hiền ủ ấp trong lòng mẹ,
Nắng
vuốt ve những sợi tóc của bà,
Nắng
ngân nga trong gió xuân hây hẩy.
Giúp
con lớn thêm trong từng tia nắng!...
Tuổi
mười lăm thật đẹp biết mấy
Con
thấy mình bỗng chốc lớn hẳn lên,
Cái
nắng theo con suốt cả quãng đời tiên,
TRẦN ÁNH PHƯƠNG
LỚP 9E – THCS KIM LIÊN
NĂM HỌC 1998 – 1999
MÙA HÈ CHIA TAY
Đỏ
trời hoa phượng
Xanh
lá thơ ngây
Rộn
ràng chim hót
Niềm
vui vơi đầy.
Chia
tay cô thầy
Gấp
trang sách mở
Bâng
khuâng nhung nhớ
Chìm
vào tiếng ve.
Vụt
qua tháng hè
Đùa
chơi vui vẻ
Hoa
cúc mở hé
Mùa
thu lại về.
Hương cốm lắng nghe
Trống
trường vẫy gọi
Khăn
quàng đỏ chói
In
lên nền trời…
NGUYỄN BẢO ANH THƯ
LỚP 6I–
THCS NGÔ SĨ LIÊN
NĂM HỌC 1998 – 1999
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét