Bố
cho đi xem xiếc
Buổi
tối sao đầy trời
Gió
mát hơn quạt điện
Rạp
xiếc rực rỡ ghê
Bước
lên mà thấy mê
Người
đi xem đông nghịt
Ghế
ngồi dần thấp tịt
Những
chú hề lùn, cao
Những
con voi đá bóng
Khỉ
mặc áo hoa đào
Chó
con thì nói ngọng
Buổi
diễn nhiều trò hay
Khỉ
bắt gôn rất nhạy
Bao
nhiêu người vỗ tay
Có
bạn không nhìn thấy
Chú
hề lại ra đấy
Chú
chả cười tí nào
Mà
rạp xiếc rào rào
Tiếng
cười vang thích thú
Trở
về cùng với bố
Bé
vui rất là vui
Ngày
mai bé sẽ cố
Được
thêm mấy điểm 10
NGUYỄN CHUNG THỦY
NGUYỄN CHUNG THỦY
EM GÁI NUÔI
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”năm 2003
Bố tôi là bộ đội đóng ở xa, chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau trong ngôi nhà ở phố khá xinh đẹp. Dù chỉ có hai người, nhưng mẹ và tôi sống rất vui vẻ.
Hôm đó,mẹ tôi dắt về một con bé yếu ớt xanh
xao. Tôi chưa hết ngạc nhiên thì mẹ bảo:
- Đây là bé Nguyên.
Từ bây giờ, Nguyên sẽ sống cùng mẹ con mình, con được làm chị rồi đấy.
“Cái gì? Con bé rách rưới, gầy guộc này lại
là em mình ư?”- Tôi nghĩ
-
Vậy hả mẹ? – Tôi
đáp với tâm trạng bực tức.
Cái không khí nóng nực làm tôi tức tố như
chưa bao giờ được được tức tối “Mẹ quý nó hơn mình rồi, trông mẹ âu yếm nó như
vậy mà”.
Từ khi Nguyên về nhà tôi, mẹ muacho nó rất
nhiều quần áo mới, mẹ lại mua cho nó cả vở và bút nữa. Tôi tị với nó thì mẹ bảo
“Em nó con nhỏ, chẳng có quâng mấy, lại sắp đi học con phải nhường cho em mới
phải. Vả lại con có nhiều quần áo rồi còn gì” Mẹ càng nói thế, tôi lai càng
ghét Nguyên hơn. Nó đi đâu, làm gì, tôi đều dể ý, theo dõi với con mắt dò xét.
Nếu có gì sai, tôi còn có cớ để “méc” với mẹ nữa chứ. Nhưng chả có dịp nào.
Tuần
trước, bố gọi điện báo hôm nau bố sẽ về.
Tôi và mẹ đều rất vui. Nguyên chắc là chưa thấy bố bao giờ nên háo hức lắm. bố
về, mua cho tôi một chiếc váy màu trắng có viền hoa, tôi thích thú nhìn Nguyên
“Không biết bố sẽ mua cho nó cái gì, bố thương mình nên chắc chỉ mua quà cho
mình thôi”. Vậy mà bó rút từ trong va – ly con gấu bông đưa cho Nguyên
- Đây là quà bố
tặng con!
Bố cũng biết nhà có thêm Nguyên?
Con gấu đó tôi dã ao ước từ
lâu. Tôi vứt váy xuống ghế, ấm ức chạy vào phòng, khóc òa lên.
Bố ngạc nhiên:
- Con sao vậy?
- Bố mẹ chỉ quý cái
Nguyên, con ghét nó, con ghét nó!- Tôi nức nở .
Đúng lúc ấy nguyên bước vào, bộ dạng nó
trông rất tồi, khác hẳn với cái vẻ nhanh nhảu, hoạt bát thường ngày. Tôi hét
lên không kiêng nể:
- Ra khỏi phòng
tao! Bố tao đâu phải bố mày.
Và…nhận một cái tát.Tôi sững sờ nhìn bố
- Có phải nó là con
riêng của bố không? Tôi hét lên
Bố lặng đi, hồi lâu mới đáp:
- Bố mẹ cũng có lỗi
vì đã không nói sớm để con biết. Em nguyên là con gái một đồng đội của bố. Chú
ấy là liệt sĩ ngay giữa thời bình. Mẹ bé Nguyên mới mất vì một căn bệnh hiểm
nghèo. Bố bàn với mẹ lên đón bé Nguyên về để nuôi, để nguyên được đi học, con
cũng có chị, có em…Con làm bố buồn quá!
Hóa ra, tôi với Nguyên là con của hai người
đồng đội, hai người bạn. Thế mà…. Tôi thầm kêu lên trong ý nghĩ
Ôi! Em gái! Chị xin lỗi
LÊ THANH THÙY
LỚP 7/1 – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004 - 2005
LÊ THANH THÙY
LỚP 7/1 – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004 - 2005
MƯA
Ngày hè oi bức
Nóng nắng trưa, chiều
Như cái là nung
Đốt cháy vạn vật.
Bỗng mây kéo đến
Bầu trời tối đen
Mặt trời trốn mất
Ào ào mưa rơi.
Sấm đánh thùng thùng
Cây cỏ run người
Chớp rạch ngang trời
Chơi trò vẽ tranh
Mưa rơi ngoài trời
Lộp bộp! lộp bộp
Ngoài trời mưa rơi
Lộp bộp! lộp bộp
Nghe sao tiếng mưa
Có vần có điệu
Nghe sao tiếng mưa
Rả rích đêm ngày
Hạt mưa nhảy múa
Trên những mái tôn
Bên bông lúa chín
Trên những con đường.
Hàng cây trước ngõ
Khoái chí, hả hê
Giơ tay vẫy gọi:
- Mưa ơi ! mưa ơi
Gà con liếp nhiếp
Gặp phải mưa rơi
Nháo nhác đi tìm
Núp cánh mẹ yêu.
Mưa rơi! Mưa rơi!
Đường làng, ngõ phố
Sạch trơn, đẹp lạ
Yêu sao cơn mưa.
ĐỖ KHÁNH HIỀN
CLB VĂN HỌC - CUNG THIẾU NHI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét