Vậy là Mun đã hơn một tháng tuổi. Nó bắt đầu
thấy cái ổ rơm chật chội và tò mò muốn biết cái gì sau cánh cửa.
Sáng mùa xuân, cửa mở ra và ánh sáng ùa
vào. Mun bước đi thật vững và nhẹ nhàng về phía nắng mai đang sà xuống. Rồi xoài ra nền gạch ấm áp, nó liếm láp cái bụng trắng hồng không bị lẫn đi trong
màu lông đen mượt. Rồi ngẩng lên nhìn trời, nó chợt nhận ra cây bàng hôm qua
còn trơ cành nay đã trổ những lá xanh non, mỡ màng. Mun ngạc nhiên:
- Anh bàng ơi, làm
sao anh thay đổi nhanh thế? Anh có áo mới từ bao giờ mà tôi chẳng biết
Anh bàng nhìn Mun âu yếm:
- Cậu Mun, đó lá
chiếc áo cô bạn mùa xuân tặng cho tôi đấy!
Mun trong mắt:
- Mùa xuân là ai
thế, anh Bàng?
- À là một trong
những người bạn bốn mùa của tôi đó mà.
- Mấy hôm trước anh
mặc áo xanh là của ai?
- Cũng là của tôi
thôi, nhưng do người bạn mùa đông tặng để khỏi rét ấy mà!
- Anh Bàng khoe: Mùa hè, chiếc áo của tôi có đính hoa, còn sang thu lại là màu đỏ thẫm cơ!
- Anh Bàng khoe: Mùa hè, chiếc áo của tôi có đính hoa, còn sang thu lại là màu đỏ thẫm cơ!
- Tôi cũng được
thay áo như anh chứ?
Anh bàng cười lao xao cả sân
- Cậu thật ngây
thơ, loài mèo các cậu sinh ra có màu lông như thế nào thì sẽ mãi như thế!
Mun thôi nhìn lên thở dài:
- Chán thật! Tôi chỉ thích như anh, có nhiều áo đẹp!
- Chán thật! Tôi chỉ thích như anh, có nhiều áo đẹp!
Anh bàng trầm giọng:
- Nhưng mỗi lần
thay áo, lại phải xa một người bạn thì chắc cậu sẽ chẳng thích đâu – Cậu chưa
hiểu ư? Bốn người bạn Xuân, Hạ, Thu, Đông chẳng bao giờ ở bên tôi cùng lúc. Mỗi
lần thay áo mới là một lần chia ly và gặp lại. Cả đời tôi chẳng bao giờ được
hưởng một tình cảm trọn vẹn…
- Thế mẹ anh đâu? –
Mèo Mun cố tìm lại niềm vui ban đầu cho cây Bàng
- Tôi không có mẹ -
Những chiếc lá buồn hơn.
Mun ngẩn người:
- Vậy ư? Anh không
có mẹ, không có chị em. Anh chỉ nhiều áo hơn tôi thôi.
Anh Bàng mỉm cười:
- Thế thì cậu hạnh
phúc hơn tôi rồi còn gì. Mà mẹ cậu đang gọi đấy!
Đúng là tiếng gọi của mẹ, thật rõ bên tai Mun. Bỗng nhiên nó thấy tự hào và vui sướng. Nó toan chạy đi, rồi quay lại nói:
- Đừng buồn, từ nay
tôi sẽ làm bạn với anh.
Mẹ đợi nó ở bậc cửa. Giờ nó mới nhận ra là
màu lông của nó giống hệt mẹ. Nó không mơ đến một cái áo mới nào nữa
LAN ANH
LỚP
7/2 – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004 - 2005
TUỔI THƠ CON
Bay bổng giữa trời cao
Gió nhẹ nâng tiếng hát
Quê hương mình đẹp sao!
Tuổi thơ con – dòng sông
Hè về chơi thỏa thích
Tắm mát dòng sông mẹ
Tha hồ vui đùa nghịch.
Tuổi thơ con – ngọn lửa
Bên bếp lửa than hồng
Ánh lửa cười trìu mến
Xua cơn lạnh mùa đông.
Tuổi thơ con – mái nhà
Bữa cơm chiều thân mật
Vòng tay nồng ấm áp
Tình thương của mẹ cha.
Giờ đây con tìm lại
Thời dại thơ trìu mến
Ôm ấp bao kỷ niệm
Mãi còn trong trái tim…
ĐỖ KHÁNH HIỀN
CLB VĂN HỌC – CUNG THIẾU NHI
CHÚ EM LÀ BỘ ĐỘI
Chú em là bộ đội,
Đóng quân ở miền xa,
Mỗi lần chú về nhà,
Gia đình vui như tết.
Chú cho em áo đẹp,
In những hoa là hoa,
Chú lại biếu ông bà,
Bao nhiêu là thuốc bổ.
Lần thím sinh em bé,
Chú về đúng bảy ngày.
Chú ru ồm ồm thế,
Sao bé vẫn ngủ say?
Em thích nghe chú kể
Chuyện cổ tích thật hay
Ngày chú đi đánh Mỹ
Chú được bán máy bay
Eo ơi là đạn nổ!
Eo ơi là bom rơi!
Bộ đội mình chẳng sợ,
Đánh cho giặc tơi bời
Em phục chú em nhất,
Cả nhà không ai bằng
Ông cười “con nhà lính,
Nên đánh thù thật hăng”…
Em ước mai khôn lớn
Đội mũ đính sao vàng
Giữa quân đoàn hùng
Đi bảo vệ quê hương.
Bài tham
dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
VŨ THỊ
THU HƯƠNG
LỚP 9A1 – THSC NGÔ GIA TỰ - TP HẢI DƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét