Mặt trời đã lên cao. Những tia nắng ấm áp
chiếu rọi khắp mặt đất. Sau khi đã chuẩn
bị quần áo, đầu tóc tươm tất. Sau khi đã chuẩn bị quần áo, đầu tóc tươm tất,
tôi chào bố, chào mẹ rồi tung tăng chân
sáo tới trường.
Lớp
học của tôi là một căn phòng nhỏ, biệt lập khỏi trường, ở phố Bắc Sơn, vì cơ sở
vật chất của trường còn nghèo. Mỗi năm một lớp phải “đổi phiên” ra “vùng sâu,
vùng xa”. Năm nay là lớp tôi. Giờ vào lớp ở trong trường báo hiệu bằng tiếng
trống, chứ chúng tôi thì nghe tiếng gõ thước của cô giáo là ùa về, hệt như bầy
chim cổ tích của cô Tấm cất tiếng gọi!Cô chép đề lên bảng: “Hãy kể một việc tốt
mà em đã làm”. Mình đã làm bao nhiêu việc tốt rồi? Việc tốt nào có thể kể
được? Đi mua rau cho mẹ có phải là việc tốt không?Kể chuyện mua rau cho mẹ thì
chán chết - Tôi nghĩ. Bỗng cô giáo đi ra ngoài cửa. Thập thò ở đó một mái tóc
hoe vàng. Ghé mắt nhìn ra, tôi bắt gặp một đứa con gái chừng mười tuổi.
Trông nó có vẻ gầy yếu. Nó ngước cặp mắt lo ngại về phía cô, chìa hai bàn tay
trơ xương vẫn đang còn run cầm cập. Nhưng không phải vì nó rét. Vẫn giữ thái độ
ngạc nhiên, cô giáo hỏi:
- Em có việc gì
thế?
- Dạ, thưa cô! Em ở
huyện lên. Em phải đi nuôi mẹ ốm ở bệnh viện. Vì vậy em muốn….muốn… cô giúp cho
để em có tiền cho mẹ thuốc thang chữa bệnh.
Cô
lại gần còn bé và hỏi vài câu gì đó. Lũ học sinh chúng tôi đứa nào cũng tò mò
dõi mắt ra cửa. Lát sau cô trở vào lớp:
- Bạn nhỏ này bằng
tuổi các con đấy!Nhưng bạn ấy phải nghỉ học đi nuôi mẹ bị liệt đang điều trị
dài ngày ở bệnh viện. Bạn ấy cần giúp đỡ!
Thằng Khang béo chợt thốt lên:
- Con bé này nó lừa
đấy cô ạ, mẹ em bảo ăn mày toàn thế!
Cả
lớp xôn xao. Đứa con gái nghe vậy, mặt tái xám, đứng bíu tay vào cánh cửa, ánh
mắt tuyệt vọng.
Nhưng
cô ra hiệu trật tự:
- Cô kiểm tra
rồi! Bạn nhỏ này quê ở Quốc Tuấn ,
Nam Sách. Và cô
đọc bài thơ “ Dặn con” của Trần Nhuận Minh, và giải thích cho cả lớp nghe đại ý
: nếu ăn mày đến cửa, con đừng thả chó ra: “lòng tốt gửi vào thiên hạ - biết
đâu nuôi bố sau này”
Chúng
tôi nghe cô giảng bài học đạo đức mà như nghe cô kể chuyện. Lặng đi. Bỗng thằng An giơ tay:
- Thưa cô, em có
1000 đồng.
Thằng
An nhà nghèo, tính lại hà tiện, xưa nay chẳng thấy nó cho bạn bè cái gì, thế
mà… Từ thằng An cả nhóm cái Ly, cái Hoa nữa:
- Dạ, thưa cô em
cũng có 1000 đồng!
- Em có 1500đồng!
Cô
giáo mỉm cười hiền hậu gật đầu:
- Cảm ơn các em
nhiều lắm!
Đứa
con gái cũng không còn run nữa, nó nhìn chúng tôi, vẫn cái nhìn lặng lẽ “Phong
trào”của cô phát động được cả lớp hưởng ứng. Cả tiếng Khanh béo:
- Cho tớ mượn 1000
đồng!
Tôi
cũng sờ vào cặp. Hôm nay mẹ cho 2000 đồng ăn sáng tôi vẫn chưa tiêu gì. Thế là
tôi chạy lên nộp luôn cho cô. Khi “Phong trào” kết thúc cô gom tất cả số tiền
đưa cho dứa bé gái. Con bé xúc động:
- Cảm ơn cô! Cảm ơn
các bạn!
Cô
đặt lên vai đữa con gái dặn dò:
- Thôi em mau về đi
kẻo mẹ lại mong.
Đứa
con gái chào chúng tôi rồi ra về. Cô giáo trở lại lớp học.
- Các em ngoan lắm,
như vậy là các em đã biết giúp đỡ bạn bè, làm được việc tốt. Còn bây giờ tiết
học kết thúc rồi, bài văn các em sẽ về nhà làm. Chắc đề văn này với các em
chẳng còn khó khăn gì nữa.
Cô
lại gõ thước. Lũ học trò ùa ra sân vui sướng hệt như bầy chim câu vừa nhặt xong
thóc cho cô Tấm.
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
LÊ THANH XUÂN
LỚP
7/2 THCS LÊ QUÝ ĐÔN- TP HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004
- 2005
MIỀN CỔ TÍCH
Con về đây về miền cổ tích
Gặp cánh đồng lắm tấm vàng cỏ dại
Xa xa một dải đê dài
Con lần về miền cổ tích
Với căn nhà hễ trời mưa là dột
Bên ngoài gió rít từng cơn
Con đường làng đã mấy lần thân quen
Con về đây về miền cổ tích
Gặp lũ bạn thân quen
Niềm vui nụ cười.
Con về đây
Đồng lúa mêng mông
Cánh hoa đồng nội bỏ ngỏ
Con nhớ nơi đây
Miền cổ tích hôm nào.
Với những trưa nắng hè gay gắt
Dưới tán lá bàng cũng lũ bạn thân
Tiếng gà trưa, gợi lại nỗi nhớ.
Nỗi nhớ nơi đây.
Với những buổi sớm tinh mơ
Tiếng chim hót lòng con mơ màng quá
Tuổi thơ con của nơi đây
Cùng những buổi chăn trâu.
Vui cùng những con sông
Giếng nước mênh mông
Tình yêu dào dạt
Làm con tiếc nuối
Những ngày xanh…
Quê hương yêu dấu ơi!
Những trưa hè
Lặng yên nghe tiếng ve
Ngân nga điệp khúc làng quê trong vòm lá.
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
DƯƠNG THU LIÊN
LỚP 8A7 THCS NGÔ GIA TỰ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005
NĂM HỌC 2004 - 2005
SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG
Tôi
tên là Hiền. Năm nay tôi đã lớn, mà lúc nào cũng chỉ quanh quẩn trong bốn bức
tường. Tôi chưa bao giờ được đến trường nhưng tôi cũng mong muốn một ngày nào
đó, tôi sẽ được tung tăng cắp sách tới trường như bạn bè cùng trang lứa.
Thực ra, trước đây tôi đã từng được nhảy
nhót, vui chơi cùng chúng bạn, nhưng rồi một việc xảy đến với tôi. Năm tôi lên
sáu tuổi, mắt tôi mờ dần, mờ dần. Tôi được mẹ đưa đi kiểm tra thị giác ở bệnh
viện rồi họ có ý muốn cho tôi làm một xét nghiệm gì đó. Một tuần sau, tôi được
bác sĩ kết luận: đã nhiễm chất độc màu da cam từ người cha. Cha tôi trước đây
đã tham gia cuộc chiến tranh Việt Nam – Hoa Kỳ trực tiếp chiến đấu
ở mặt trận B ác liệt. Khi nghe được tin đó, cả tôi và mẹ đều suy sụp, mẹ và tôi đã khóc rất nhiều.
Mắt của tôi cứ tiến triển theo chiều hướng
xấu đi, và một ngày kia, bóng tối bao trùm trước mắt tôi. Kể từ đó, tôi như cắt
đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng chỉ có duy nhất Lan là người bạn hàng
ngày vẫn sang chơi với tôi, đọc sách, kể chuyện cho tôi chẳng khác nào người
chị gái. Nhưng rồi thời gian học tập đã chiếm hết thời gian Lan dành cho tôi.
Tôi buồn, tôi muốn khóc, muốn hỏi tại sao ông trời lại bất công cướp đi đôi mắt
sáng của tôi, để bây giờ tôi trở thành người thừa, người tàn tật, không có ích
cho xã hội. Lúc đó tôi tự ti, mặc cảm, mẹ tôi đến bên tôi, an ủi tôi, dỗ tôi.
Mẹ tôi hiểu tôi mơ ước được đến trường tới
mức nào. Rồi mẹ mua nhiều sách chuyện cho tôi, mẹ nhờ Lan đọc cho tôi nghe, mẹ
còn dẫn tôi ra ngoài chơi. Nhưng chuyện đâu có được như ý, tôi bị đám trẻ con
trong xóm trêu trọc, hắt hủi. Tôi buồn, và từ đó tôi lại chỉ ở nhà với cha mẹ,
với Lan.
Thế rồi, chắc ông trời cũng đã hiểu được
lòng người, biến giấc mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi được vào học ở trường
Nguyễn Đình Chiểu, nhờ sự giúp đỡ của các bác Ủy ban nhân dân phường. Tôi được
học chữ nổi, được giao lưu, trò chuyện với thầy cô giáo và các bạn giống tôi.
Họ không châm chọc mà động viên tôi cố gắng. Bước đầu, những con chữ nổi quả là một thách thức lớn đối với tôi. Gia đình tôi chẳng khấm khá gì, nhưng mẹ tôi
đã chắt chiu để mua cho tôi chiếc máy chữ. Thế rồi tôi ở nhà đánh máy thuê cho
mọi người. Tôi cũng biết, tôi làm vậy, sao sống bằng những đồng tiền ít ỏi được,
nhưng dù sao cũng nên góp được chút đỉnh để giúp cho gia đình.
Về sau, mẹ tôi xin được đan thuê những đồ
may tre, kiếm thêm cho thu nhập. Tôi cũng đòi mẹ cho học nghề. Lâu dần, tôi
thành thạo cũng đan được những chiếc mũ nan đầu tiên, rồi rổ rá giúp mẹ. thế là
gia đình tôi có thêm thu nhập ngoài đồng lương ít ỏi của bố mẹ và công đánh máy
chữ của tôi.
Do có thành tích tốt, tôi được nhất trường
cho đi học tin học và tôi có tấm bằng tin học trong tay. Tương lai tôi được mở
rộng hơn trước.
Tuy sự cố gắng và thành công của tôi còn ít
ỏi lắm, nhưng đó cũng là nguồn động viên tôi nỗ lực hơn nữa trong cuộc sống.
Tôi thấy hạnh phúc đã mỉm cười với tôi, hơn bao giờ hết tôi mong muốn một
ngày nào đó, tất cả các bạn giống tôi đều có một cuộc sống tốt hơn. Tôi còn
mong ước đừng bao giờ có chiến tranh xảy ra, bởi nó đã gây ra nhiều đau khổ cho
mọi người
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương
em”
NGUYỄN DIỆU LINH
LỚP 6C THCS
TRƯNG NHỊ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005
Hay và dễ thương ghê, giọng văn của các em rất trong sáng và hồn nhiên ^^
Trả lờiXóaCảm ơn công ty bảo vệ đã động viên và khen ngợi. Blog thovanthieunhihn mong được đón nhận sự đóng góp chia sẻ của bạn đọc.
Trả lờiXóa