Ai cũng bảo mẹ tôi là “dân nhà bè” thế mà lại ăn học được
đến như thế…Tôi thắc mắc không hiểu “dân nhà bè” thì có gì khác? Mẹ tôi nó: “so với những người trên đất, dân nhà bè thiệt thòi đủ thứ. Họ không có nổi một
mảnh đất để làm nhà, đến một mảnh vườn nhỏ để trồng một luống hoa, hay ít nhất
một luống rau thơm cũng không có. Được gọi là “dân nhà bè” cũng vì họ sống
trong những ngôi nhà được dựng lên trên những cây tre ngâm, cốn lại thành bè,
nổi trên mặt nước, neo dọc hai bên bờ sông Lô….
Mẹ tôi đã từng sống ở khu dân cư như thế, sau khi gia đình
ông ngoại bị một quả pháo Trung Quốc bắn trúng nhà tại thị xã Hà Giang năm
1979, phải sơ tán về Tuyên Quang. Những năm đầu ông ngoại để cả gia đình sống
trong một chiếc thuyền nhỏ làm nghề đánh cá. Sau đó mới làm một chiếc nhà bè để
chuyển sang làm nghề cát sỏi. Từ đó, mẹ bắt đầu cuộc sống của “dân nhà bè” –
một cuộc sống trên sông nước với tất cả sự vật lộn, không phải chỉ với những
khó khăn, nghèo túng, mà còn là với cả cái sống và cái chết.
Cho đến giờ mẹ vẫn không thể quên được những năm tháng nhọc
nhằn ấy. Mẹ nói :" Sợ nhất là những ngày mưa lũ. Nước sông lên to, nếu ngủ quên
không biết, ngôi nhà lúc chiều còn đang leo cạnh bờ , đến nửa đêm đã lênh đênh
giữa dòng sông đang cuồn cuộn chảy. Nguy hiểm nhất là ngôi nhà sẽ bị cuốn phăng
đi, nếu sợi dây cáp neo nhà không đủ sức chịu đựng”
Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, tôi đều thấy mắt mẹ ngân ngấn
nước: “ Hình như cho đến tận bây giờ, đôi khi trong giấc mơ, mẹ vẫn như nghe
thấy tiếng ông ngoại, quát lạc đi trong tiếng gió rít và tiếng nước chảy ầm ầm
: “ Bè ra giữa sông rồi! Đây e căng bè lên để tháo cáp…cố lên đừng để bè
tụt…đứt cáp bây giờ..nhanh lên…được rồi”. Thật khủng khiếp! Dòng sông vào mùa
lũ hung dữ khác thường. Mặc dù mãi thì rồi cũng quen, nhưng lần nào cũng vậy,
phải sau khi chiếc bè được leo chắc chắn vào bờ, trận kinh hoàng tạm trôi qua,
mẹ mới thở phào: Thế là thoát”.
Những tháng ngày sống trên nhà bè, lúc nào mẹ cũng phập phồng
lo lắng. Ngày đêm bập bềnh cùng sóng nước, những câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm
chí mẹ: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như dây cáp bỗng nhiên bị đứt? Chuyện gì sẽ xảy
ra nếu như nữa đêm ngủ mơ bước ra ngoài bè – chiếc sân rộng mênh mông nhưng
chẳng đứng nổi một giây? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu gió bão mạnh làm bay tung
mái nhà? .v..v..v.Mẹ từng đau đớn chứng kiến, đã có gia đình chỉ vì lơ đễnh mà
đánh rơi cả con nhỏ xuống sông để chẳng bao giờ gặp lại…
Nghe mẹ kể đến đây tôi bắt đầu hiểu. Thì ra những gì mẹ làm
lâu nay cho “ dân nhà bè”, kể từ khi mẹ bảo vệ xong luận án tiến sĩ trở về quê,
đều hướng đến một mong muốn duy nhất, là làm sao cho
“dân nhà bè” bớt khổ, bớt
lạc hậu. Những học sinh là con em “dân nhà bè” từ lớp học miễn phí của mẹ, sẽ
tiếp tục bằng con đường học hành, để thực hiện cho được cái khát vọng bứt khỏi
cuộc sống chật vật, gian nan của họ, giống như cái cách mẹ đã từng phấn đấu để
có ngày hôm nay.
Giờ đây, mỗi lúc được bố đèo đi học qua cầu Nông Tiến, qua
con sông Lô, tôi không thể không hướng cái nhìn vào dãy nhà bè bên bờ sông. Nơi
đó đầy ắp những kỷ niệm một thời, mẹ đã từng vươn lên từ cuộc sống lam lũ của “dân nhà bè”. Tôi thầm ước tất cả những ai được gọi là “dân nhà bè” sau này
cũng phấn đấu và đạt được ước mơ trong cuộc sống như mẹ tôi. Đặc biệt mỗi khi
có ai đó thành công trong cuộc sống và sự nghiệp sẽ chẳng ai ngạc nhiên vì họ
là“dân nhà bè”.
Bài
tham dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
ĐỖ DIỆP ĐAN LINH
LỚP 9D - THCS
LÊ QUÝ ĐÔN – THỊ XÃ TUYÊN QUANG
NĂM HỌC 2004 – 2005
BUỔI SÁNG
Ông mặt trở chưa dậy
Gà con đã đã gáy rồi
Hoa mười giờ đỏ tươi
Như nụ cười buổi sáng
Chú Mực con lông trắng
Chạy tung tăng ngoài sân
Chị Mèo vẫn còn nằm
Chị Mèo vẫn còn nằm
Khoanh mình trên cành bưởi
Hàng cây ông đang tưới
Nước rắc đều từng cây
Bao hoa vàng, hoa đỏ
Thành từng chùm đẹp mắt
Bố mẹ ra đồng gặt
Đi giữa biển mạ xanh
Em đi trước bình minh
Chim bay theo rối rít
Ôi! Buổi sáng thân thiết
Tiếng trống trường rền vang
Từ bao giờ chẳng biết
Yêu vô cùng quê hương
Bài tham dự cuộc thi “Việt
TRƯƠNG THỊ HỒNG DUYÊN
LỚP 6D-3 TRƯỜNG THCS HOÀNG HOA
THÁM – BẮC GIANG
NĂM HỌC 2004 – 2005
BÀ NGOẠI
Những ngày còn thơ dại
Bà ngoại cõng đi chơi
Trong lòng bà tôi ngồi
Được nghe bà kể chuyện
Mà bà kể thật hay
Đã xa cách bao ngày
Nhưng giờ tôi còn nhớ
Mỗi lần bà đi chợ
Mua cái bánh đa vừng
Hai chị em ăn chung
Sao mà thơm bùi thế!
Như đã thành thường lệ
Nhưng hôm trời đỏ mưa
Xâu kim rồi tôi đưa
Bà khâu quần vá áo.
Tôi hư bà khuyên bảo
Bà chẳng đánh bao giờ
Đêm ngủ tôi còn mơ
Trong vòng tay bà ngoại
Không bao giờ trở lại
Những ngày của ấu thơ
Nhưng dù đến bao giờ
Tôi không quên bà ngoại
Bài
tham dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
NGUYỄN MINH NGỌC
LỚP 7D- TRƯỜNG THCS ÁI MỘ – HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 – 2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét