CÓ MỘT ĐÔI BẠN
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh67Qq5f8RMqiqbLvxXy2aVFGWkm5jVP3qLVpcEER7LF_tSmt3vPnHD4irAp18agLN3D5wHXYAg9ipF0NiFdTVeULlCU7gvsE4tp6cX8nwSVMRH3GGB09zyyhpldTHUtRASIjkFcFwEk9I/s320/07_088l.jpg)
- Bác ơi, bác để
cháu đưa Tâm đi học, bác đi là đi cho kịp.
- Cảm ơn cháu, vậy
thì bác đi nhé.
Rồi Hải quay lại hỏi Tâm:
- Tâm này một tuần
nay sao cậu không nói gì với tớ? Cậu ghét tớ hả
- Không phải, Tâm
trả lời.
- Tớ biết cậu buồn
lắm, nhưng cậu là học sinh giỏi, phải biết cố gắng chứ. Sau này, cậu làm nhà
khoa học nhỡ chữa được thì sao? Tớ là bệnh nhân đầu tiên của cậu.
Tâm có vẻ tươi tỉnh hơn, cậu nói:
- Thế cậu chữa gì?
Hải
ngớ ra:
- Ờ…ờ…À chữa óc!
Rồi cả hai phì cười.
Từ hôm đó Tâm đã lạc quan hơn, bài vở đã
trở về với điểm chín, mười. Chiều nào hai bạn cũng ra bờ sông ngồi học bài, cả
hai bù đắp cho nhau những chỗ hổng của kiến thức. Tối tối, Tâm sang nhà Hải học
thêm môn Anh văn. Cứ thế hai tháng rồi ba tháng, Tâm đã khá hơn và học giỏi hơn
trước rất nhiều. Thấm thoát mà đã hết năm học. Lễ bế giảng đã đến. Hôm đó, lớp
Tâm có hai học sinh giỏi. Mọi người ngơ ngác: “Ơ chỉ có Tâm thôi mà”, rồi thầy
hiệu trưởng đọc to tên:
-
Mời em Nguyễn Văn
Tâm và Đinh Văn Hải lên nhận quà.
Tâm vô cùng sung sướng, tay cầm gói quà mà
mặt đỏ tưng bừng: “Cảm ơn Hải, cảm ơn cậu lắm”.
Thế là Tâm đã vượt qua chính bản thân
mình. Nhờ có câu chuyện này mà tôi thực hiểu ý nghĩa của câu tục ngữ “Có công
mài sắt có ngày nên kim”
MAI TẤT ĐẠT
LỚP 5B – THDL ĐOÀN THỊ ĐIỂM
NĂM HỌC 1998 -1999 -
CÂY PHƯỢNG
Thế là một mùa hè đã đến. Cái nắng tháng năm
oi bức dội xuống sân trường bỏng rát. Sân trường thật im ắng, chỉ có tiếng
giảng bài của các thầy cô giáo . Cuối góc sân, một cây phượng già đứng
yên lặng như muốn cùng chúng em nghe giảng, thỉnh thoảng lác đác tán lá ra vẻ
đồng ý điều gì đó.
Cây phượng này hẳn có từ lâu, vì khi vào
lớp một học đã thấy cây đứng đó bên cạnh lớp em. Dưới bầu trời trong xanh, cây
phượng như một gã khổng lồ đứng sừng sững. Khi ánh nắng buổi sáng bắt đầu gắt
thì cũng là lúc phượng lấy những chiếc lá mảnh dẻ của mình che nắng cho lớp em,
tình cảm của em với phượng cũng bắt đầu từ đó. Phượng có cái lưng thật thẳng,
to hơn một vòng tay của em. Cái lưng đó được phủ lên bằng một một chiếc áo nâu
xù xì, sờ tay vào cứ ran rát. Trên cành cây, những chiếc lá đan vào nhau tạo
thành một chiếc ô xanh khổng lồ. Mỗi giờ ra chơi, biết bao trò chơi diễn ra
dưới bóng mát của cây. Những chiếc lá phượng nhỏ như những chiếc lông chim xanh
mượt, vẫy vẫy như muốn chung vui cùng chúng em.
Cứ vào mùa hè, hoa phượng lại nở đỏ chói
một góc trường. Em thường gọi là hoa học trò, vì màu hoa giống như những điểm
mười của em. Rồi tiếng ve cất lên râm ran cất lên từ cây phượng báo một hè đã đến..
Em ngắm nhìn cây phượng, lại nhìn những bông hoa và thấy như có sự đổi mới của
một lớp bốn sắp đến với em năm lớp bốn.
Cây phượng vẫn đứng ở góc trường, xanh
tươi, mát mẻ làm em yêu và gắn bó với cây phượng.
NGUYỄN
THÙY LINH
LỚP 4B- THDL ĐOÀN THỊ ĐIỂM
NĂM HỌC 1998 -1999
CHÂN MÂY
Sao dắt mây đi chăn
Từng đàn mây tung tăng
Bé nhìn sao bé vẫy
Bé cũng đi chăn đấy
Cây vườn là mây xanh
VŨ KIM OANH – 10 TUỔI
EM VẼ
Tỏa ánh sáng nơi nơi
Em vẽ chiếc thuyền nhỏ
Đang vượt sóng ra khơi
Em vẽ chú chim non
Đang nhảy hót trên cành
Em vẽ nhiều, em vẽ
Bao ước mơ hiện lên…
BÙI THU THẢO – 12 TUỔI
CHÚ HÀNH QUÂN TRONG MƯA
Mưa rơi, mưa rơi
Lộp bộp, lộp bộp
Áo dù đẫm ướt
Vẫn đi, vẫn đi
Còn dài, kể chi!
Chân dồn nhịp bước
Vẫn đi, vẫn đi…
VŨ THÚY PHƯƠNG – 11 TUỔI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét