NIỀM TIN
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhRQO6URCgPLxn79wGkYIAsdDvvPuMUQSAUh0cPvIufvB3WMZhyphenhyphensYRYxRKdS_1bHx92D8B_H5quHWKMZdEu4jbttJPVpzh5kRIugi9u_CgfTMji_ugcJ81XCdFAnpWo4uBCPYUbBB3eXX4/s320/cd079.jpg)
- Thực ra cuộc sống sẽ có những điều mình
không mong đợi. Nhưng nếu bạn không hoảng loạn, cố gắng yêu đời thì sẽ tự tin lên nhiều. Vui lên một
chút, hãy chọn niềm tin cho mình.
Không gian trở lại sự yên lặng cố hữu xưa và
nay. Thư giật mình nhĩ bâng quơ: “Niềm
tin ư? Niềm tin là gì vậy nhỉ?” Thư thở nhè nhẹ ra. Sáng tinh mơ hôm sau, Thư
mạnh dạn sang rủ Chi đi dạo. Đôi bạn rụt
rè nằm tay nhau, lòng chợt dạo lên một khúc ca yêu đời tha thiết.
Từ đó trong bệnh viện, hai cô bé chăm chú cắt
những mẩu giấy để ghép lại thành hình một thành phố lạ lùng: thành phố thần
tiên. Ở đó lá cây toàn là vàng bạc, suối là sữa còn núi là bánh kem. Chúng
trang trí cho căn nhà của mình thật đẹp để có thể yên tâm đợi người thân đến.
Chi kể thế và Thư tin. Thời gian trôi qua, Thư và Chi không còn trên cõi đời
này nữa. Hai thiên thần nhỏ bé ấy đã bay đến thế giói ước mơ để lại ngôi nhà
ghép nhỏ bé nhưng đang tỏa sáng bởi niềm tin…
LÊ THU NGỌC
LỚP 6I - THCS NGÔ SĨ LIÊN
NĂM HỌC 1998 – 1999
KỶ NIỆM
-
Linh ơi, con dọn
phòng đi nhé, bừa bãi quá!
- Dạ , vâng ạ!.
Trời ơi, sao mà bừa thế nhỉ, dọn đến nào đây?
…keng…
-
Cái gì thế nhỉ?
Một cái hoa tai à? Trông nó quen quá – tim mình bỗng rộn lên – thôi đúng rồi.
Ôi, Liên ơi, đã lâu quá rồi…
*
* *
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgoe8BoAPygQKfePJr0ODHtLsbRoZy52she2k_37HnmJkf8Uoi7_5QW1bYuPql-NNMe4uOPVxKh9zotaTW2EImoGQJcGRBlLaUG-Doinr_IRLakbuRhiXFhaIDTmcDzKxi3il4aodUYx-s/s320/07_035l.jpg)
* *
*
Vậy mà mình cũng đã quên Liên, đâu
phải vì bận học mà là do vô tâm. Có lẽ Liên đã quên mình, nhưng dù thế nào mình
cũng sẽ đến nhà Liên. Nếu Liên về mình sẽ
xin lỗi Liên , còn nếu chưa thì
mình sẽ đợi, Liên sẽ mãi mãi là bạn mình, sẽ không bao giờ thay đổi.
ỨNG THÙY LINH
LỚP 7A – THCS BẾ VĂN ĐÀN
NĂM
HỌC 1998 – 1999
GIÓ
Gió ơi, từ đâu đến
Rong chơi suốt tháng ngày
Rào rào trong vườn cây
Hây hây bên hồ nước
Lúa chín thơm trĩu hạt
Gọi gió về đây chơi
Gọi gió về đây chơi
Hoa nặng hạt sương rơi
Gọi gió về múa hát
Giữa cánh đồng bát ngát
Gió đang chạy đuổi mây
Mây dỗi nước mắt đầy
Mây dỗi nước mắt đầy
Rơi thành mưa tưới ruộng.
VŨ
THÚY PHƯƠNG - 11 TUỔI
MÀU XANH
Màu xanh của mơ ước
Màu xanh của quê hương
Màu xanh của tình thương
Màu xanh của hoa lá
Màu xanh đồng làng ta
Màu xanh chân trời xa
Ôi !màu xanh đẹp thế!
PHẠM BÍCH THỦY – 11 TUỔI
ĐÔI MẮT CHÚ THƯƠNG BINH
ĐÔI MẮT CHÚ THƯƠNG BINH
Thương chú làm sao
Chú không còn thấy
Bao nhiêu sắc màu
Lúa vàng, tre xanh
Hoa hồng, hoa cúc
Sắc màu đất nước
Có chú góp công
Chú cho chúng cháu
Đôi mắt sáng trong…
PHẠM BÍCH THỦY – 11 TUỔI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét