PHẦN II
EM YÊU HÀ NỘI
EM YÊU HÀ NỘI
HỒ GƯƠM
Hồ Gươm lung linh
Mây trời in bóng
Mặt nước xinh xinh
Lăn tăn gợn sóng
Cầu Thê Húc đỏ
Cong cong như tôm
Nhìn xa cầu nhỏ
Dưới những chiều hôm
Kìa còn Tháp bút
Trên đá chơi vơi
Hương nhang nghi ngút
Đỉnh cao chọc trời.
Tháp Rùa trôi nổi
Trên mặt nước xanh
Hình như muốn nói
Từng trang sử xanh
Nguyễn Phương Trà My
HOA BẰNG LĂNG
Sáng nay, trên đường đi từ bể bơi về nhà, đường phố trở nên yên tĩnh sau những cơn mưa đầu hè. Đi dưới hàng bằng lăng nở rộ tôi lại nhớ những kỷ niệm cách đây mấy năm…
Tôi sinh ra và lớn lên tại Matxcơva. Từ bé cho tới khi đi học, tôi sống cùng với các bạn người Nga. Ở khu tập thể nhà tôi các cô chú thường xuyên đến nhà tôi chơi. Trong các câu chuyện của họ, bao giờ cũng nhắc tới Hà Nội, nhưng tôi vẫn chưa có nhiều ấn tượng về thủ đô này, vì khi đó tôi còn bé.
Khi cả nhà về Hà Nội, thời gian đầu, tôi cảm thấy buồn vì phải xa Matxcơva. Trong mắt tôi lúc đó, Hà Nội là thành phố chật hẹp, đầy bụi bặm, ồn ào với xe cộ đông đúc.
Nhưng vài năm ở Hà Nội đã dần dần làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Tôi đã yêu Hà Nội! Những buổi chiều đi bơi thuyền Hồ Tây, ăn kem Thủy Tạ, đến nhà bạn bè tôi càng thấy rõ vẻ đẹp Hà Nội. Ở Matxcơ va, có loài hoa tử đinh hương. Vào những ngày đầu hè, tử đinh hương nở rộ khắp nơi. Những chùm hoa tím như đuôi sóc, với cành nhỏ và hương thơm nhè nhẹ luôn gây niềm hưng phấn. Mẹ tôi thương mua hoa tử đinh hương về cắm. Thấy vậy tôi hỏi mẹ: có bao nhiêu hoa đẹp, sao mẹ thích tử đinh hương thôi? Mẹ cười và trả lời: “Tử đinh hương không đẹp mà chỉ thơm, mà nó còn làm cho mẹ nhớ tới hoa bằng lăng – loài hoa của tuổi học trò Hà Nội.
Đối với đông đảo học sinh Hà Nội. hình ảnh hoa phượng tượng trưng cho mùa hè, nhưng với tôi lại là hoa bằng lăng. Tôi yêu mến loài hoa bằng lăng của Hà Nội vì nó rất giống hoa tử đinh hương của Matxcơva – thứ hoa yêu thích của tôi.
Chúng có nhiều điểm giống nhau: cùng nở vào khoảng tháng 5, nở thành chùm, hoa màu tím…Bố tôi bảo gần đây, người ta mới trồng thêm nhiều hoa bằng lăng ở Hà Nội. Ở Matxcơva, tôi thấy nhiều nhà cắm cành hoa tử đinh hương vào trong lọ trông rất đẹp, còn ở Hà nội, tôi chưa thấy nhà nào ngắt một hoa bằng lăng để đem về nhà cắm, song, tôi tự nhủ rằng, nên giữ gìn thiên nhiên, môi trường không nên ngắt hoa.
Mỗi khi nói chuyện, các bạn Nga hay hỏi tôi về Hà Nội, ban đầu tôi còn trả lời thiếu chính xác, thậm chí còn có câu không trả lời được. Nhưng qua sách vở, thầy cô bạn bè, tôi đã tự phát hiện được nhiều nét đẹp của Hà nội: phong cảnh , con người. Niềm yêu Hà nội thấm dần vào tôi khi nào không hay. Tôi đã yêu Hà Nội nhiều hơn lúc về. Bây giờ nếu các bạn Nga có hỏi tôi về Hà Nội, thì tôi sẽ cố gắng trả lời chính xác, đầy đủ để các bạn cùng yêu Hà Nội như tôi.
Sau này, dù có đi đâu, tôi cũng sẽ trở về Hà nội – quê hương của mình, nơi những người thân và cả những chùm hoa bằng lăng tím nữa.
Trịnh Anh Thư
SẮC MÀU HÀ NỘI
SẮC MÀU HÀ NỘI
Hà Nội xanh Hồ Gươm
Hàng cây xanh bóng mát
Liễu rủ xanh mái tóc
Nắng xuân sáng mặt hồ
Hè, Hà Nội nắng đỏ
Trái chín đỏ vườn cây
Phượng thổi lửa đỏ cháy
Nắng bỏng đỏ nắng hè
Phượng thổi lửa đỏ cháy
Nắng bỏng đỏ nắng hè
Hà Nội vàng hoa cúc
Vàng lây trắng mùa thu
Nắng mùa thu nhuộm lá
Nhuộm vàng cả lối đi
Hà Nội nhạt mùa đông
Lạnh lẽo và yên lặng
Nhạt chùm lên cảnh vật
Lắng chìm đợi mùa xuân
Nhạt chùm lên cảnh vật
Lắng chìm đợi mùa xuân
Bùi Huyền Trang
CUỘC SỐNG CỦA ĐỨA TRẺ TẬT NGUYỀN Trời lại sáng lên rồi. Mai tập tễnh với đôi nạng gỗ bước ra hiên, nó ngước nhìn đàn chim bay ngang qua bầu trời mà như thèm khát có đôi cánh như vậy. Nó lại ngồi xuống cái bậc trước nhà đan nốt cái quạt nan còn dở.
Nhà Mai cũng nghèo lắm, do một lần tai nạn thế nào cũng không rõ và một chân nó đã bị cướp đi, từ hồi ấy nhà nó lại nghèo hơn vì mẹ nó gom góp lắm mới đủ tiền mua thuốc chữa cho nó. Vì thế nên bây giờ Mai chỉ có việc duy nhất là đan quạt đem đi bán để dành dụm thêm ít tiền chi mẹ. Nó đâu được vui vẻ cắp sách đi học như các bạn học sinh khác. Vậy là, đã gần hai năm nó sống như vậy rồi, nên cũng quen. Nay mẹ Mai bị ốm nằm liệt gường. Nó càng phải cố gắng làm việc nhiều hơn mọi khi để có tiền bồi dưỡng thêm cho mẹ. Nó rút tập tiền để dành ở dưới chiếu ra, số tiền này cũng chẳng được là bao, vậy là nó làm việc suốt hai năm rồi đấy! Đôi mắt nó nhìn về phía gường mẹ, buồn thương mẹ đến vô cùng.
Nó khó nhọc nhấc đôi nạng bước ra cổng. Nó lại cất tiếng rao trong trẻo thanh thanh: “Ai mua quạt nan đây!” Tiếng nó vang ngõ xóm đã trở thành quen thuộc. Thực ra không phải hầu hết mọi người cần mua quạt đâu, mà vì họ thương nó mà thôi. Hôm nay sao mà xui quá, từ sáng đến giờ nó bán chưa hết nửa số quạt. Trời nắng gắt, lưng nó đẫm mồ hôi. Bỗng có tiếng gọi: “Cháu bán quạt ơi!”. Nó mừng quýnh vội nhấc nhanh đôi nạng tiến về phía đó. Mai nói: “Bà ơi bà mua cho cháu đi, quạt cháu bền lắm mà!” Bà cụ nhìn nó thoáng rưng rưng nước mắt, bà rút tiền ra rồi nói với nó: “Cho bà mua hau cái thôi, số tiền còn lại bà cho cháu!”. Mai nghèo thật đấy nhưng nó không bao giờ chịu thế cả, nó vẫn lấy tiền thừa đưa cho bà cụ: “Cháu chỉ bán quạt chứ không nhận tiền cho đâu bà ạ ”. Mai quay đi tiếp tục công việc của mình nhưng bà cụ vẫn gọi hai ba câu, nó đành quay lại. Bà cụ bảo nó: “Cháu không nhận tiên thì thôi vậy, hôm nay hàng không bán được bao , bà cho cháu hai cái bánh về ăn trưa nhé! Cháu cầm đi!”. Nó nhìn bà cụ một hồi lâu mới dám nhận: “Vâng! Cháu xin bà”.
Thôi cũng đã muộn rồi, nó không đi bán nữa mà về chăm sóc mẹ. Mẹ nó đang nằm, nghe tiếng chân của con Mai mẹ cất tiếng vọng ra: “Mai về hả con?”. “Vâng!” Mai trả lời với giọng vui vui. Nó khập khễnh đi đến gường mẹ: “ Mẹ ơi! Hôm nay có bà cụ cho con bánh này! Mẹ ăn đi, con không đói đâu!”. Mẹ vuốt tóc nó với ánh mắt thương thương: “Con cũng đừng làm việc quá sức, mẹ sắp khỏe rồi.
Nó nhoẻn miệng cười nhìn mẹ rồi vào bếp đặt trước nồi cháo thịt.
Nhà Mai cũng nghèo lắm, do một lần tai nạn thế nào cũng không rõ và một chân nó đã bị cướp đi, từ hồi ấy nhà nó lại nghèo hơn vì mẹ nó gom góp lắm mới đủ tiền mua thuốc chữa cho nó. Vì thế nên bây giờ Mai chỉ có việc duy nhất là đan quạt đem đi bán để dành dụm thêm ít tiền chi mẹ. Nó đâu được vui vẻ cắp sách đi học như các bạn học sinh khác. Vậy là, đã gần hai năm nó sống như vậy rồi, nên cũng quen. Nay mẹ Mai bị ốm nằm liệt gường. Nó càng phải cố gắng làm việc nhiều hơn mọi khi để có tiền bồi dưỡng thêm cho mẹ. Nó rút tập tiền để dành ở dưới chiếu ra, số tiền này cũng chẳng được là bao, vậy là nó làm việc suốt hai năm rồi đấy! Đôi mắt nó nhìn về phía gường mẹ, buồn thương mẹ đến vô cùng.
Nó khó nhọc nhấc đôi nạng bước ra cổng. Nó lại cất tiếng rao trong trẻo thanh thanh: “Ai mua quạt nan đây!” Tiếng nó vang ngõ xóm đã trở thành quen thuộc. Thực ra không phải hầu hết mọi người cần mua quạt đâu, mà vì họ thương nó mà thôi. Hôm nay sao mà xui quá, từ sáng đến giờ nó bán chưa hết nửa số quạt. Trời nắng gắt, lưng nó đẫm mồ hôi. Bỗng có tiếng gọi: “Cháu bán quạt ơi!”. Nó mừng quýnh vội nhấc nhanh đôi nạng tiến về phía đó. Mai nói: “Bà ơi bà mua cho cháu đi, quạt cháu bền lắm mà!” Bà cụ nhìn nó thoáng rưng rưng nước mắt, bà rút tiền ra rồi nói với nó: “Cho bà mua hau cái thôi, số tiền còn lại bà cho cháu!”. Mai nghèo thật đấy nhưng nó không bao giờ chịu thế cả, nó vẫn lấy tiền thừa đưa cho bà cụ: “Cháu chỉ bán quạt chứ không nhận tiền cho đâu bà ạ ”. Mai quay đi tiếp tục công việc của mình nhưng bà cụ vẫn gọi hai ba câu, nó đành quay lại. Bà cụ bảo nó: “Cháu không nhận tiên thì thôi vậy, hôm nay hàng không bán được bao , bà cho cháu hai cái bánh về ăn trưa nhé! Cháu cầm đi!”. Nó nhìn bà cụ một hồi lâu mới dám nhận: “Vâng! Cháu xin bà”.
Thôi cũng đã muộn rồi, nó không đi bán nữa mà về chăm sóc mẹ. Mẹ nó đang nằm, nghe tiếng chân của con Mai mẹ cất tiếng vọng ra: “Mai về hả con?”. “Vâng!” Mai trả lời với giọng vui vui. Nó khập khễnh đi đến gường mẹ: “ Mẹ ơi! Hôm nay có bà cụ cho con bánh này! Mẹ ăn đi, con không đói đâu!”. Mẹ vuốt tóc nó với ánh mắt thương thương: “Con cũng đừng làm việc quá sức, mẹ sắp khỏe rồi.
Nó nhoẻn miệng cười nhìn mẹ rồi vào bếp đặt trước nồi cháo thịt.
Thế là lại đến buổi chiều, nhanh thật đấy. Mai không đi bán quạt nữa mà ở nhà chăm sóc mẹ. Một lúc thấy mẹ khát nước, nó lại lấy bát nước chè xanh cho mẹ. Một lúc thấy chán mẹ nóng quá, nó luôn theo dõi và không quên đắp khăn lên. Thỉnh thoảng nó lấy quạt phe phẩy qua lại. Trời hôm nay sao lại ít gió vậy, cánh tay nó mỏi rã rời, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nó. Thấy mẹ buồn, Mai lại ngồi kể bao nhiêu là truyện cho mẹ, dường như nó đã quên đi mọi sự vất vả để dành hết tình thương đối với mẹ. Được chăm sóc, mẹ nó vui lắm rồi dần dần thiếp đi trong cơn gió hiu hiu thổi
Mai lại ngồi trên cái bậc trước nhà miệt mài đan quạt, lòng nó cứ luôn mong cho mẹ khỏi ốm. Có lúc nó ra cổng, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trường học. Nó thèm được thầy cô giáo giảng bài, học sinh đánh vần, đùa vui trước sân. Nhiều lúc không kìm nổi nó bỗng nhấc mau đôi nạng đi về phía trường. Chân tay nó như muốn cất lên vui đùa cùng các bạn học sinh, nhưng khi nhìn đôi chân của mình thì mắt nó buồn rượi, nó lại lủi thủi đi về. tiếng trống trường quen thuộc lại rộn rã vang lên: “Tùng! Tùng! Tùng!” học sinh ùa ra nhốn nháo. Mắt Mai đang say mê nhìn. Bỗng một tiếng nói ở đâu đó vang lên: “A! Con Mai thọt kìa chúng mày ơi”, cả một đám học sinh cười rộ lên. Mai tủi quá, hai má nó ròng ròng nước mắt, mặt nó đỏ bừng. Sao lại có tiếng trêu quái ắc. Mai lau nước mắt vì nó sợ mẹ nó nhìn thấy nhưng nó vẫn khóc thầm. Nó chỉ mong giá có đôi chân để vui đùa, tung tăng đến trường. Chẳng qua nó tủi thân khi có ai đụng đến nỗi đau đó nhưng nó là đứa trẻ đầy nghị lực.
Sáng nào cũng vậy, trên vách tường lại in lên bóng gầy yếu của nó đang tập tễnh bước đi. Nhiều lúc nó mệt lắm nhưng tự nhủ thầm: “Mình phải cố gắng lên! Phải bán hết số quạt này!”. Rồi nó nghĩ đến mẹ đang âu yếm thì dường như nó lại được tiếp sức lực. Thế là hôm nay nó lại bán hết được số quạt rồi. Lòng nó tràn ngập niềm vui. Mai lấy số tiền dành dụm ra mua cho mẹ cân cam rồi khập khễnh đi về. Nó còn nghĩ sẽ mua cho mẹ một chiếc khăn len để mẹ ấm áp hơn trong mùa đông giá lạnh…
Một ngày trôi qua với nó thật ngắn ngủi, chỉ có tối đến là thời gian có thể tâm sự thật lâu với mẹ, người thân duy nhất của nó. Mai thường đòi mẹ về người bố đã hy sinh của nó. Mỗi khi kể về bố, mắt mẹ lại đỏ hoe nhìn nó thật lâu. Hồi Mai chưa sinh ra mẹ vẫn còn nhớ bố là người khỏe mạnh, nước da ngăm đen. Bố là một người thật thà, tốt bụng. Rồi đến những lúc ra chiến trường cứ một tuần thường có thư bố gửi về động viên mẹ yên tâm. Rồi bố nghỉ phép vào cái tuần cuối tháng năm, đó là lần cuối cùng bố mà mẹ được nhìn thấy bố. Thế rồi bố đi mãi mà không có thấy tin tức gì. Một thời gian sau có một chú cùng tiểu đội với bố báo tin bố đã mất. Nhớ lại ngày đó dường như là nỗi đau lớn nhất của mẹ Mai, nước mắt Mai cũng giàn giụa lúc nào không biết. trời đã khuya rồi nhưng những câu chuyện về bố không lúc nào làm nó muốn ngủ, nó vẫn tựa vào vai mẹ nghe kẻ. Mọi vật đều im lặng, chìm lắng vào đêm, Mai đã đặt mình nằm nhưng vẫn còn thao thức hình ảnh bố vẫn hiện về trong những giấc mơ nó, động viên nó. Đêm nay người bố lại hiện về với nó trong giấc mơ thật đẹp. Ngoài trời mưa lại rì rào rơi…
Mai lại ngồi trên cái bậc trước nhà miệt mài đan quạt, lòng nó cứ luôn mong cho mẹ khỏi ốm. Có lúc nó ra cổng, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trường học. Nó thèm được thầy cô giáo giảng bài, học sinh đánh vần, đùa vui trước sân. Nhiều lúc không kìm nổi nó bỗng nhấc mau đôi nạng đi về phía trường. Chân tay nó như muốn cất lên vui đùa cùng các bạn học sinh, nhưng khi nhìn đôi chân của mình thì mắt nó buồn rượi, nó lại lủi thủi đi về. tiếng trống trường quen thuộc lại rộn rã vang lên: “Tùng! Tùng! Tùng!” học sinh ùa ra nhốn nháo. Mắt Mai đang say mê nhìn. Bỗng một tiếng nói ở đâu đó vang lên: “A! Con Mai thọt kìa chúng mày ơi”, cả một đám học sinh cười rộ lên. Mai tủi quá, hai má nó ròng ròng nước mắt, mặt nó đỏ bừng. Sao lại có tiếng trêu quái ắc. Mai lau nước mắt vì nó sợ mẹ nó nhìn thấy nhưng nó vẫn khóc thầm. Nó chỉ mong giá có đôi chân để vui đùa, tung tăng đến trường. Chẳng qua nó tủi thân khi có ai đụng đến nỗi đau đó nhưng nó là đứa trẻ đầy nghị lực.
Sáng nào cũng vậy, trên vách tường lại in lên bóng gầy yếu của nó đang tập tễnh bước đi. Nhiều lúc nó mệt lắm nhưng tự nhủ thầm: “Mình phải cố gắng lên! Phải bán hết số quạt này!”. Rồi nó nghĩ đến mẹ đang âu yếm thì dường như nó lại được tiếp sức lực. Thế là hôm nay nó lại bán hết được số quạt rồi. Lòng nó tràn ngập niềm vui. Mai lấy số tiền dành dụm ra mua cho mẹ cân cam rồi khập khễnh đi về. Nó còn nghĩ sẽ mua cho mẹ một chiếc khăn len để mẹ ấm áp hơn trong mùa đông giá lạnh…
Một ngày trôi qua với nó thật ngắn ngủi, chỉ có tối đến là thời gian có thể tâm sự thật lâu với mẹ, người thân duy nhất của nó. Mai thường đòi mẹ về người bố đã hy sinh của nó. Mỗi khi kể về bố, mắt mẹ lại đỏ hoe nhìn nó thật lâu. Hồi Mai chưa sinh ra mẹ vẫn còn nhớ bố là người khỏe mạnh, nước da ngăm đen. Bố là một người thật thà, tốt bụng. Rồi đến những lúc ra chiến trường cứ một tuần thường có thư bố gửi về động viên mẹ yên tâm. Rồi bố nghỉ phép vào cái tuần cuối tháng năm, đó là lần cuối cùng bố mà mẹ được nhìn thấy bố. Thế rồi bố đi mãi mà không có thấy tin tức gì. Một thời gian sau có một chú cùng tiểu đội với bố báo tin bố đã mất. Nhớ lại ngày đó dường như là nỗi đau lớn nhất của mẹ Mai, nước mắt Mai cũng giàn giụa lúc nào không biết. trời đã khuya rồi nhưng những câu chuyện về bố không lúc nào làm nó muốn ngủ, nó vẫn tựa vào vai mẹ nghe kẻ. Mọi vật đều im lặng, chìm lắng vào đêm, Mai đã đặt mình nằm nhưng vẫn còn thao thức hình ảnh bố vẫn hiện về trong những giấc mơ nó, động viên nó. Đêm nay người bố lại hiện về với nó trong giấc mơ thật đẹp. Ngoài trời mưa lại rì rào rơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét