Lớp 8E – THCS Lê ngọc Hân
Quận Hai Bà Trưng
(Năm học 1998 – 1999)
KHUNG CỬA SỔ
(GIẢI B)
Nhà tôi mới mua nhà. Ngôi nhà mới của tôi nằm trong một dãy biệt thự to đại tướng. Trong khi đó, gia đình tôi lại là công nhân viên quèn. Các nhà bên cạnh nhà tôi to lắm lẽ đến bốn, năm tầng. Trong khi đó, nhà tôi chỉ có hai tầng. Đối diện với phòng của tôi là một bức tường của một căn nhà to và đẹp. Bức tường đó sơn một màu đỏ chói như máu. Giữa một khoảng đỏ au đến phát ghê người, tôi chỉ thấy một cái khung cửa sổ nhỏ sơn màu nâu xậm. Tôi đoán ở tầng hai. Nhưng có một điều đặc biệt là cái cánh cửa tuyệt nhiên chẳng bao giờ hé mở cả. Nếu tôi không thấy người ta ra vào ở cái nhà đó thì có lẽ tôi nghĩ cái nhà đó là một nhà vô chủ. Tôi nhìn cái khung cửa sổ đó một cách kỳ lạ. Tôi chẳng biết là có phải người ta gắn nam châm điện vào đó hay sao mà tôi cứ dán chặt hai con mắt qua cửa kính của mình nhìn vào nó. Rồi cũng có một lần nó mở ra. Tôi mừng rỡ như vớ phải bùa giải độc. Nhưng dưới lớp song sắt vô hồn đó đã xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch và bệnh hoạn. Hai đôi mắt lồi cận đờ đẫn. Đôi môi xám ngoét một cách đáng sợ. Ôm vào khuôn mặt đó là mái tóc lởm chởm, rối tung. Đó là một cô bé rất xinh nhưng nó trông như một mầm bệnh sống. Ánh mắt bồ câu đờ đẫn đó như đang hớp hồn tôi. Tôi cất tiếng gọi:
- Bạn gì ơi! Bạn tên gì vậy?
Gương mặt vô hồn chỉ nhoẻn miệng cười rồi cánh cửa cứ thế đó từ từ đóng lại. tôi vẫn cố gọi nhưng nó vẫn đóng lại. Từ cái thời khắc đó tôi như một kẻ hâm, nhảy múa lung tung. Tôi cảm thấy sợ gương mặt đó một cách khác người. Hôm nay trong tôi đang mơ màng:
- Minh! Em đứng dậy đọc cho cô đoạn tiếp!
- Em…
Và tôi bị cô giáo quở trách. Về tới nhà, việc đầu tiên của tôi là nhìn vào cái cửa sổ đó một cách chăm chú. Khung cửa sổ vẫn chưa mở. từ cái lần đó cho đến nay đã là một tuần lễ nhưng cái cửa sổ đó chưa hé mở một lần nào nữa. Tôi thở dài định quay vào bàn học thì tự nhiên tôi cảm thấy bứt rứt không yên. Tôi cảm thấy như có ai đấy, kéo tôi đến trước cổng ngôi nhà có cái cửa sổ chết tiệt kia. Tôi nhấn chuông. Một người đàn bà mặc áo nâu đen ra mở cửa. tôi lắp bắp:
Cháu chào bác! Cháu…
- Tôi hiểu rồi, mời cậu vào.
Bà ta dẫn tôi vào một căn phòng rộng. tôi không còn tin vào mắt mình nữa, cái gương mặt hôm nay đã án ngữ trên bàn thờ. Tôi chết đứng cứng cả người.
- Em nó mất cách đây hai năm. Cậu là người thứ ba bị nó đùa.
Nhà tôi mới mua nhà. Ngôi nhà mới của tôi nằm trong một dãy biệt thự to đại tướng. Trong khi đó, gia đình tôi lại là công nhân viên quèn. Các nhà bên cạnh nhà tôi to lắm lẽ đến bốn, năm tầng. Trong khi đó, nhà tôi chỉ có hai tầng. Đối diện với phòng của tôi là một bức tường của một căn nhà to và đẹp. Bức tường đó sơn một màu đỏ chói như máu. Giữa một khoảng đỏ au đến phát ghê người, tôi chỉ thấy một cái khung cửa sổ nhỏ sơn màu nâu xậm. Tôi đoán ở tầng hai. Nhưng có một điều đặc biệt là cái cánh cửa tuyệt nhiên chẳng bao giờ hé mở cả. Nếu tôi không thấy người ta ra vào ở cái nhà đó thì có lẽ tôi nghĩ cái nhà đó là một nhà vô chủ. Tôi nhìn cái khung cửa sổ đó một cách kỳ lạ. Tôi chẳng biết là có phải người ta gắn nam châm điện vào đó hay sao mà tôi cứ dán chặt hai con mắt qua cửa kính của mình nhìn vào nó. Rồi cũng có một lần nó mở ra. Tôi mừng rỡ như vớ phải bùa giải độc. Nhưng dưới lớp song sắt vô hồn đó đã xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch và bệnh hoạn. Hai đôi mắt lồi cận đờ đẫn. Đôi môi xám ngoét một cách đáng sợ. Ôm vào khuôn mặt đó là mái tóc lởm chởm, rối tung. Đó là một cô bé rất xinh nhưng nó trông như một mầm bệnh sống. Ánh mắt bồ câu đờ đẫn đó như đang hớp hồn tôi. Tôi cất tiếng gọi:
- Bạn gì ơi! Bạn tên gì vậy?
Gương mặt vô hồn chỉ nhoẻn miệng cười rồi cánh cửa cứ thế đó từ từ đóng lại. tôi vẫn cố gọi nhưng nó vẫn đóng lại. Từ cái thời khắc đó tôi như một kẻ hâm, nhảy múa lung tung. Tôi cảm thấy sợ gương mặt đó một cách khác người. Hôm nay trong tôi đang mơ màng:
- Minh! Em đứng dậy đọc cho cô đoạn tiếp!
- Em…
Và tôi bị cô giáo quở trách. Về tới nhà, việc đầu tiên của tôi là nhìn vào cái cửa sổ đó một cách chăm chú. Khung cửa sổ vẫn chưa mở. từ cái lần đó cho đến nay đã là một tuần lễ nhưng cái cửa sổ đó chưa hé mở một lần nào nữa. Tôi thở dài định quay vào bàn học thì tự nhiên tôi cảm thấy bứt rứt không yên. Tôi cảm thấy như có ai đấy, kéo tôi đến trước cổng ngôi nhà có cái cửa sổ chết tiệt kia. Tôi nhấn chuông. Một người đàn bà mặc áo nâu đen ra mở cửa. tôi lắp bắp:
Cháu chào bác! Cháu…
- Tôi hiểu rồi, mời cậu vào.
Bà ta dẫn tôi vào một căn phòng rộng. tôi không còn tin vào mắt mình nữa, cái gương mặt hôm nay đã án ngữ trên bàn thờ. Tôi chết đứng cứng cả người.
- Em nó mất cách đây hai năm. Cậu là người thứ ba bị nó đùa.
GIÓ NGHỊCH
NGUYỄN MINH HIỀN
Lớp : 8A THCS Chu Văn An
Quận Tây Hồ
Năm học 1998 -1999
Gió rất tinh nghịch
Rủ bé đi chơi
Cứ đùa mãi thôi
Yên! Cho tớ học
Cứ thổi bay vở
Lùa tóc vào tai
Gió rất tinh nghịch
Rủ bé đi chơi
Cứ đùa mãi thôi
Yên! Cho tớ học
Cứ thổi bay vở
Lùa tóc vào tai
Bụi bay vào mắt
Lá rơi đầy vai
Học xong sẽ chơi
Gió chuẩn bị hơi
Thổi diều cao nhé
Học xong sẽ chơi
Gió chuẩn bị hơi
Thổi diều cao nhé
LÊ THỊ THU NGỌC
Lớp 6I – THCS Ngô Sĩ Liên
Quận Hoàn Kiếm
(Năm học 1998 -1999)
HAI NGƯỜI BẠN NHỎ
VÀ THÀNH PHỐ THẦN TIÊN
(GIẢI B)
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhhvlWxF82XFMKvpK9sXW24fNd4Ic-TSXsF-_36biHr4tBXV4oLc39XVhbgNzb7h1xhUgF5sJaYhHJA6S07S5cKOTMwCfoyf8a5-3lht7AQC6Xu5zI2n5Ks5XwqNfrqrLa3eM_hcSpyZ5A/s400/2011_F03.jpg)
- Sao mà tự nhiên khóc rưng rức thế?
- Không khóc thì cười chắc?
- Đương nhiên cậu khóc vì chẳng có niềm tin. Ai chả phải chết. Cậu khóc thì khỏi bệnh à? Vui lên đi!
Không gian trở lại yên tĩnh xưa nay. Lan giật mình nghĩ bâng quơ: “Niềm tin ư? Niềm tin là cái gì vậy?” Tinh mơ hôm sau, Lan đánh thức Thoa. Thoa tròn mắt.
- Trời sắp có bão. Có chuyện gì mà “rồng hạ cố đến nhà tôm” thế này?
Vẫn nụ cười, yêu đời, Thoa nắm tay Lan. Tự nhiên Lan thấy bình tâm và… Thôi đúng rồi! Lan đã có niềm tin. Cảm ơn Thoa đã cho niềm tin nhé. Chả biết nó xuất hiện trong Lan lúc nào. Hay do sợ quá nên hóa chẳng sợ nữa? Từ ấy tại một góc vườn trong bệnh viện, có hai người nho nhỏ xinh xinh dạo chơi, cười đùa vui vẻ. Đôi lúc Lan ngắm nhìn Thoa trong bộ quần áo bệnh viện. Tuy chắc chán rằng Lan và Thoa đều phải ra đi, nhưng đôi bạn nhỏ sẽ tới thành phố Thần tiên. Thế giới bên kia, nơi mà hoa lá vàng bạc, suối là sữa, núi được làm bằng bánh kem – Thoa kể thế và Lan tin. Ở đó, nó và Thoa sẽ xây nhà rồi đợi ba mẹ, người thân tới. Nhà của hai đứa nhất định to và đẹp nhất cho mà xem. Lan mơ màng suy nghĩ mặc ánh hoàng hôn đã buông xuống nhẹ nhàng như một dải sa – tanh. Bây giờ, nó không sợ chết nữa. Nó sẽ không chết. Nó chỉ sang thành phố Thần Tiên ở tạm để đợi ba mẹ. Lan vui sướng nghĩ về điều ấy.
NGUYỄN MINH HIỀN
Lớp 8A1 – THCS Chu Văn An
Quận Tây Hồ
(Năm học 1998 -1999)
ÁNH TRĂNG, ÁNH NẮNG
Buổi sáng bước ra vườn
Chồi xanh vừa mới nhú
Màu xanh thật thanh tú
Tràn đầy sức sống xuân
Đêm chạy dọc bên sông
Mặt nước vàng lấp lánh
Trông thật là óng ánh
Như được dát bằng vàng
Em hỏi chồi buổi sáng
Em hỏi sông buổi đêm
Sao đẹp đầy sức sống
Theo tháng năm êm đềm
Chồi xanh nhờ ánh nắng
Nuôi dưỡng mà lớn lên
Trăng làm sông quyến rũ
Đẹp không thể nào quên
Vậy thì là em đó
Chồi non và mặt sông
Mẹ là ánh trăng sáng
Cha như ánh mai hồng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét