Gần
Tết, lớp học tôi rộn ràng hẳn lên. Giờ ra chơi, chuyện về Tết râm ran. Đứa nào
đứa nấy háo hức với kế hoạch lớp trưởng đề ra: sẽ tổ chức liên hoan và chơi chợ
hoa sáng 30Tết!
Buổi học cuối năm. Cả lớp ở lại phân công tổ
chức tiệc tất niên. Mọi người sắp xếp đâu đấy thì Dung buồn buồn nói:
- Xin lỗi các bạn,
tớ không tham gia được đâu. Nhà tớ chỉ có hai mẹ con, lại chưa chuẩn bị gì cho
tết.
Hằng ném về phía Dung cái nhìn cáu kỉnh:
- Sao cậu lại không
nói trước, bây giờ lớp đã chuẩn bị hết rồi mà thiếu cậu còn ra làm sao nữa…
-
Tớ… thôi các cậu
thông cảm!
Dung
cúi mặt và xách cặp ra khỏi lớp. Không khí bỗng chùng xuống. Bố Dung mất từ năm
Dung lên lớp 4, nhà chỉ có hai mẹ con, chẳng bao giờ có một cái Tết đích thực.
Mọi người suy nghĩ miên man. Bỗng tiếng nói
hào hứng của lớp trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ
- Dung không đi
được thì chúng ta thay đổi kế hoạch. Như thế này nhé….
Sáng
30, mẹ Dung còn ra chợ bán rau. Dung một mình sắp cơm cúng, nghe tiếng xôn xao
ngoài ngõ, nhìn ra đã thấy trước mạt lũ bạn cười toe toét. Lỉnh kỉnh nhiều túi!
Chẳng đợi mời, các bạn ào vào nhà. Đám con gái xuống bếp làm cơm. Lũ con trai
quét dọn nhà cửa, lau bàn ghế…Dung cứ tròn mắt nhìn:
- Các cậu không tổ
chức liên hoan ngoài đu quay nữa à? Liên the thé
- Có chứ, nhưng
chuyển địa điểm rồi, là nhà cậu đấy!
- Nhà tớ ư, nhà tớ
chật thế này, lại chẳng có gì đãi các bạn…
Thu
“su mô” xua tay lanh chanh:
- Ai bảo không có
gì!- Vừa nói, nó vừa mở túi xách:bánh kẹo này, giò này, hạt dưa này…
- Ăn bánh kẹo với
giò á!- Tùng thắc mắc
- Đồ ngốc! Giò là
để mẹ Dung thắp hương. Mình liên hoan bánh kẹo thôi…
Dung
lặng người – mắt chợt hoe đỏ. Hương át đi
- Đồ dở hơi, định
khóc nhè à? Mang đĩa ra đây! Cái Hạnh cẩn thận thì cho bày mâm ngũ quả!
Dung
vẫn cứ loanh quanh, bối rối”
- Cảm ơn các cậu…
Thằng Tiến nhăn mặt:
- Ơn với chả huệ,
cho tôi xin! Lần sau chỉ cần cảm ơn bằng cách khi cả lớp lên kế hoạch đâu đấy
rồi mới “xin lỗi”ấy…cả lớp phì cười. Dung quay mặt đi, ngượng nghịu. bỗng đâu
đấy vang tiếng hát “Happy new year” Vui ơi là vui!
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương
em”
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
LỚP 7/2 THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004
- 2005
GIỌNG QUÊ HƯƠNG
Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm.
Một hôm hai anh em rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất
đường về. Hai người phải ghé vào cái
quán gần đấy để hỏi đường, nhân tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có
ba thanh niên, họ trò chuyện luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lai
thường. Lúc đứng lên trả tiền Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi
Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo, hai người lúng túng, chợt, một trong ba
thanh niên bước lại gần nói:
- Xin hai anh vui
lòng cho tôi được trả tiền.
Thuyên
ngạc nhiên nhìn hai anh thanh niên gương mặt đôn hậu, cặp mắt ánh lên vẻ thành
thực, dễ mến. Thuyên bối rối:
- Xin lỗi. Tôi quả
thật chưa nhớ ra anh là…
Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt
lời:
- Dạ, không!Bây giờ
tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen..
Ngừng mộ lát để nén nỗi xúc động anh thanh
niên nói tiếp:
- Hai anh đã cho
tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa…
Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới,
Thuyên chỉ biết nói:
- Cảm ơn anh…
Anh thanh niên xua tay:
- Tôi phải cảm ơn
anh mới phải.
Rồi người ấy nghẹn ngào:
- Mẹ tôi là người
miền Trung, bà qua đời đã hơn tám năm.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi
đầu, đôi môi mím chặt lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ
đến quê hương, yên lặng nhìn nhau mắt rớm lệ.
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương
em”
ĐỖ CAO LÂM
LỚP
9E – THCS TRƯNG NHỊ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004
- 2005
BẠN TỐT
…..Hồi học lớp 8, tôi được tuyển vào đội
tuyển văn của trường để đi thi học sinh giỏi. Đội tuyển của tôi duy nhất có
một bạn trai,còn lại toàn con gái. Bọn con gái chúng tôi gọi nó là “Thái hoàn”
và nó cũng vui vẻ chấp nhận cái tên đó một cách dễ dàng. Tôi và Thái học cùng
với nhau hồi cấp I nên chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân thiết.
Tháng ba, cả đội tuyển của chúng tôi lao đầu
vào học, ai cũng muốn mình lọt vào tốp mười người đi thi học sinh giỏi. Tất
nhiên cả tôi và Thái không học giỏi lắm nên càng quyết tâm hơn. Thời gian ôn
tập thấm thoát trôi qua. Gần đến ngày thi, cô giáo đọc tên mười người được
chọn. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, vừa phấp phỏng vừa hy vọng. Tên người
được chọn vang lên, rồi hai, ba…Chín cái tên lần lượt được đọc, không có
tên Thái. Bỗng nhiên, giọng cô giáo vang lên: “còn người thứ mười, cô đang phân
vân là không biết chọn lựa ai giữa hai bạn Linh và Thái. Cả hai bạn đều có khả
năng tiếp thu, đánh giá và viết baì hay như nhau. Vì vậy trong một tuần nữa,
hai em hãy cố gắng học thêm rồi cô sẽ lựa chọn ai vào tốp mười người”.
Sau đó cô hướng mắt về hai đứa đầy hy vọng
rồi cô cho cả lớp nghỉ. Cả lớp lục tục ra về mỗi đưa một tâm trạng, đứa thì mặt
buồn rười rượi, đứa thì hớn hở cười tít mắt. Tôi vẫn ngồi đó yên lặng tại bàn,
trong lòng trống rỗng. Tôi không muốn tôi và Thái tranh chấp nhau về học tập.
Và tôi không thích có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi, càng không
muốn điều này làm cho tình bạn của hai đứa tôi trở nên xa cách. Nhưng thực ra
trong lòng tôi vẫn luôn ấp ủ khát khao và ước mơ là tôi và Thái đều được chọn
trong tốp mười người đi thi học sinh giỏi. Không thể kìm nén được tôi gục đầu
xuống bàn khóc nức nở. Lúc đó các bạn trọng lớp đã về hết nhưng vẫn còn một
người. Đó là Thái - người bạn thân của
tôi. Cậu ấy đến bên tôi, nhẹ nhàng cất lời nói:
- Linh cậu làm sao
thế? Sao cậu lại khóc? Giọng nói của Thái như lời khuyên, cũng là lời an ủi.
Tôi ngửng đầu lên nhìn Thái nghẹn ngào nói:
- Thái cậu hãy đi
thi nhé! Thực sự là mình rất biết…cậu…có năng khiếu hơn mình. Cậu xứng đáng hơn
tớ mà…thật đấy!
Thái nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên và lạ
lẫm. Vẻ mặt cậu xen lẫn một chút bối rối. Tôi vốn là cô bé cứng cỏi, không bao
giờ khóc . Rồi bất chợt, nhận ra những lần tôi tâm sự với Thái. Thái hiểu rằng,
mơ ước của tôi được đi thi học sinh giỏi là một niềm hạnh phúc. Thái trầm ngâm
một lúc rồi bối rối:
- Mình nghĩ
rằng…Linh nên đi thi thì tốt hơn.
…..Dù sao đó cũng là mơ ước của cậu ấp ủ bấy
lâu…và…và…cậu cũng học hơn tớ…Một mình tớ là con trai…đi thi văn thì…ngại lắm!
Vả lại….mình…mình…cũng sẽ vượt qua được mà.
Tôi quay snag gắt thái:
- Không được! Mình
sẽ chỉ thi khi mình thực sự xứng đáng.
Thấy tôi cương quyết như vậy, Thái nói với
tôi đầy vẻ thách thức:
- Được rồi! Nếu như
điều đó thực sự là cậu muốn
…..Thì
từ nay, tớ và cậu sẽ cùng học ôn….Vì được chọn vào tốp 10 người cũng là mơ ước
của tớ bấy lâu nay. Cậu đồng ý chứ.Rồi nó vui vẻ và đầy tự tin rủ tôi cùng về.
Trên đường về, cậu ấy nói đủ thứ chuyện. Còn tôi thì mải miết suy nghĩ..
Sau một tuần ráo riết học ôn và thi, cô
giáo đã chọn được người thứ mười – đó là tôi!
Bọn bạn quay sang ríu rít chúc mừng. Thái
chỉ thoáng buồn rồi lại nhe răng cười toe toét. Nhưng tôi chẳng thấy vui chút
nào. Cuối giờ Thái đến chúc mừng tôi.
Và cuối cùng tôi cùng đi thi học sinh
giỏi….Cho đến lúc, cô giáo thông báo két quả thi – Tôi được giải nhì, các bạn ai
nấy đều ào lên chúc mừng và đòi khao. Tôi sung sướng hạnh phúc đến ngột thở và
không nói lên lời. Cuối buổi học hôm đó, Thái đợi tôi ngoài cổng trường với một
bó hoa loa kèn và một túi mơ trên tay. Thái tặng hoa tôi loài hoa mà tôi thích
nhất rồi cười và nói:
- Chúc mừng cậu đã
chiến thắng trở về! Cậu xứng đáng được đi thi đấy chứ.
Thái vừa nói vừa đưa túi mơ trồng ở vườn nhà
bạn cho tôi. Trái mơ vừa ngọt, vừa thơm như tình bạn của chúng mình đứng không
Thái. Tôi nhìn Thái khẽ mỉm cười. Tôi biết tất cả những điều thái nói đều là sự
thật. Và cậu thực sự là người bạn tốt, đem lại cho tôi niềm tin vào chính bản
thân mình.
Tôi
và Thái đang đi – đi trên con đường của hôm nay và mai sau.
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương
em”
NGUYỄN VIỆT NGA
LỚP
8G – THCS TRƯNG NHỊ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004
- 2005
Spade Plastic Comb Brushed Iron Set, 3-piece Aluminum
Trả lờiXóaSpade titanium aftershokz Plastic Comb Brushed Iron trekz titanium headphones Set, 3-piece Aluminum micro touch titanium trimmer Comb Brushed Iron Set, thinkpad x1 titanium 3-piece Aluminum titanium rimless glasses Comb Brushed Iron Set, 3-piece Aluminum Comb, Brass Spade Plated.