Trời
tháng ba. Mấy chú chích gọi nhau: “Lích chích! Lích chích!” đem nụ cười dệt nên
nắng mùa xuân. Và nắng mùa xuân lại dịu dàng vuốt má những đứa trẻ đang chơi
trên cái sân của bệnh viện làm má chúng đỏ hồng lên xinh quá.
Hơ Len là một cô bé người dân tộc rất dễ
thương nhưng một tai nạn đã làm cho đôi mắt đáng yêu của cô bé không còn biết
cảm nhận những tia nắng tươi vui. Từ bấy đến nay, Hơ Len lắng nghe cuộc sống
bằng trái tim của mình.
Bây giờ Hơ Len đang tưới nước cho những cây
hoa sữa của cô bé...
- Ối trời mưa, mưa
rồi bà ơi! – một tiếng nói vọng lên từ ban công tầng dưới.
Hơ
Len đưa tay ra ngoài trời, vài đốm nắng be bé, xinh xinh đậu trên tay cô bé hệt
như mấy cánh bướm đang khẽ khàng đung đưa
- Không đâu bạn ơi,
nắng ấm thế này, đâu có mưa?.
À…
xin lỗi – Hơ Len nhấc bình tưới nước lên - Mình vẫn chưa quen dùng cái bình xịt
này, xin lỗi bạn nhé!
- Mình không sao
đâu…Cậu là Hơ Len phải không?
- Ừ sao biết?
Nga tên cô bé ở ban công tầng dưới – không
muốn nói rằng chính lúc này đây cô bé đang nghĩ về Hơ Len, về lời kể của bà và
chuyện hôm qua nữa. Chiều qua, khi đi qua hành lang phòng của Hơ Len, Nga đã
nghe thấy tiếng nức nở và những lời lo lắng của mẹ Hơ Len, những lời chan chứa
yêu thương từ trái tim một người mẹ, những lời mà sẽ chẳng bao giờ Nga được
nghe từ mẹ thân yêu. Và cô bé chợt nghĩ nếu đôi mắt của Hơ Len được chữa lành
thật sớm chắc bố mẹ Hơ Len sẽ mừng vui lắm.
- Này, sao bạn biết
mình tên là Hơ Len?
- À… bạn là bệnh
nhân người dân tộc mới vào viện chứ gì?
- Ừ còn bạn?
- Mình tên Nga.
- Nga lên chơi với
mình được chứ?
- Cũng được. Hơ Len
chờ mình.
Từ
buổi hôm đó, Nga hay lên chơi với Hơ len rồi chúng trở thành đôi bạn thân, lúc
nào cũng ríu rít như đôi chim non trên cành.
- Hơ Len à, Nga
bỗng thấy… sao mà nhớ quá bãi cát bỏng giãy chân người, nhớ quá tiếng sóng vẫy
gọi bờ những đêm thổn thức, nhớ quá tiếng gió vẫn vọng về chăn trở… nhớ quá,
nhớ quá đi sóng biển quê Nga.
- Nga nhắc làm Hơ
Len cũng thấy nao nao trong bụng. Hơ Len thương sao những buổi vàng hoe nắng,
Hơ Len theo mẹ lên rẫy bẻ ngô, thương sao những cơn mưa rừng làm dạy lên mùi
thơm của đất, thương sao những cánh hoa ê-pang sáng chói mặt trời, thương sao
tiếng cồng chiêng đêm đêm dập dìu…
- Quê Hơ Len đẹp
thật, dịp nào Nga sẽ đến thăm.
- Hơ Len cũng muốn
đến vùng biển quê Nga, nghe con sóng ngoài xa gọi bờ, nghe xem cái bờ cát nó có
bỏng hay không?
- Hơ Len hứa nhé!
Hai
cô bé cùng hướng lên bầu trời, cười thích thú. Cả Nga và Hơ Len đều không biết
các vì sao trên kia cũng đang nháy mắt với nhau, cười vui vẻ, rồi ngày Hơ Len mổ
mắt cũng đến. Ca mổ đã thành công, hết sức thành công. Giờ Hơ Len chỉ còn chờ
tháo băng nữa. Những ngày này, Nga vẫn đến chơi với Hơ Len. Hai cô bé cùng tưới
hoa và trò chuyện.
- A!, giờ Hơ Len mới
nhớ Nga bị bệnh gì mà phải vào đây thế?
- Nga bị…bị gãy
chân phải nằm theo dõi đó. Nhưng Nga không sao, Hơ Len đừng lo lắng quá. Bác sĩ
đã dặn Lơ Len không được xúc động mà.
- Nga biết không
thực ra có hai cô bé bị mù trong viện là Hơ Len và một cô bé nữa. Nhưng cô bé
kia đã nhường cho Hơ Len mổ trước bởi ca mổ này khó lắm, cả viện chỉ có một
phòng mổ được trang bị đầy đủ thôi. Cô ấy thật tốt. Bố mẹ Hơ Len hỏi mãi mà
không biết được cô bé đó là ai để cảm ơn. Bác sĩ bảo cô bé ấy không muốn cho
biết tên.
- Dù sao cô bé ấy
cũng sẽ được mổ. Hơ Len đừng nghĩ nhiều quá!.
- Nhưng cô bé ấy đã
nhường ánh sáng cho Hơ Len. Cô ấy tốt thật đấy.
- Ngày Hơ Len tháo
băng, bố mẹ, nhất là Hơ Len mừng lắm. Hơ Len thấy vui nhưng cũng không thấy Nga.
Tại bác sĩ không cho Hơ Len rời khỏi phòng nên Hơ Len không tìm Nga được. Sao
Nga không đến thăm Hơ Len? Hơ Len đang nằm một mình trong phòng, mắt cô bé vẫn
nhắm lại, cô bé muốn tặng Nga sự bất ngờ. Bỗng nhiên Hơ Len nghĩ đến cô bạn đã
nhường chỗ cho Hơ Len mổ trước. Hơ Len đang nghĩ thì…
- Hơ Len ơi!
Nhận ra giọng thân quen, Hơ Len ngồi dậy:
- Nga đấy à?
- Bước vào căn
phòng là một cô bé nhỏ nhắn với hai bím tóc đáng yêu và làn da rám nắng:
- Nga lại gần đây,,
ngồi đây…- Hơ Len cuống quýt, cô bé mừng quá. Rồi Hơ Len mở choàng mắt, tia
nắng dịu dàng không làm cho Hơ Len thấy chói như khi bác sĩ chiếu đèn vào
mắt Hơ Len.
- Ôi Nga cậu đấy ư?
- Hơ Len! Chúc mừng
Hơ Len nhé!
- Cậu dễ thương
thật đấy, hơn Lơ Len nghĩ trong bụng nhiều.
- Nga ơi…- Nhận ra
điều gì đó trong mắt Nga, nụ cười Hơ Len vụt tắt.
- Ơ!, Nga…
Nga vẫn nhìn Hơ Len mỉm cười:
- Sao vậy Hơ Len?
Hơ Len vẫn nhìn chăm chăm vào
đôi mắt đen láy của Nga…một giây…hai giây…ba giây…thảng thốt, mắt Hơ Len nhòa
đi…
Hơ len ôm choàng lấy Nga:
- Nga ơi !mình
không ngờ, mình xin lỗi… Hơ Len không biết Nga là…
- Không sao đâu Hơ
Len – Nga vẫn cười hiền hậu – Giờ thì Hơ Len đã nhìn thấy rồi. Vui quá Hơ Len
ơi.
- Nga ơi, dù chúng
mình cách nhau nhiều con sông, cái suối, cách nhau nhiều đường ngắn đường dài,
mình vẫn mãi không quên nhau, mãi thương nhau, mãi giúp nhau Nga nhé!
Hơ Len vẫn đang ngồi nói với Nga những điều
cô bé thấy.
Những bông hoa ngoài kia đã
nở đẹp tươi như tình bạn của hai cô bé. Chỉ có chúng mới hiểu: Nga là cô bé mù
đã nhường ánh sáng cho Hơ Len…
Bài
tham dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
NGUYỄN NGỌC DIỆP
LỚP 7 M - THCS TRƯNG
VƯƠNG - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004
- 2005
BỨC TRANH XINH XINH
Vừa ăn vừa đứng lấy đà bay lên
Hoa sen ăn sữa cành sen
Vừa ăn vừa cấy ngọn đèn xuống đêm
Con tằm trốn gió nằm nan
Vừa ăn vừa kéo tơ làm chỉ khâu
Con vịt mày vội đi đâu
Vừa ăn vừa rửa mỏ vào máng ngô
Kiếm được hạt tấm thơm tho
Vừa ăn con kiến vừa bò tìm con
Chú bò chở cá về thôn
Vừa đi vừa rứt cỏ non dọc đường
Chú ngựa đi giữ biên cương
Vừa phi vừa ngoạm màn sương trên trời.
Bài
tham dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
NGUYỄN NGỌC ANH
LỚP 7 E - THCS TRƯNG NHỊ - HÀ
NỘI
NĂM HỌC 2004
- 2005
NHỮNG ĐÁM MÂY ẤM ÁP
“Ai ăn kẹo bong không”? Ai ăn kẹo bông
k..hôn..ng?”
…Mỗi sáng bố mẹ đều bắt đầu
bằng những tiếng rao ấy. Cái xe đạp cọc cạch đưa bố đến khắp các ngõ hẻm
từ các trường học đến cho đến những con phố xa xôi tít tắp. Trước khi đi bao
giờ bố cũng chằng cái dụng cụ lên xe. Bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh: nào đường, nào
máy quay, nào hộp đựng tiền… thế nên bố luôn vội vã.
Hồi đó, nhà tôi rất nghèo nhưng mỗi khi xe
kẹo của bố dừng lại trước cổng trường thì những que kẹo bông to tướng ngọt ngào
bố dành cho tôi luôn là niềm tự hào, hãnh diễn với tụi bạn. Còn tôi, cứ nghĩ bố
phải “thần thông” lắm mới làm được những
chiếc kẹo bông từ những hạt đường nhỏ xíu.
Những que kẹo mang lại nụ
cười trên môi tôi.
Mẹ hay kêu ca bố hay tham
công tiếc việc quá, có hôm tối mịt mới về. Bố mủm mỉm cười giải thích “là để
chọn cho cậu bé quyển sách này”. Quyển truyện Anđécxen tôi ao ước từ lâu, nằm
lọt thỏm trên bàn tay bố. Đôi bàn tay quay kẹo nhanh thoăn thoắt, đôi bàn tay
chai sần nứt nẻ bỗng trở nên lúng túng, ngượng ngập khi cầm một quyển sách trẻ
con, kể cũng lạ thật. Bố đi sớm hơn, về muộn hơn và tôi có thêm cái bút, quyển
vở. Nhưng kéo theo đó là gương mặt bố thêm gầy gò, hốc hác. Với cái xe kéo đơn
giản hơn, với cái hộp đựng toàn tiền lẻ, bố đã dắt tôi qua thời thơ ấu thiếu
thốn mà đầy ắp tình thương.
Chẳng khi nào tôi quên được
hình ảnh bố gắn liền với những que kẹo bông trắng trắng hồng hồng. Bố đã bán
chúng trên khắp nẻo đường rong ruổi ấp áp cả cuộc đời tôi.
Bài
tham dự cuộc thi “Việt Nam
quê hương em”
VŨ CÔNG THÀNH
LỚP 8B - THCS
TRƯNG NHỊ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004
- 2005