PHẦN IV
CƠN BÃO
Cuối cùng, sau bao nhiêu tin đài báo thì cơn bão cũng đã tràn về. Sáng nay, khi nó đã cố sức rướn mình trên chiếc xe cà tàng hay hỏng hóc đến trường thì gió đã bắt đầu tung hoành và đến bây giờ, khi tiếng trống trường cuối cùng đã điểm thì bão thực sự đã tới
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEmy_FA4i2nkzEDlQRPIbg9YXNbe34Oe8bWH0CyMY7lxfYiFJGPqV4G5PjF-k9Sm7XVGtOrbQISICHzp5YbsD6sxaERkxuksY6ZUGwh31Aml2fTgDyfbYyHNHQPye1P4ydtLiOJe2DfzM/s1600/a82.png)
Bây giờ lại là BÃO!Cuộc đời mẹ đã gặp quá nhiều cơn bão kể từ khi cha nó ra đi. Những cơn bão ấy đọng lại trong mắt mẹ, trên vầng trán và cả trên mái đầu gồm hai thứ tóc…
Mưa vẫn ào ào trút xuống ngày càng nặng hạt và đều hơn. Trước kia khi nó vẫn còn bé, mẹ vẫn hay nói với nó rằng mưa là nước mắt của ông trời rơi xuống. Và nó dã thích thú nghĩ rằng. giá như ngày nào ông trời cùng khóc như thế nhỉ? Để nó được tha hồ nghịch nước, lội bì bõm trong nhà, để ngồi trùm hũm trên gường mà nhẩn nha từng miếng chè ngọt lịm mẹ bán chưa hết. Nó chợt bật cười khi nghĩ đến một cây chuyện cổ tích của Anđecxen. Trong câu chuyện ấy, vô tình một cơn gió lốc đã làm thay đổi tất cả các biển ở trong thành phố, xáo động mọi hoạt động. Còn giờ đây, cơn bão cũng đã tạo nên sự xáo trộn cuộc sống của gia đình nó và mọi gia đình nghèo khác…
Tiếng mưa càng nặng hạt hơn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man đang tuôn chảy trong đầu nó. Mọi người hối hả khoác vội lên người những gì có thể tránh đợt mưa quái ác. Không ai để ý con bé đang lơ đãng nhìn mưa mà thực ra trong đầu lại đầy ắp những suy nghĩ mông lung. Chợt nó giật thót mình khi nghĩ đến mẹ. Bây giờ mẹ đang ở ngõ nào, phố nào trong cái thành phố rộng lớn này? Liệu mẹ có chỗ trú mưa? Mơ hồ nó nghe đâu đây tiếng thở dài của mẹ dưới một mái hiên nào đó…
Bất giác, nó cũng thở dài…
TRẦN LÊ QUỲNH PHƯƠNG
Em thương cậu bé mồ côi
Không tìm thấy mẹ vào ngồi trong cây
Em thương chú bé đánh giầy
Suốt ngày dạo phố đến gầy giơ sương.
LÊ NGUYỆT ANH
CHÁU ĐẾN THĂM ÔNG BÀ
Kính tặng các cụ khu “Nuôi dưỡng bố mẹ liệt sĩ cô đơn”
Chúng cháu đến thăm ông bà
Thấy vui như được về nhà mình chơi
Ông bà tuy đã già rồi
Tóc xanh bạc trắng râu thời phơ phơ
Trong căn nhà sạch đơn sơ
Cháu nghe bà kể chuyện xưa “nước mình”
Nhìn ra ngoài mảnh sân xinh
Hoa thơm khoe sắc rập rình bướm bay
ĐẶNG CHÍNH THAO
TRƯỜNG MỚI
(GIẢI KHUYẾN KHÍCH)
Sáng nay nó sẽ đến trường mới. Một ngôi trường mới đúng nghĩa của nó với thầy cô và bạn bè mới. Chỉ đó thôi cũng đủ làm cho nó thao thức suốt đêm với những tưởng tượng không đâu, và cả trong giấc mơ hằng đêm, ngôi trường mới cũng hiển hiện…
Nhưng thực tế thì lại khác xa với những gì nó dã nhìn thấy trong tưởng tượng. Bước chân tên dãy hành lang dài hút với nhộn nhịp học sinh cười nói, dáng đi của nó lạc lõng và rụt rè.
Trời hôm nay xanh và cao lạ lùng, gió hiu hiu nhẹ chỉ làm đủ cho các tán lá trong sân trường xào xạc. Nó cảm tưởng như bầu trời này quen lắm, cơn gió ấy cũng quen lắm, phải chăng nó đã gặp trong một miền ký ức xa xôi nào đó? Bất chợt nó mỉm cười khi nhớ đến ngày đầu tiên ở trường cũ. Hôm ấy tời cũng xanh như thế này và cao như thế, nó cùng lũ bạn túm năm tụm ba dưới cái sân trường bé tí tẹo, tự hòa nhìn lên mái ngói đỏ hồng e thẹn trong nắng. Mà kể cũng lạ, ngày đầu tiên bước vào trường nó đã cảm giác tự hào. Chẳng biết đó có phải là cảm giác tự tin khi quanh mình đầy ắp những bạn bè thân quen? Còn bây giờ ở đây – cũng là trường mới mà sao bỡ ngỡ quá!
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgl1aSJBf9yFEURL4bEvdKqxOBufzDpuqHl4fiTvJFci2d25cJoTF14s5I0HXQbhcSMDZnXKfdYnDjipka5wpawMLrbplS-cFhGWvzvw6fxdUkQ6-TVucidU7X-5X-Ls4kqdxkbSAcEDkQ/s320/a55.png)
Chỗ ngồi mới của nó gần ô cửa sổ tràn đầy ánh nắng. Xa xa chỉ thầy nhấp nhô các ngôi nhà mới đủ kiểu mái lô nhô, có cái cọc chọc thẳng lên trời. Nhưng trước khi nó phóng tầm mắt ra xa, nó bắt gặp màu đỏ lung linh, phơi mình dưới không gian của nắng và gió – phượng cuối mùa! Suốt cả buổi sáng, không biết bao lần ánh mắt của nó đã bị cái màu đỏ ấy tạo hóa hút vào. Nó như thấy trong đó cả mùa hè sôi nổi, lung linh những gương mặt bạn bè thân yêu. Trong lớp mới, bốn mươi tư khuôn mặt – bốn mươi tư nụ cười nhưng sao nó chẳng tìm được cho mình một nụ cười quen thuộc. Mà nó cũng chẳng có thời gian để làm công việc ấy khi trên bảng, cô giáo đã bắt đầu bài giảng của mình.
Nắng bây giờ đã lên cao, nhưng những bông phượng ngoài cửa sổ càng rực rỡ hơn. Cả dãy phòng học lặng như tờ không một tiếng động dù là tiếng bước chân của một ai đó. Chỉ nghe tiếng rì rào của cây trong sân trường. Dường như cũng đang thì thầm với nhau về sự có mặt của một cô bé – một học sinh mới của trường mà chúng mới phát hiện.
Ở bên trong lớp này, cô bé ấy cũng tự trò chuyện với mình mà không biết rằng ngoài kia đang có “người” nói về mình.
- Bây giờ cá bạn đang làm gì nhỉ? À, có lẽ cũng đang học như mình thôi.
- Mà không, lớp mình học buổi chiều cơ mà.
- Các bạn có nhớ mình không? Chắc là có.
Tự hỏi rồi tự trả lời, nó thấy nhớ lớp da diết…bỗng vèo…! Một tờ giấy đáp xuống trước mặt và nằm ngay ngắn khi nó đang mải nghĩ ngợ. Đưa mắt nhìn xung quanh nó nhận ra cái nháy mắt tinh nghịch của ba bạn gái ngồi trên bàn trên, và, gì thế này? “Chúng tớ rất vui vì ấy đã vào lớp, nếu có gì chưa biết, thì cứ hỏi bọn tớ”. Nó ngỡ ngàng nhìn lên, một niềm vui khẽ len nhẹ vào lòng nó, và dù biết mình vi phạm nội quy lớp, nó vẫn đặt bút viết:“Tớ cảm ơn vì…”
Bên tai nó tiếng chim ở đâu đó ríu ran tràn ngập tâm hồn.
Ngày đầu tiên ở trường mới, nó đã bắt gặp một điều gì đó quen quen, phải chăng đó là tình bè bạn?
TRƯƠNG LỆ QUỲNH PHƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét