Trong khuôn khổ bài viết này, tôi không dám bàn về mục đích, ý nghĩa và hiệu quả của mảng văn học thiếu nhi đối với sự hình thành nhân cách của con người; cũng như nhu cầu và thực trạng tình hình văn học thiếu nhi nước ta hiện nay.
Tôi tham gia viết truyện cho thiếu nhi, trước nhất chỉ vì tôi có một tuổi thơ khá nhọc nhằn với quãng thời gian vừa đi học, vừa theo cha mẹ ra đồng. Bạn bè của tôi là những đứa trẻ chăn bò, ít học, suốt ngày lang thang trên những cánh đồng với những sinh hoạt rất đặc biệt mà tôi không thấy người ta đề cập tới trong sách báo… Người ta không viết thì tôi viết.
Có
người nghĩ rằng, viết cho thiếu nhi hay mấy cũng chỉ là “nhà văn trẻ con” nên
chẳng mấy người thèm viết cho thiếu nhi. Có cái gì đó phũ phàng và thiếu bình
đẳng khi nhìn nhận văn học thiếu nhi với các mảng văn học khác. Và, nghĩ như
vậy không chỉ có lỗi với người viết cho thiếu nhi mà còn có tội với các em, với
những thế hệ công Nam
sau này.
Bản
thân tôi là người viết cho thiếu nhi cũng tự kiểm điểm bản thân mình và nhận ra
có những thiếu sót cần rút kinh nghiệm.
Thứ
nhất, xuất phát từ động cơ viết để ghi lại kỷ niệm tuổi thơ của mình cho nên có
lúc tôi quên chuyện bạn đọc nhỏ tuổi bây giờ có thích đọc chuyện ngày xưa, xưa
như cổ tích của tôi viết hay không?
Thứ
hai, tôi chưa chú ý đến tâm sinh lý của thiếu nhi bây giờ khác tâm sinh lý tuổi
thơ của tôi ngày xưa. Bây giờ, học sinh tiểu học đã viết thư tỏ tình gửi nhau,
ngày xưa thì khác. Bây giờ, các em được theo người thân hay thầy cô đi rất
nhiều nơi; mở ti vi, truy cập Internet, các em biết cả thế giới và biết nhiều
thứ. Tôi phải viết sao để các em chịu đọc, không bỏ sách ngay từ trang đầu?
Thứ
ba, tôi nhận ra, bạn đọc bây giờ chả cần chú ý khi tôi tả tỉ mỉ chuyện thiếu
nhi vùng nông thôn quê tôi với những đêm trăng ngồi bên cây rơm hát vọng cổ, tả
những cánh đồng với từng cái lung, cái đìa; tả con kinh, cây cầu, con đò và
tình người nơi miền quê nghèo khó… Hay nói cách khác, bạn đọc bây giờ thích đọc
nhanh để biết cốt truyện, tò mò sự kiện với nhịp điệu nhanh nhanh vội vội và
thiếu cảm xúc.
Thứ
tư, dù không cố ý nhưng hình như, trong truyện của tôi vẫn cứ phảng phất chất
triết lý giáo dục và tự kiểm duyệt lấy cốt truyện, tình tiết, ngôn từ… nên dễ
đi đến khô khan, thiếu dí dỏm, hài hước và thiếu sự sáng tạo, thiếu sự khơi gợi
nên những tư duy tưởng tượng bay bổng mà lứa tuổi các em rất thích.
Nói
như vậy, không có nghĩa là người viết chúng ta phải chạy theo thị hiếu không
lành mạnh của các em mà viết nên những tác phẩm làm vẩn đục tâm hồn các em hay
phá hoại sự trong sáng tuyệt vời của tiếng Việt, kiểu sử dụng ngôn ngữ chat,
pha tạp tiếng Việt với tiếng nước ngoài, tiếng lóng…
Nếu
như Nhà nước quan tâm đến văn học thiếu nhi, nên chăng đề ra chính sách đãi ngộ
ở mảng văn học này bằng việc đầu tư đặt hàng cho tác giả, có chủ trương quảng
bá khi phát hành; sẵn sàng tài trợ, bao tiêu; sách hay có thể liên kết với
ngành giáo dục in số lượng lớn tặng cho thư viện các trường tiểu học và THCS…
Hội Nhà văn có thể đặt hàng đầu tư cho tác giả và nêu cao trách nhiệm của NXB
Hội Nhà văn đối với mảng đề tài này. Chủ trương mở trại sáng tác văn học thiếu
nhi đã được Hội Nhà văn thực hiện, cần được mở rộng, nâng lên chất lượng, tạo
điều kiện ưu đãi cho nhiều tác giả tham gia, nhiều tác phẩm được in ấn phục vụ
các em. Có giải thưởng ở mảng đề tài thiếu nhi.
Ngoài ra, Hội Nhà văn nên có một tờ báo dành
cho các em, để thu hút nhiều tác giả tham gia, để cho các em có tờ báo riêng,
mang tính chất văn học cao để đọc, để tham gia cộng tác…
Mai Bửu Minh
Nguồn : sggp.org.vn
NIỀM VUI
Buổi
sớm xôn xao
Trong
vườn cây lá
Gió
dưa niềm vui
Có
gì mới lạ!
Bé ra rửa mặt
Bờ
tre thì thào
Trời
xanh trứng sáo
Cao
cao cao cao
Tay
cầm gáo múc
Bé
thấy lòng mình
Lồng
vào bóng nước
Mủm
mỉm cười xinh
Bé
nghiêng gáo rửa
Nước
trườn trên tay
Một
niềm vui mới
Hay
hay hay hay
Con
gà đang bới
Thoáng
một tiếng chim
Muôn
ngàn cây lá
Dịu
êm, dịu êm
Niềm
vui lạ quá
Mà
thật bình thường…
TRẦN THÁI
THỊ MINH TÂM – 13 TUỔI
THU TAM ĐẢO
Nắng
chia làm hai vệt
Thu
đang ở lưng trời
Sáng
Tam Đảo se lạnh
Nắng
chợt lên sáng ngời
Những
đám mây xa vời
Như
đàn cừu nằm nghỉ
Hay
cừu chờ nắng nhỉ?
Chẳng
buồn gặm cỏ xanh
Ai
bảo mây làm lành
Che
mắt ta nhìn thấy
Nhà
như mảnh buồm trắng
Lấp
ló sau biển sương.
NGUYỄN THANH MINH – 13 TUỔI
MÃI MÃI MỘT TÌNH YÊU
Bố mẹ sang nước ngoài làm việc đã được năm, sáu năm.
Cũng bằng thời gian ấy, Thảo sống cùng bà nội và chưa phút giây nào là nguôi
nhớ đến cha mẹ mình. Rồi một ngày kia…
Hôm ấy, một sáng đầu thu, trời trong xanh
và đẹp đến lạ kỳ. Như mọi ngày khác, Thảo dậy sớm tập thể dục rồi vào ăn sáng
cùng ông bà. Chợt, có tiếng chuông vọng vào phòng bếp. Thảo vội chạy ra mở cửa.
Nó không tin vào mắt mình nữa. Con bé đứng đó, yên lặng trong giây lát..
- Thảo! Bố Minh, mẹ
Mai đây mà con!
- Bố…mẹ…Con…con chỉ
sợ mình đã nhìn nhầm…Con sẽ vào báo với ông bà rằng bố mẹ đã về.
Đã lâu lắm rồi gia đình Thảo mới có một bữa
cơm ấm cúng như vậy. Ai cũng thấy hân hoan, phấn khởi. Nếu tính thật kỹ thì đã
năm năm rưỡi bố mẹ Thảo mới trở về nhà. Không vui sao được!
Đêm ấy trăng khuyết. Và dường như, niềm vui
của Thảo cũng chưa được chọn vẹn. Con bé nằm bên mẹ mà cứ trằn trọc, thao thức
mãi vẫn chưa ngủ được. Từ khi lên gường, nó không ngưng suy nghĩ về những lời
nói của bố mẹ sau bữa cơm. Chỉ một tháng , một tháng nữa thôi là con bé đi sang
Pháp cùng bố mẹ để tiếp tục học. Vậy Thảo sẽ sắp phải xa ông bà và những người
bạn học thân thiết của mình thật sao? Con bé cố nhắm mắt nhưng giấc ngủ vẫn
chưa tới với nó…
Trong một tháng, đến ngày cuối tuần là
Thảo được cha dẫn đi chơi công viên, còn mẹ thì đưa tới cửa hàng để mua những
bộ quần áo mà nó vẫn hằng ao ước. Cả bố lẫn mẹ đều dành tình yêu thương cho co
con gái. Nhưng dù thế nào thì “chuyện sang học ở Pháp” thỉnh thoảng vẫn cứ
thoáng qua trong đầu Thảo. Lòng nó nặng trĩu khi nghĩ tới giây phút chia li…
Thế rồi, ngày đó cũng đã đến. Lúc ngôi
trong phòng chờ, bà nói với Thảo:
-
Bố mẹ đã phải làm
việc vất vả thì mới có đủ điều kiện để đưa cháu sang Pháp học. Vì thế, cháu
phải cố gắng học thật tốt. Học xong về Việt Nam làm việc. Đừng quên lời bà dặn…
Cả hai bà cháu nắm chặt tay nhau, rơm rớm nước
mắt… Và chiếc máy bay cất cánh, bắt đầu một chuỗi ngày dài đằng đẵng Thảo phải
sống xa ông bà, bè bạn.
Ở Pháp, mỗi lúc có thời gian, Thảo lại
ngồi một mình đọc sách hoặc viết thư cho ông bà. Ngược lại, cứ gần hai tháng,
ông bà lại gửi thư. Trong thư, lần nào ông bà cũng nhắc Thảo: “Cháu phải ăn
thật nhiều để có sức khỏe mà học tập”.
…. Khi Thảo học năm thứ nhất
đại học thì hay tin ông mất. Rồi không lâu sau, bà cũng ra đi. Thảo về Việt Nam
chịu tang ông bà mà trái tim nó đau đớn tột cùng. Nhưng nhớ đến lời dặn của bà
ở sân bay cách đây năm năm , khi sang Pháp lần thứ hai, Thảo đã cố gắng hết
mình, chăm chỉ học tập để không phụ lòng tin của ông bà.
Sáu năm sau Thảo trở về Việt Nam
khi đã có trong tay tấm bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh. Thảo mỉm cười
hạnh phúc. Bởi lẽ, có một tình yêu Tổ quốc luôn luôn cháy bỏng trong tim Thảo,
nồng nàn, không bao giờ có thể đổi thay…
NGUYỄN THU HÀ
LỚP 7M –
THCS TRƯƠNG VƯƠNG – HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005
NĂM HỌC 2004 - 2005