Tìm kiếm Blog này

25 tháng 12, 2013

BÉ THI VÀ ĐÊM NOEL.


Từ câu chuyện ngày xửa ngày xưa về cô bé bán diêm giữa trời đông giá rét, cô đứng bên hiên nhà của một gia đình xa lạ, quẹt từng chiếc diêm lên mong tìm chút hơi ấm và nguyện ước. Cô ước một chiếc lò sưởi bằng đồng bóng nhoáng tỏa ra hơi nóng dịu dàng, một cây thông Noel trang trí lộng lẫy, rồi cô ước được gặp lại người bà hiền từ…Rồi que diêm vụt tắt và ước mơ của cô lịm dần, lịm dần cùng sự thờ ơ của những người xung quanh...

Đến câu chuyện có thật ngày nay, trong cái lạnh tê tái của mùa đông Hà Nội. Tại   một căn nhà ở cuối ngõ, vẫn còn le lói ánh đèn. Bé Thi không tài nào ngủ được. Nó ngồi thu lu một mình trong góc nhà để mường tượng lại những cảnh phồn hoa, lộng lẫy mà nó thấy trên các đường phố ngày ngày đi bán vé số. Rồi nó lôi dưới gầm giường ra một cây thông Noel nhựa đã cũ, nó nhặt được trong một thùng rác sau Noel năm ngoái. Lâu lắm rồi, nó có dịp ngắm nghía thứ đồ chơi quý giá này. Nó ước gì có một ông già Noel để treo lên ngọn cây, để rồi gửi vào đó bao điều ước.
Bố mất sớm, mẹ Thi gửi em cho bà ngoại vào Sài Gòn từ khi mới 6 tuổi. Lên 8 tuổi, Thi đã phải một mình đi bán vé số. Từ bấy đến nay, nó vẫn thế, nhỏ bé, đen đủi, duy chỉ có mái tóc là mưa nắng đã nhuộm vàng hoe. Cả ngày đi bán vé số, tối về gặp bà, trò chuyện được một lát thì hai bà cháu tắt đèn đi ngủ.
Cuộc sống đã tập cho Thi thói quen ít nói, dễ mặc cảm. Tâm hồn tuổi thơ sớm chai sạn bụi đời đã khiến cho nó trở nên khó gần và lì lợm. Ngay cả những giấc mơ của nó cũng mặn chát như muối, khi thì thấy bị người này đá đít, khi lại bị người khác bạt tai. Nhưng những giấc mơ ám ảnh nó nhất là cảnh bị giật mất xấp vé số, để rồi cả hai bà cháu phải nhịn đói..…
Vậy mà lúc này, nghe tiếng chuông nhà thờ xa xa vọng tới, nó lại cảm thấy bay bổng đến lạ kỳ. Dường như mọi gánh nặng cuộc đời bỗng tan biến, chỉ còn lại niềm vui mơ hồ nhưng trong vắt như pha lê. Nó ôm lấy cây thông cũ nát, mơ màng…
Đang miên man suy nghĩ, chợt nó giật mình vì một bàn tay đặt lên vai. Bản năng tự vệ khiến nó quay ngoắt lại suýt hét lên vì vui sướng: Trước mặt nó là một ông già Noel bằng xương bằng thịt. Trong ánh sáng lờ mờ, nó vẫn thấy rõ chòm râu trắng như tuyết, cái mũ đỏ như lửa. Nó lấy tay véo vào mạng sườn để xem mình đang mê hay tỉnh. Ông già Noel cất tiếng, dịu dàng đến lạ lùng:
 - "Sao bé lại ngồi một mình ở đây?".
 -"Nhà cháu ở đâu?". 
Nó chỉ tay vào nhà. Căn nhà tồi tàn bên trong vẫn le lói ánh đèn, thấp thoáng bóng cây thông cũ nát chơ vơ trên nền đất.
"Cháu ơi, ông già Noel tặng quà cho cháu này..…". 
Cầm trong tay gói quà, nó chưa kịp cảm ơn thì ông đã vội vã đi.
Trong nó trào dâng một cảm giác khó tả. Trời ơi, toàn những bánh, kẹo mà cả đời nó chưa một lần được sờ tới.Vào nhà, nó ngồi một mình bên cây thông, nó lôi hết quà ra, tìm cách treo lên cây thông. Cây thông của nó giờ đây sáng rực, lộng lẫy. Đây là cây thông đẹp nhất mùa giáng sinh này. Ngồi một mình bên cây thông, nó lắng nghe tiếng chuông nhà thờ thánh thót từ xa xa vọng lại. Rồi nó ôm cây thông, thiếp đi. Nó mơ thấy mình có đôi cánh, bay lên, bay lên giữa không trung đầy hoa và nắng ấm. Phía trước là cha nó trong bộ quần áo ông già Noel đang vẫy tay cười. Chuông nhà thờ đổ dồn. Và từ đâu đó vọng lại lời ca "Jingle bells, Jingle bells…".
...Nhưng rồi, một cơn gió lạnh lùa qua manh áo mỏng khiến nó sực tỉnh. Bên cạnh nó vẫn là cây thông cũ và tập vé số ế.... 

                                                                                                                               B.T.H