Tìm kiếm Blog này

16 tháng 11, 2013

NHỮNG CỦ RIỀNG



                                                                             Bài giải nhất - Cuộc thi viết và 
                                                                Trại“Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013    
 
  Quê tôi có một món ăn rất đặc biệt, cứ nhà nào có cỗ là không thể thiếu món đó. Món ăn còn được “khách” gọi là đặc sản của Cổ Loa. Nguyên liệu chính của món ăn là chuối xanh, nấu với xương sườn và gia vị chủ yếu là riềng.Tên gọi của món ăn thật đặc biệt “giả cầy”. Những ai đến Cổ Loa được thưởng thức món ăn này thì đều có ấn tượng và đều có cảm nhận là rất “khoái khẩu”.
 Năm nay giỗ nội tôi, mẹ và bố đã lên danh sách các món ăn và tất nhiên móm “giả cầy” là không thể thiếu được rồi. 
Chiều hôm ấy. Một buổi chiều lạnh giá. Cơn mưa sáng nay đem theo gió mùa Đông Bắc làm cho cái lạnh càng thấu xương. Mặc áo ấm mà tôi vẫn lạnh cóng cả chân tay. Sau khi dọn dẹp xong, mẹ bảo tôi cùng ra chợ với mẹ để xách đồ, chuẩn bị một số nguyên liệu trước để ngày mai làm giỗ. Chợ cách nhà tôi không xa nên hai mẹ con tôi đi bộ. Sau khi mua xong những thứ cần thiết tôi và mẹ xách làn ra về. Bỗng nhiên tôi thấy mẹ dừng lại bên đường. Một bà cụ già nua, tay nhăn nheo, các ngón tay nứt nẻ tím bầm. Trời rét thế này mà bà cụ mặc cái quần sa tanh cũ, cái áo bông đã sờn rách vài chỗ. Đôi bàn chân bà ướt nhoét và còn dính cả đất sét màu vàng. Bà nhìn mẹ tôi tha thiết: 
- Chị mua riềng giúp tôi đi. Tôi bán rẻ thôi. 
Thấy mẹ tôi ngập ngừng bà nói tiếp: 
- Mua giúp tôi đi, riềng vàng ngon lắm tôi vừa đào xong. 
Nhìn bà cụ lèm nhèm, hấp háy, môi bà tím bầm lại đang ru rẩy. Mẹ tôi đặ làn xuống và bảo:- Bà bán bao nhiêu cháu mua tất cho. Trời rét thế này sao bà không bảo con hay cháu bà đi bán cho.
Bà cụ vui sướng vì bán được hàng nên bà không để ý đến câu hỏi của mẹ tôi. Thế là bà tất riềng vào túi ni lông và đặt vào làn cho mẹ tôi. Cầm ba chục ngàn trong tay sau khi vừa bán được 5kg riềng bà cụ có vẻ sung sướng cắp cái rỗ đứng dậy đi về. Bước đi mà tôi thấy dáng bà liêu xiêu, dò dẫm trên con đường gồ ghề. Bà đi rồi tôi lền hỏi mẹ:
- Mẹ ơi vừa nãy con thấy mẹ mua riềng rồi mà sao mẹ lại mua nhiều thế, ăn sao hết hả mẹ?
Mẹ tôi bình thản trả lời:
- Hôm nay ăn không hết thì để sau cũng được con ạ, không hỏng đâu mà lo. Mẹ thấy bà cụ tội nghiệp quá nên mua giúp bà thôi.
Và thỉnh thoảng tôi thấy mẹ lại xách riềng về rồi lấp vào đống cát. Không cần hỏi tôi cũng biết là mẹ mua giúp bà cụ hôm trước. Tôi chợt nghĩ mẹ thật tốt bụng.
Thế rồi vào một ngày. Sau khi cơn mưa dầm kéo dài hàng tuần lễ mới dứt. Trời vẫn còn âm u và nặng trĩu nước. Tôi và mẹ đang sưởi lửa bằng bếp củi, trên bếp là nồi ngô nếp đang sôi sùng sục thơm nức. Bỗng tôi nghe tiếng gọi cổng:
- Cô Hoa ơi ra lấy riềng này. 
Mẹ tôi chạy ra, tôi cũng ngóng ra theo. Một cô gái trạc tuổi mẹ tôi đưa ra một bọc riềng và nói:
- Bà Thái ở xóm Chùa có gửi cho cô riềng. Nói nhà cô hay ăn riềng nên bà nhờ tôi đưa cho cô. Bà cụ bị mệt.
Mẹ tôi có hỏi cô về địa chỉ của bà và nói sẽ gửi đến bà sau vì không còn tiền lẻ. Mấy ngày sau, trời tạnh ráo mẹ tôi đạp xe xuống xóm Chùa đến thăm một người bạn, tiện thể rẽ vào nhà bà Thái để trả tiền riềng. Khi hỏi thăm mẹ tôi mới vỡ lẽ bà vừa mất đêm qua. Qua lời kể của người hàng xóm mẹ tôi biết, bà sốn đọc thân con gái thì lấy chồng xa, gia cảnh nghèo khó chẳng mấy khi chị về thăm mẹ. Bà sinh sống bằng việc thỉnh thoảng bán riềng hay nhặt phế liệu trong những túi rác thải. Hôm đó sau khi đào riềng thì bà bị cảm lạnh và ốm. Do bị ốm quá nặng lại không có người chăm sóc kịp thời nên bà đã ra đi. Nghe đến đây tôi thấy mẹ tôi nghẹn ngào và từ từ rơi nước mắt.
Không hiểu sao mẹ tôi lại khóc. Mẹ đâu có phải người mau nước mắt. Vả lại bà có họ hàng gì với mẹ tôi đâu. Hay bởi tại mẹ nghĩ đến mẹ của mình? Hay tại bởi mẹ thương bà?...Tôi đặt ra hằng bao nhiêu câu hỏi. Tôi chỉ biết rằng sau ngày hôm ấy mẹ trở về chỗ đống riềng. Có đến hàng mấy chục kg riềng. Nhưng riềng đã mọc mầm. Mẹ đem riềng đi trồng vào vườn nhà. Chẳng bao lâu, riềng mọc lên xanh tốt. Mỗi lần ra vườn, tôi thấy mẹ lại lặng ngắm luống riềng. Từ mới khóe mắt mẹ lại ngấn lệ. Tôi thấy mẹ thật lạ.
                                                                           Bùi Thị Bích Duyên
                                                                                  Lớp 6C-THCS Cổ Loa - Đông Anh - Hà Nội  
                                                                                                                             Năm học 2012- 2013


                           
                                                                                                                                                                                                                           
                           
                               

3 tháng 11, 2013

BÀI HỌC TỪ LOÀI CỎ


                                                                                               Bài giải ba - Cuộc thi viết và    
                                                                               Trại“Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013    
 
 Một hôm Thượng đế quyết định tổ chức một cuộc thi hùng biện để tìm ra loài cây có thể đem lại bài học có ích nhất trong cuộc sống. Khỏi phải nói cả khu rừng vui như mở hội, ai cũng bàn tán xôn xao và chuẩn bị thật kỹ cho phần dự thi của mình để mong có cơ hội chiến thắng. Riêng chỉ có Cỏ là đang khóc vì tủi thân ở một góc rừng. Cỏ thấy mình vừa nhỏ bé lại vừa yếu đuối, từ trước đến nay mọi người đều nói Cỏ chỉ ăn hại, chẳng làm được việc gì có ích thì đi thi với các loài cây khác thế nào bây giờ. Cỏ càng nghĩ lại càng buồn… 
Rồi cũng đến cái ngày diễn ra hội thi. Ai cũng tự tin bước lên biểu diễn tài năng của mình. Đầu tiên là Lim, Lim bước ra với dáng vẻ hùng dũng hãnh diện nói:
- Như mọi người cũng biết tôi được ví như người anh hùng của khu rừng vậy. Tôi vừa cao to lại khỏe mạnh. Tôi là một người bạn của con người, là một trong những loại gỗ quý giá được con người yêu thích, luôn đem lại bài học cho mọi người bài học là luôn phải cứng rắn, mạnh mẽ. Vì vậy tôi xứng đáng đạt giải Nhất.
Thượng đế gật đầu chưa kịp nói gì thì chị Lát Hoa liền nhanh nhảu đầy Lim ra vùng vằng nói:
- Anh nói thế nào chứ tuy là anh có to thấy đấy nhưng đâu phải chỉ riêng mình anh mới có ích đâu, tôi cũng có ích mà. Nói chẳng phải khoe chứ, tôi vừa khỏe vừa đẹp đây mày. Chính thế con người mới tin tưởng lấy tôi để làm ra những sản phầm đồ dùng tốt nhất chứ. Thử hỏi xem nếu như không có những người đẹp như tôi thì cuộc sống tẻ nhạt như thế nào?
 Mọi người ai nấy đều gật gù tán thưởng. Cuộc thi cứ thế diễn ra mà Thượng đế vẫn chưa quyết định được ai là loài cây thích hợp để trao giải. Ai cũng muốn mình dành được giải thưởng cao quý đó. Và khi Thượng đế còn đang bối rối, các thí sinh thì vẫn đang tranh cãi thì từ xa một hình dáng nhỏ bé từ từ bước lên. Đó chính là Cỏ - loài cây bé nhỏ nhất nhất mà mọi người vẫn luôn coi thường. Ai cũng ngạc nhiên rồi phá lên cười. Anh Sến đứng đó liền bước lên cười nhạo:
- Ha…ha…! Chú mày thì làm được gì hả? Vừa nhỏ bé lại yếu như sên đẩy cái là ngã. Có làm được gì đâu mà lên tiếng dạy cho chúng tôi một bài học cuộc sống? Ha…ha…
Mọi người ầm ầm lên tiếng chê bai Cỏ…Cỏ bối rối mặt tái xanh. May Thượng đế đã lên tiếng:
- Nào! Tất cả trật tự, dù sao ta vẫn chưa công bố người thắng cuộc mà. Ai cũng được tham gia cuộc thi này. Mọi người hãy lắng nghe Cỏ nói xem nào.
Người nói bằng giọng uy nghiêm khiến cho ai nấy đều phải im re. Cỏ bước lên, giọng nói nhẹ nhàng:
- Kính thưa Thượng đế và tất cả các anh chị em trong khu rừng! Tôi biết mình chỉ là loài cây nhỏ bé. Tôi không được to lớn cứng cỏi như anh Đinh, không có thân hình khỏe mạnh như anh Lim, anh Sến, không đẹp như chị Lát Hoa…Nhưng thưa mọi người tôi nghĩ mình cũng muốn có giãi bày tâm sự với mọi người và đó cũng là một bài học nhỏ mà tôi muốn gửi đến. Tôi biết tôi bé nhỏ và không được mọi người để ý và coi trọng. Thậm chí tôi còn luôn bị giày xéo và chà đạp nhưng mọi người thấy đấy, dù thế nào tôi vẫn có thể sống. Tôi có thể mọc ở khắp mọi nơi, ngoài vườn, sân bóng, dưới ruộng… Tôi biết mình mỏng manh, bé nhỏ nhưng tôi không nề hà, không kén chọn đất ở. Dù ở đâu tôi vẫn tự hào đón nắng gió. Mọi người có thể giẫm lên tôi, thân mình nhỏ bé oằn đau, trái tim bị tổn thương nhưng rồi tôi vẫn mạnh mẽ đứng lên. Tôi chưa bao giờ chịu khuất phục trước khó khăn. Dù giông gió bão bùng chẳng gì lay chuyển được tôi. Sau mỗi lần vấp ngã là lại một lần tôi đứng dậy tự rút ra cho mình kinh nghiệm sống. Ngọn lửa trong tôi chưa bao giờ tắt. Nếu được chọn tôi vẫn cứ chọn mình là Cỏ dại, tôi muốn cho con người niềm tin, niềm hi vọng vào cuộc sống. Tôi muốn cho mọi người thấy được sức mạnh của chúng tôi vì chúng tôi không bao giờ đơn độc. Chúng tôi luôn bên nhau để tạo nên sức mạnh mà sống và luôn thấy cuộc đời tươi đẹp.
Từ khi Cỏ nói cả đám đông bỗng trở nên yên lặng và giờ đây tiếng vỗ tay nổ lên rào rào. Mọi người bắt đầu tán thưởng và thấy Cỏ nói thật có lý.
Thượng đế mỉm cười bước lên hãng diện nói:
- Ta tuyên bố người chiến thắng chính là Cỏ.
Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng bài hùng biện vô cùng xuất sắc của Cỏ và công nhận kết quả của Thượng đế.
Cỏ đã dạy cho mọi người thế nào là sống, truyền cho họ ngọn lửa nhiệt huyết về sự tự tin, niềm hy vọng, giúp cho họ đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Như vậy, đâu phải cứ là Cỏ là có hại.
                                                                                        
                                                                                            Nguyễn Minh Giang
                                                                                                             Lớp 8A2  - Năm học 2012- 2013 
                                                                                                            Trường THCS Phủ Lỗ  - Hà Nội.