Tìm kiếm Blog này

28 tháng 6, 2013

KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

                                                                         Bài tham dự cuộc thi viết và trại 
                                                                                                      “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013



Nhận được ngay tin dữ
B52 tấn công
Toàn dân cùng kháng chiến
Suốt 12 ngày đêm
"Pháo Đài Bay" đã đến
Ngay bầu trời Hà Nội
Bay cao, bay cao mãi
Vẫn bị bắn tan tành

Nay Hà Nội bình yên
Không bóng B52
Bầu trời trong, xanh biếc...
Người lính già nhớ lại
Những kỉ niệm ngày xưa.            
                                                                                             ĐẶNG TRUNG              
                                                                                LÓP 6A1 – THCS NGÔ SĨ LIÊN                                        
          NĂM HỌC  2012 - 2013

CHÚ BÉ BÁN TRỨNG
                                                                          
                                                                                               Bài tham dự cuộc thi viết và trại
                                                                                       “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013


Vào một buổi sáng ở một khu chợ  Người mua, người bán nhộn nhịp, đông đúc. Có một chú bé từ xa đi tới. Chú mặc một bộ quần áo cũ đã bị vá đôi chỗ. Trên tay chú là một rổ trứng gà. Chú mong tìm được một vị trí thuận lợi để bán hết số trứng này. Hình như chú đang rất vội vã và lo lắng vì điều gì đó 
 Do không chú ý nhìn đường, chú bị vấp vào một hòn đá. Cả rổ trứng rơi khỏi tay chú bé và vỡ hết, nước trứng lênh láng khắp mặt đất, dính vào khắp người chú.Trông chú bé thật tội nghiệp.Nhiều người đi chợ đứng quanh chú bé. Có người chê bai chú là hậu đậu. Có người chép miệng thông cảm với chú. Một vài người quát nạt, bảo chú dọn hết số trứng vỡ
Bỗng một cô bé cũng bằng tuổi chú đi tới bên chú, nói nhỏ:
- Đây là số tiền tiết kiệm của mình, bạn mau cầm lấy coi như mình mua hết trứng của bạn rồi nhé. Mình vừa qua nhà thấy bệnh của mẹ bạn chuyển nặng lắm rồi đấy. Bạn mau đưa mẹ bạn đi khám đi.
Nói rồi cô dúi tiền vào tay chú. Xong cô bé đi mất. Chú bé bất ngờ, vội đuổi theo để trả lại nhưng cô bé đã đi mất rồi. Mọi người đứng xung quanh lặng im, họ cùng nhau lấy tiền gom lại tặng chú bé đáng thương. Chú bé mếu máo như muốn khóc, luôn miệng cảm ơn mọi người.

                                                                                                             ĐỖ VĨNH KHẢI 
                                                                                               LÓP 6A1 – THCS NGÔ SĨ LIÊN
                                                                                                     NĂM HỌC  2012 - 2013   

BỨC THÀNH TÌNH BẠN
                         
                                 
                                                                     Bài tham dự cuộc thi viết và trại
                                                                                               “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013
     
     Tôi thừa nhận rằng mình không thông minh như nhiều người khác nhưng tôi không thừa nhận rằng mình ngu ngốc. Tôi không ngu ngốc đến mức lãng quên một tình bạn. Tình bạn đối với tôi từ trước đến nay rất quan trọng, tôi có thể đổi vài thứ để lấy một tình bạn đẹp nhưng cũng vì cái gọi là tình bạn ấy tôi đã mắc sai lầm.  Đó khi tôi còn học cấp I – cái thời mà hồn nhiền, vô ưu vô lo nhất.Tôi có 1 người bạn rất than là Như. Tôi với Như chơi với nhau từ lúc còn khóc nhè tới trường mẫu giáo, nên tôi với Như coi nhau như chị em ruột. Đến một ngày, tôi thấy Như buồn nên ra hỏi thăm bạn nhưng Như không những không nói mà còn ném cho tôi cái nhìn lạnh thấu xương. Cũng từ giây phút đó, tôi cũng giận Như, không còn chơi, nói chuyện, thậm chí là còn chả thèm nhìn mặt nhau lấy một lần. Có lần, Như ra xin lỗi tôi nhưng tôi lại thờ ơ, bỏ ngoài tai những gì Như nói, chính thái độ đó của tôi cũng thầm nói lên sự từ chối lời xin lỗi đó. Sau lần đó, tôi vô tình lãng quên tình bạn với Như ở một nơi mà tôi không tìm thấy được Tôi hiểu rằng Như rất muốn chơi với tôi và ngay cả tôi cũng vậy nhưng khi nghĩ lại ánh mắt đó của Như, chú quỷ nhỏ trong lòng tôi lại làm tôi từ bỏ suy nghĩ sẽ ra xin lỗi Như.
Ngoài sân trường, chiếc là bàng nhẹ nhàng rơi. Về những ngày cuối năm, đang bù đầu vào thi cử thì Như bị mọi người đổ oan là “ lấy trộm tiền quỹ lớp”. Lúc đó, Như rất buồn tôi đang định ra an ủi Như, bước chân tôi chợt khựng lại những dòng suy nghĩ lại hiện ra: “Mình đã từ chối lời xin lỗi đó cũng có nghĩa là không cần tình bạn với Như nữa thì bây giờ sao có thể ra an ủi Như được  Lấy tư cách gì đây ? Bạn bè à ?” Sau dòng suy nghĩ đó, tôi bước về chỗ ngồi nhưng sao lòng tôi lại nặng trĩu thế này ? Chẳng lẽ tôi đã sai khi thấy Như buồn mà không ra an ủi sao?
Đến ngày thi xong, cuộc sống bình yên của Như chưa được bao lâu thì lại bị một vài bạn nói là “giả tạo, luôn dùng nụ cười để lấy sự tin tưởng từ mọi người”. Tôi biết điều đó không đúng, Như là người đáng tin cậy mà. Nghe được những lời nói không hay về mình Như chạy một mạch ra khỏi lớp đến cầu thang. Tôi thấy ngạc nhiên và hoảng hốt vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Như khóc. Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần và đi theo Như. Từ trước đến giờ tôi đều thấy Như cười, nụ cười ấy cùng với cái lúm đồng tiền làm Như đáng yêu vô cùng, nụ cười ấy cũng thanh khiết hơn. Khi thấy Như khóc lòng tôi rối bời, rất phức tạp. Tôi với Như đã hứa với nhau rằng sẽ ở bên nhau khi cần nhưng tôi đã thất hứa 1 lần… Khi ấy Như buồn, nhưng tôi lại không bên cạnh Như, tôi đâu biết rằng lúc ấy Như cô đơn lắm, cần một người để chia sẻ đâu cơ chứ. Lần này, tôi bỏ ngoài tai những lời chú quỷ nhỏ nói và đến trước mặt Như để thực hiện lời hứa và bù đắp cho Như những lúc Như cô đơn mà không có tôi. Tôi đến bên Như, nở một nụ cười thật tươi thay cho lời xin lỗi của tôi với Như và thay cho lời an ủi ngọt ngào nhưng vô ích kia bởi vì tôi hiểu Như, Như chỉ cần nụi cười tin tưởng của tôi cũng làm tâm trạng Như khá hơn . Khoảnh khắc ấy, Như cũng cười, quên hết những giọt nước mắt vừa rơi.
Đến ngày bế giảng, cái ngày mà tôi ghét nhất vì phải rời xa bạn bè, thầy cô. Bước trên con đường tới trường vắng vẻ, nhặt chiếc lá khẽ rên rỉ vì phải lìa cành lên tay, nhìn về khoảng không vô định và nghĩ lại những chuyện hồi trước mà tự trách mình tại sao có thể lãng quên tình bạn đẹp như vậy được. Đến bây giờ nhắc lại chuyện đó tôi vẫn thấy buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì đó là ngày tôi phạm sai lầm hết sức nghiêm trọng. Dù mọi chuyện đã tốt đẹp, tôi với Như lại chơi với nhau nhưng tôi muốn quay lại khoảng thời gian ấy và sửa lỗi lầm của mình, nhưng đã muộn. Hai đứa chúng tôi chia tay nhau rồi, rời khỏi mái trường chứa đầy ắp những kỷ niệm của thời thơ ấu rồi sao mà quay lại được đây?
 Đến bây giờ tôi mới hiểu câu nói của một người tên Emerson rằng: “Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải trở thành 1 người bạn.”. Đúng vậy nếu mình không là một người bạn, không tự xây dựng tình bạn thì sẽ chẳng có ai làm bạn với mình và cũng sẽ chẳng có ai tốt bụng xây dựng hộ mình tình bạn nếu mình không trở thành một người bạn của họ. Những kỷ niệm của tôi với Như là những kỷ niệm của 1 thời thơ ấu: có những ước mơ, có tâm hồn trong sáng và hồn nhiên….Tôi sẽ lưu giữ chúng thành một kỷ niệm đẹp và đặt tên kỷ niệm đó là “Bức thành tình bạn vững chắc”.

                                                                                                TRỊNH XUÂN YẾN
                                                                                     LÓP 6A1 – THCS NGÔ SĨ LIÊN
                                                                                           NĂM HỌC  2012 - 2013


19 tháng 6, 2013

GIỚI THIỆU BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH THAM DỰ CUỘC THI VIẾT VÀ TRẠI “EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ LẦN THỨ III/2013


CHIẾC SÁO

                                                                                         Bài tham dự cuộc thi viết và trại 
                                                                                           “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013

   Tối hôm ấy, bố đi công tác về, Tú chạy vội ra chào bố, hớt hải hỏi: 
- Con chào bố, bố có mua quà cho con không!
-   Bố xin lỗi, bố quên mất. Giọng bố trầm xuống.
  Nét mặt của Tú bắt đầu buồn bã, bước đi vào phòng mà không nói gì. Tối hôm ấy, bố đã làm một món quà đặc biệt. Bố dã dồn hết tâm huyết của mình vào chiếc sáo – món quà bố tặng cho Tú. Sáng hôm sau, bố tặng Tú một món quà. Tú cảm ơn bố,  khen con sáo đẹp và còn thổi rất hay nữa. Khi đến lớp, Tú thổi sáo, tiếng sáo du dương, nhẹ nhàng, khiến bạn nào cúng trầm trồ khen ngợi. Có bạn đòi đổi chiếc ô tô đồ chơi đắt tiền lấy con sáo. Tú chỉ khẽ mỉm cười:
-  Xin lỗi bạn. Đây là món quà đặc biệt nhất của tớ từ bố.
                                                                                         PHẠM PHƯƠNG NHI 
                                                                                                     LỚP4G – TH LÊ NGỌC HÂN 
                                                                                                         NĂM HỌC  2012 - 2013                 
                                                                    
                  
                             SƯỞI ẤM MÙA ĐÔNG
                                                                 Bài tham dự cuộc thi viết và trại
                                                                                           “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013

 Bính bong….bính bong…” Tiếng chuông ngân vang lên vui vẻ, rộn ráng. Một mùa Giáng sinh lại đến rồi!
 “Mẹ ơi, mẹ ơi!” – Thông con thiết tha gọi.
 “Có chuyện gì vậy con?” – Cây thông lớn ân cần quay lại.
“Không con chỉ muốn gọi mẹ thôi. Mẹ sẽ không rời xa con chứ?. Thông con lo lắng
“Ừ, ừ mẹ sẽ ở đây với con” Thông mẹ dịu giọng. Con hãy yên tâm tận hưởng Giáng sinh đi nhé!”
“May quá! Con cứ tưởng Tùng nói thật!”
“Tùng nói gì hả con yêu?
“Bạn ấy nói bố mẹ sẽ bỏ con ra ngoài thành phố”
   Thông mẹ sững người. Bà biết, một ngày rồi bà cũng phải xa  thông con bé nhỏ.
“Mẹ không sao chứ ạ?. Giọng nói ngây thơ, trong trẻo của con làm bà mẹ buồn hơn
“À … ngủ thôi con, muộn rồi đấy!”
Thông con nhắm mát. Trong mơ, thông con thấy mình và bố mẹ sum vầy mãi mãi…
    Có tiếng động lớn khiến Thông con giật mình, bừng tỉnh. Nó chợt nhận ra mọi chuyện đã khác.
“ Ơ, mẹ ơi? Mẹ đâu rồi?” Thông con kêu lên khi mẹ bị chặt và vần lên một chiếc xe tải. Rồi nó thét lên đau đớn khi lưỡi rìu sắt bổ vào tấm thân gầy gò của mình. Thông con cũng bị đưa lên chiếc xe tải khác.
“Mẹ ơi…”. Nó chỉ biết khóc và đón nhận số phận của mình.
   Khi được chuyển đến cửa hàng, Thông con chợt thấy mẹ. Nó khẽ gọi “Mẹ ơi!” nhưng mẹ nó không nghe thấy. Bà đã thuộc về một thương nhân giàu có.
“Cây thông này to thật đấy! Nó sẽ đem lại hạnh phúc cho các con ta!” Nó nghe ông chủ mẹ nó nói vậy. thông con buồn và tủi thân… “Có lẽ mình không mang lại hạnh phúc cho ai cả..”
     Trong cửa hàng còn lại mình thông gầy gò, đơn độc. Ông bán hàng lắc đầu “Tao không nghĩ là có người muốn mua mày!”Rồi ông lại bê nó ra khỏi cửa hàng. Nó đã mồ côi mẹ và bây giờ lại bị vứt đi.
    Bạn đã thấy một cây thông rét giữa trời đông, mặc dù trái ngược với bản năng chưa?
   Thông con rét, nó rét vì cô đơn! Nói rét vì buồn! Nó nhìn vào những căn nhà sáng đèn, thấy những cây thông đẹp và hạnh phúc, ít ra chúng cũng đem lại cho mọi người Giáng sinh vui vẻ. Nó vô tri vô giác. Nó ngủ thiếp trong nỗi buồn.
    Thông con chợt mở mắt.
“Bố ơi! Cho con cây thông này nhé!”- một cô bé nghèo reo lên
“Ừ, người ta bỏ đi mà con!”- Người đàn ông trae lời.
    Thông con được đưa về một căn nhà nhỏ và được tranh trí đẹp mắt. Nó thấy mình đặc biệt.
“Cây thông đã sưởi ấm mùa đông, con ạ”- Ông bố nói
   Thông con chợt mỉm cười. Nó thấy hạnh phúc
                                                                                NGHIÊM QUỲNH DƯ 
                                                                                                 LỚP4G – TH LÊ NGỌC HÂN 
                                                                                                    NĂM HỌC  2012 - 2013

                                                                                                                                                                                       MÙA HÈ
                                                                
                                                 Bài tham dự cuộc thi viết và trại
                                                                “Em tập viết văn làm thơ” lần thứ III/2013

Mỗi khi mùa hè về
Trời lại thêm cái nắng
Những đám mây bay lượn
Chúng ở những nơi đâu?

Những chị gió vui vẻ
Vui chơi khắp muôn nơi
Bay xa quá bị lạc
Nên không biết đường về

Những chú ong, chú bướm
Bay qua những vườn hoa
Để tìm mật về tổ
Làm giọt mật cho đời

Những cái cây xanh mướt
Nhờ những tia nắng nhỏ
Xuyên qua từng kẽ lá
Thêm màu xanh tươi non

Không thể thiếu chị phượng
Nở rộ rực góc trời
Làm cho những con phố
Trở nên rực rỡ hơn

Khắp vỉa hè, ngõ phố
Đều thấy người là người
Tưởng là đi tránh nắng
Hóa ra là xả hơi

Người thì đi ăn kem
Người thì đi tắm nắng
Mọi người đều vui lắm
Bởi vì được vui chơi

Học sinh ở khắp nơi
Đều được đi  nghỉ mát
Vì thế em vui lắm
Mùa hè ơi muôn năm

Mùa hè là thế đó
Bạn có thấy hay không
Mặc dù trời rất nóng
Nhưng vẫn thật đáng yêu.
                                           
                                                                                               NGUYỄN THỊ NGỌC KHÁNH
                                                                                             LÓP 6A1 – THCS NGÔ SĨ LIÊN
                                                                                             NĂM HỌC  2012 - 2013                                                                                                     
                        

15 tháng 6, 2013

CUỘC THI VIẾT VÀ HỘI TRẠI “ EM TẬP VIẾT VĂN LÀM THƠ” LẦN THỨ III/2013



   
    Để giúp cho thiếu nhi Thủ đô tìm hiểu, làm quen và phát huy khả năng sáng tác thơ văn, Cung Thiếu nhi Hà Nội tổ chức cuộc thi viết và Hội trại “Em tập viết văn, làm thơ” lần thứ III/2013. Đây là dịp để các em bầy tỏ tình cảm, trách nhiệm, tình yêu của mình đối với quê hương, đất nước, con người và dân tộc Việt Nam. Qua cuộc thi viết này, Cung Thiếu nhi chọn các em có khă năng sáng tác thơ văn để từ đó bồi dưỡng, định hướng giúp các em phát triển toàn diện.
      
      NỘI DUNG - THỂ LỆ CUỘC THI

   1. Đối tượng:  Là học sinh Hà Nội từ 7 tuổi đến 15 tuổi.
   2. Nội dung            
      - Đối với thơ: không hạn chế thể loại (thơ lục bát, thơ 5 chữ, 7 chữ, thơ tự do…), mỗi tác phẩm không quá 40 câu. 
     - Đối với truyện: mỗi tác phẩm không quá 2000 từ. 
     - Chủ đề: 
        + Truyền thống lịch sử Hà Nội 
        + Nét đẹp văn hoá người Hà Nội 
        + Gia đình, thầy cô, bạn bè 
        + Thiên nhiên, môi trường 
        + Cảm nhận sâu sắc về Hà Nội 
     3. Hình thức
       - Mỗi tác giả có thể gửi bài dự thi với cả hai hình thức: truyện ngắn và thơ. 
        + Truyện ngắn: Mỗi tác giả có thể gửi từ 1 đến 2 truyện. 
        + Thơ : Mỗi tác giả có thể gửi từ 1 đến 3 bài.
      - Bài viết có thể đánh máy hoặc viết tay trên một mặt giấy, viết sạch, đúng ngữ pháp, không tẩy xoá.
      - Tác giả bài viết cần ghi rõ họ tên, bút danh, địa chỉ liên hệ, số điện thoại và địa chỉ Email (nếu có) 
     - Tác phẩm được chọn vào vòng chung khảo sẽ được mời tham dự trại sáng tác.
     - Tác phẩm đạt giải sẽ được Ban tổ chức tập hợp và in thành tuyển tập thơ văn.  
   4. Ban giám khảo:
     - Các nhà văn, nhà thơ có nhiều sáng tác và quan tâm đến văn học thiếu nhi. 
      - Đại diện Cung Thiếu nhi Hà Nội. 
   Ban Giám khảo sẽ chấm vòng sơ khảo chọn ra những bài viết được đánh giá cao để xem xét vào vòng chung khảo, tham gia trại sáng tác. 
  5. Tiến độ
    -  Cuộc thi được phát động từ ngày 1/4/2013
    -  Nhận bài từ ngày 15/4 đến hết ngày 30/5/2013
   - Công bố tác phẩm vào chung khảo và các tác giả tham gia trại sáng tác từ ngày 10/7(các em đoạt giải BTC sẽ gửi giấy mời hoặc thông báo qua điện thoại)
  - Từ ngày 15/7 đến 19/7/2013 diễn ra hoạt động trại sáng tác
  - 15h ngày 19/7/2013 tổng kết và trao giải cuộc thi viết và trại"Em tập viết văn làm thơ"
                                                                     BAN TỔ CHỨC