Tìm kiếm Blog này

28 tháng 4, 2013

ĐIỀU DUY NHẤT



   Thắng là đứa con trai độc nhất trong gia đình nên được bố mẹ nâng niu chiều chuộng. Thắng rất nghịch nhưng học lại thông minh. Còn gia đình Hiền thì rất khó khăn, bố mất khi em thứ ba chưa cất tiếng khóc chào đời. Mẹ Hiền là công nhân dệt thất nghiệp đành phải làm nghề buôn bán để nuôi ba chị em ăn học. Hiền học giỏi và là cán bộ phụ trách học tập của lớp.

  Những năm học cấp I, mặc dù cùng lớp, sống cùng một khu phố nhưng Thắng không chơi với Hiền. “Cái thứ con gái mau nước mắt, hay mách lẻo với cô giáo chủ nhiệm, toàn xía vào chuyện của người khác sao mà thấy ghét. Lại còn nhiều lúc tâu với bố mẹ những chuyện ở lớp mới tức cơ chứ. Được, hãy đợi đấy!...”
    Thế là Hiền phải khóc thét lên và vứt hết sách vở bỏ chạy trước những trò “xử phạt” tinh quái cuả Thắng. Từ những chuyện mấy con ma trắng toát thù lù xuất hiện mỗi lần Hiền sang nhà ôn bài vào buổi tối đến chuyện vài con chuột đột nhiên chui vào cặp Hiền sau giờ ra chơi … mỗi lúc như thế Thắng cùng vài đứa bạn ôm bụng cười đắc chí. 
     Một lần đến lớp, tiết học đã bắt đầu mà chỗ ngồi Hiền vẫn còn trống. Thắng nhìn sang mỉm cười, mừng thầm trong bụng. Nhưng Hiền đã nghỉ 3 ngày mà vẫn chưa trở lại lớp. Mấy lần cô giáo chủ nhiệm và các bạn hỏi Thắng vẫn ậm ừ  không biết. Và hình như Thắng cũng thấy buồn khi Hiền vắng mặt. Có lẽ vì những trò tiêu khiển không có người đứng ra ngăn cản, hay không có Hiền thì “mục tiêu chính ”coi như mất và những trò quậy không còn thú vị nữa? 
    Trưa hôm đó, Thắng đã đến nhà Hiền. Mẹ Hiền ốm nặng mấy ngày nay. Hiền nghỉ học ở nhà đi chợ bán rau giúp mẹ. Nghe thằng Út nói: "Chị Hiền không tới trường nữa", Thắng tức tốc chạy nhào ra chợ. Từ đằng xa Thắng đã trông thấy Hiền. Thắng đứng lặng một lúc, sau đó trở về nhà đập "con lợn đất" lấy số tiền trong đó và xé tờ giấy trong cuốn vở tập, hý hoáy viết mấy dòng rồi mạnh dạn đến chỗ Hiền. Hiền bất ngờ khi phát hiện ra Thắng. Cả hai đều ngập ngừng không lên tiếng. Thắng dúi số tiền vào tay Hiền rồi vùng bỏ chạy…Cảm động trước việc làm của Thắng, Hiền trở lại trường trong niềm vui đón chào của Thắng và bạn bè...
    Lên lớp 6, Thắng được bố mẹ mua cho được chiếc xe đạp rất đẹp. Thắng rất mừng vì nó là niềm mơ ước từ lâu nhưng đó là nguyên nhân tạo nên chuyện buồn trong đời Thắng. Vốn thích mạo hiểm Thắng thường phóng xe rất nhanh, đôi khi còn lạng lách, đánh võng trên đường mặc cho lời khuyên can của Hiền. Rồi chuyện đau lòng xảy ra, Thắng bị tai nạn phải vào viện. Cả hai chân Thắng đều phải bó bột, đầu bị chấn thương. Nhìn Thắng bây giờ xanh xao, yếu ớt khác hẳn với thắng cách đây mấy ngày. Hiền phân công các bạn ghi chép bài giúp Thắng, còn mình hầu hết các buổi tối đều có mặt cạnh Thắng. Hiền giảng bài, kề chuyện xảy ra trên lớp và đọc chuyện cổ tích cho Thắng nghe. Giọng Hiền thật truyền cảm, ấm áp và gần gũi lạ thường khiến Thắng nghe không biết chán và nhiều lần Thắng thiếp đi mà không hề  hay biết. Thắng đã thấm thía TÌNH BẠN LÀ QUÝ NHẤT.
   Có điều Hiền thấy rõ nhất là tính cách Thắng đã thay đổi. Từ một cậu bé hiếu động, phiêu lưu, tinh nghịch tr thành hiền lành, dễ bảo. Trước đây ít khi Thắng đọc sách giờ thì đã ngược lại Thắng đọc say mê nhiều lúc quên mất thời gian. Bác sĩ khuyên Thắng không nên đọc nhiều vì Thắng có triệu trứng về mắt. Đã nhiều lần thắng không nhìn thấy mọi vật xung quanh. 
   Một buổi tối, Hiền đến muộn, vào phòng sau khi hỏi thăm sức khỏe Thắng trong ngày, Hiền chỉ im lặng. Thắng hỏi gì Hiền cũng không trả lời. Một lát sau Hiền lấy mảnh giấy viết lên con số 2 rõ to. Thắng nhìn con số tròn trĩnh ngạc nhiên rồi đoán, nào là “Hiền bị điểm 2 và Hiền bị cô giáo mắng” nhưng Hiền lắc đầu. Thắng suy nghĩ một lúc mỉm cười nói:  
Còn 2 ngày nữa là sinh nhật Hiền phải không? Thắng sẽ có quà đặc biệt cho Hiền, thôi hãy vui lên nào!
-  Hiền lại lắc đầu sau đó cất giọng buồn buồn :
- Hai ngày nữa Thắng cùng bố sang Đức để chữa mắt và giải phẫu chân phải không? Sao Thắng lại giấu Hiền một chuyện quan trọng như thế? Thắng khồng tin tưởng hiền chứ gì?
  Hiền nói trong ấm ức và ôm mặt khóc. Thắng im lặng, hai giọt nước mắt đang lăn trên má…
   Tối đó, Hiền dìu Thắng tập tễnh đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, dưới tán những hàng cây. Trời không trăng nhưng sao thật nhiều và sáng. Thắng chỉ cho Hiền một ngôi sao sáng nhất và nói rằng đó là ngôi sao hộ mệnh của mình. Cả hai cùng vui vẻ trò chuyện thật lâu dường như không muốn xa nhau nửa bước…
   Hiền tổ chức sinh nhật trước một ngày. Trong lúc chờ đợi bạn bè, Hiền quyết định tới bệnh viện vì muốn tạo cho Thắng một điều bất ngờ. Hiền mang theo một bó hoa, ít bánh kẹo và mấy quyển truyện mà Thắng thích. Căn phòng vắng tanh, Hiền cấp tốc trở về nhà Thắng. Bà Lan – người giúp việc ra mở cửa và cho biết Thắng ra sân bay cách đây 8 tiếng đồng hồ bởi chuyến bay sớm hơn dự định. Hiền đứng lặng, hoa và sách rơi cả xuống nền nhà, hai tai ù đặc không biết bà Lan nói gì nữa. Mãi đến lúc bà Lan trao hộp quà, Hiền mới giật mình đưa tay đón nhận, mở quà Hiền thần người ra trước bức ảnh còn tươi nguyên màu mực Thắng vừa vẽ. Trước mắt Hiền là một đôi bạn, một nam, một nữ nét mt hân hoan, trên vai là chiếc khăn quàng đỏ thắm đang cất bước tới trường…

    Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
NGUYỄN THỊ HIỀN THẢO 
 NHÀ THIẾU NHI VIỆT ĐỨC – NGHỆ AN
NĂM HỌC  2004 - 2005    


ĐỪNG TRÁCH

Đừng trách khi chiếc lá
Còn xanh đã lìa cành
Biết đâu khi lá rụng
Là một sự tái sinh 

Đừng trách khi bao ngày
Màn đêm đen buông xuống
Biết đâu khi nắng tắt
Là bắt đầu bình minh

Đừng trách khi cuộc đời
Đem cho ta đau khổ
Biết đâu những niềm vui
Khởi nguồn từ nước mắt

Đừng trách khi một người
Bỏ ta đi xa mãi
Biết đâu rồi xa cách
Sẽ nối liền yêu thương

Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em” 
 HỨA MẠNH HÙNG
THCS NGÔ GIA TỰ -  TP HẢI DƯƠNG 
 NĂM HỌC  2004 - 2005    


MỘT TRĂM CHIẾC THUYỀN


        Làng quê tôi cũng giống như bao làng quê khác. Nơi có con đò, giếng nước, lũy tre. Nhưng một cảm giác bỗng nôn nao ùa về trong tôi mỗi khi tôi bước đi trên con đường đất mịn. Có lẽ trên mảnh đất thân yêu này đã từng lưu giữ ký ức thời ấu thơ.

  Lại một lần nữa tôi đặt chân lên bãi cỏ xanh mượt của làng quê. Chính trên bãi cỏ này đã in dấu những trò chơi của của tuổi bé thơ. Tôi làm sao có thể quên được những khuôn mặt mếu máo khi bị ngã, những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi diều mình bay thật cao, thật xa. Giờ nhìn những đứa trẻ chơi thả thuyền trong sự thích thú tôi như muốn trở về ngày xưa, trở về những kỷ niệm đầy yêu thương.

   Hồi ấy, tôi trong sáu tuổi, cũng là sáu năm bà vật vã chăm nuôi cho đứa cháu bé bỏng. Chưa bao giờ tôi phải buồn bã hay cảm thấy lạnh lẽo khi ở bên bà. Bà luôn sưởi ấm lòng tôi bằng những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ. Bà đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm bằng lời ru và những lần đung đưa chiếc võng. Trong cuộc sống thanh bình và yên ả ấy tôi còn được cảm nhận những mùi hương của khu vườn nhỏ bé. Nhưng thời gian tươi đẹp sao lại ngắn ngủi đến thế. Tôi nhận ra rằng mình không được nằm bên bà từ một tối nào đó. Tôi mếu máo và đi tìm bà. Mẹ tôi an ủi
-  “Bà đang ốm, cần được nghỉ ngơi, khi nào bà khỏe bà lại ngủ với con.”
  Câu nói của mẹ lại như đặt ra tia hy vọng vào lòng tôi. Tôi chờ đợi. Một ngày trôi qua…Rồi hai ngày…Ngày thứ ba đã đến  nhưng sao tôi vẫn không thấy bà đâu? Hay bà muốn xuất hiện bất ngờ để tôi ngạc nhiên. Tôi sung sướng và tưởng tượng đến giây phút được sà vào lòng bà . Tôi chạy đến góc vườn: “Bà ơi”, chạy vào trong nhà, trong bếp: “Bà ơi”., “Bà đâu rồi? ”. Chẳng ai trả lời câu hỏi ấy của tôi. Không khí lại yên ắng như trước. Rồi bỗng nghe bà sđến một nơi mà chẳng ai có thể gặp được, mọi người nói vậy. Trong suy nghĩ thơ dại của tôi nó chỉ hiện lên hình ảnh: tôi sẽ không bao giờ gặp bà. Sẽ chẳng bao giờ được nghe bà kể chuyện hát ru. Sẽ chẳng bao gitôi còn được ăn những món ăn bà nấu, được cùng bà ra vườn hái quả. Ôi! Tôi không muốn đánh mất những thời gian đẹp đẽ đó. Tôi chạy đến bên mẹ và òa khóc:
-  “Mẹ ơi, con không muốn bà đến nơi ấy. Con muốn bà ở lại với con cơ”
Với khuôn mặt buồn bã và mệt mỏi. Mẹ biết rằng chẳng thể dấu tôi được nữa. Mẹ nói:
-  “Giờ bà mệt lắm, không nói chuyện được với ai. Nếu con gấp đủ một trăm chiếc thuyền với đầy lòng kính yêu bà thì có lẽ bà sẽ ở lại.” 
Như chưa dám tin vào sự thật tôi lại hỏi mẹ:
-“Thế ai nói với mẹ điều đó?”
Mẹ trả lời:
- “Những thiên thần đấy con ạ”.Tôi rụt rè đặt niềm tin vào những chiếc thuyền, vào những thiên\.thầnTôi bắt đầu gấp những chiếc thuyền chở đầy tia hy vọng. Một chiếc, hai chiếc rồi mười chiếc…Dần dần tôi hăng say với công việc này hơn. Trong thời gian miệt mài ấy, tôi không biết rằng bà đã sắp rời xa tôi mãi mãi. Tôi vẫn gấp nhưng không kịp giữ bà ở lại. Đã quá muộn rồi…
Mẹ nằm với tôi trên chiếc võng khi trăng đã lên cao. Tôi hỏi mẹ với một giọng đã mệt:
- “Tại sao bà đi mà không nói cho con biết? Hay do lỗi của con. Con chưa gấp đủ một trăm chiếc thuyền mà”
 Mẹ nhẹ nhàng trả lời:
-  “Không phải lỗi của con đâu, lớn lên con sẽ hiểu tất cả”
 Tôi mơ màng và thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giờ tuy tôi đã hiểu được những lời mẹ nói nhưng có lẽ kỷ niệm sẽ mãi đáng đ tôi trân trọng. Bà ơi! Những chiếc thuyền cháu gấp tặng bà có đẹp không?

      Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
NGUYỄN DIỄM MY 
 THCS TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI 
 NĂM HỌC  2004 - 2005