Tìm kiếm Blog này

27 tháng 10, 2012

HOA QUỲNH



   Ngày xưa, ở một khu vườn mà loài cây nào cũng có ích. Cây hồng, cây cúc  cho hoa đẹp. Cây huệ, cây lan cho hương thơm. Cây ổi, cây táo cho quả ngon…Và chúng sống bên nhau trong niềm tự hào về mình.
   Một hôm, người ta trồng thêm vào khóm quỳnh. Các cây kia chờ mãi chưa biết lợi ích của thành viên mới. Ngày qua ngày, điều các cây biết chỉ là những chiếc lá dài lặng im. Dần dần, các loài cây lạnh nhạt và quên đi sự có mặt của cây quỳnh.
    Một đêm khuya, các loài cây đã ngủ cả, chỉ trừ có lan, huệ, dạ hương còn thức tỏa hương thơm cho các loài cây khác ngon giấc. Bỗng nhiên, trong vườn thoảng một mùi hương rất lạ và quyến rũ. Lan, huệ, dạ hương đều biết đó không phải hương thơm của mình, nhưng chịu, không biết là nó sinh ra từ đâu.
   Hôm sau, các cây khác thức dậy đều vươn vai sảng khoái. Chúng không ngớt lời cám ơn lan, huệ, dạ hương đã cho mình một giấc ngon hơn thường ngày. Cả ba đều rất bối rối. Cây hồng nhung vốn kiêu kỳ định đưa  mắt tìm kiếm kẻ vô dụng nhất khu vườn để giễu cợt. Khi ánh mắt  dừng lại ở cây quỳnh, hồng nhung thốt lên:
-  Mọi người xem kìa, nó có hoa cơ đấy!
- Hoa của nó không cắm được trong lọ, to bè mà chẳng có hương thơm. Cũng chỉ là thứ vô ích! – Hoa cúc nói.
   Mọi người đồng ý và chẳng ai chú ý tới cây quỳnh nữa.
   Đến hôm sau, mùi hương lạ lại xuất hiện, lần này còn đượm hơn trước.
   Ba cây lan, huệ và dạ hương lại thắc mắc với nhau.
   Đến hôm sau nữa thì hương thơm biến mất. Ba cây hoa thơm quyết định kể lại sự việc lạ lùng này cho cả vườn biết. Mọi người đều bàn tán xôn xao. Bỗng có một giọng nói nhỏ:
- Tôi biết hương thơm ấy từ lâu.
    Thì ra đó là một chú ong mật. Các cây hỏi dồn “Từ đâu?”
    Ong mật điềm đạm.
Đó là hương thơm của hoa quỳnh.
    Hồng nhung phản bác ngay:
-  Nói dối. Ban ngày nó không có hương thơm nữa là đêm.
    Ong vo ve đôi cánh nhỏ:
-  Vì hoa quỳnh chỉ có hương thơm vào ban đêm, khi nở thôi. Đêm hoa nở, tôi bị lỡ đường, ngủ lại bên hoa quỳnh nên biết rất rõ. Còn vì sao hương thơm ấy không còn, mọi người nhìn xem…
   Mọi loài cây nhìn về hoa quỳnh và thấy bông hoa trắng đã tàn. Chúng nhận ra mình đã tiết kiệm cái nhìn và lòng bao dung, nhân ái.
    Từ đấy, hoa quỳnh được coi là một thành viên của khu vườn và ai cũng háo hức chờ một bông hoa mới
                                               Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”  
                                                                                            LAN ANH  
                                                            LỚP 7/2  – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
                                                                                NĂM HỌC  2004 - 2005                                                                                                                
                                                                                                                                                                                                                                          
                                                                  NÓI VỚI BẠN
      (Tặng các bạn học sinh Mường La di dân về Tân Lập)

                              Tôi biết bạn buồn mỗi lúc ánh chiều buông
                                           Chiều Mộc Châu lạnh hơn chiều quê bạn
                                           Chiều Mộc Châu sương mù trôi lãng đãng
                                           Bạn nhớ con Sông Đà, ở nơi ấy quê xa…

                                           Tôi chưa một lần được đến đất Mường La
                                           Chưa một lần được nghe tiếng dòng thác chảy
                                           Nhưng trong tôi bao ước mơ rực cháy
                                           Về dòng điện nơi này, về thành phố ngày mai

                                           Tôi muốn nét buồn đừng vương trên đôi mắt ai
                                           Tôi muốn bạn coi quê tôi là quê bạn
                                           Mình cùng hướng về tương lai tươi sáng
                                           Sơn La quê mình khi ấy đẹp giàu hơn

                                           Hãy sẻ chia cùng tôi dù một chút dỗi hờn
                                           Rồi cất vào lòng nỗi nhớ thương quê cũ
                                           Một bàn tay, một cái nhìn sẽ đủ
                                           Cho bạn tin rằng: Quê bạn giống quê tôi
                             
                                       Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                         PHẠM THỊ NGỌC ÁNH
                                           LỚP 8A – THCS 20/11 XÃ TÂN LẬP – MỘC CHÂU  SƠN LA
                               NĂM HỌC  2004 - 2005    


MẸ VẮNG NHÀ

Hai ngày mẹ đi vắng                     
Ông trời lại làm mưa
Con đường thì lầy lội
Mẹ sắp về hay chưa?            

Hai ngày mẹ đi vắng
Bố tha thẩn vào ra
Rồi hút thuốc lào vặt
Nhìn con đường mờ xa

Hai ngày mẹ đi vắng
Bếp nhà mình buồn tênh
Ngọn khói bay hờ hững
Chẳng biết ngày hay đêm

Hai ngày mẹ đi vắng
Em buồn không thiết ăn
Bố thì ngồi chống đũa
Nhìn mâm cơm thiếu canh

Hai ngày mẹ đi vắng
Ông trời vẫn làm mưa
Em mong hoài mưa tạnh
Mẹ sắp về hay chưa?

Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em
ĐẶNG THỦY TIÊN
LỚP 6A - THCS 20/11 XÃ TÂN MỘC - MỘC CHÂU SƠN LA 
 NĂM HỌC  2004 - 2005


18 tháng 10, 2012

ÁO MỚI

              
     Vậy là Mun đã hơn một tháng tuổi. Nó bắt đầu thấy cái ổ rơm chật chội và tò mò muốn biết cái gì sau cánh cửa.
  Sáng mùa xuân, cửa mở ra và ánh sáng ùa vào. Mun bước đi thật vững và nhẹ nhàng về phía nắng mai đang sà xuống. Rồi xoài ra nền gạch ấm áp, nó liếm láp cái bụng trắng hồng không bị lẫn đi trong màu lông đen mượt. Rồi ngẩng lên nhìn trời, nó chợt nhận ra cây bàng hôm qua còn trơ cành nay đã trổ những lá xanh non, mỡ màng. Mun ngạc nhiên:
Anh bàng ơi, làm sao anh thay đổi nhanh thế? Anh có áo mới từ bao giờ mà tôi chẳng biết
Anh bàng nhìn Mun âu yếm:
- Cậu Mun, đó lá chiếc áo cô bạn mùa xuân tặng cho tôi đấy!
   Mun trong mắt:
- Mùa xuân là ai thế, anh Bàng?
À là một trong những người bạn bốn mùa của tôi đó mà.
Mấy hôm trước anh mặc áo xanh là của ai?
- Cũng là của tôi thôi, nhưng do người bạn mùa đông tặng để khỏi rét ấy mà! 
- Anh Bàng khoe: Mùa hè, chiếc áo của tôi có đính hoa, còn sang thu lại là màu đỏ thẫm cơ!
   Mun nghển cổ ngắm chiếc lá bàng tơ non đang vẫy vẫy, giọng háo hức:
     - Tôi cũng được thay áo như anh chứ?
  Anh bàng cười lao xao cả sân
     - Cậu thật ngây thơ, loài mèo các cậu sinh ra có màu lông như thế nào thì sẽ mãi như thế!
    Mun thôi nhìn lên thở dài:
   - Chán thật! Tôi chỉ thích như anh, có nhiều áo đẹp!
    Anh bàng trầm giọng:
   - Nhưng mỗi lần thay áo, lại phải xa một người bạn thì chắc cậu sẽ chẳng thích đâu – Cậu chưa hiểu ư? Bốn người bạn Xuân, Hạ, Thu, Đông chẳng bao giờ ở bên tôi cùng lúc. Mỗi lần thay áo mới là một lần chia ly và gặp lại. Cả đời tôi chẳng bao giờ được hưởng một tình cảm trọn vẹn…
  - Thế mẹ anh đâu? – Mèo Mun cố tìm lại niềm vui ban đầu cho cây Bàng
  - Tôi không có mẹ - Những chiếc lá buồn hơn.
    Mun ngẩn người:
  - Vậy ư? Anh không có mẹ, không có chị em. Anh chỉ nhiều áo hơn tôi thôi.
   Anh Bàng mỉm cười:
  - Thế thì cậu hạnh phúc hơn tôi rồi còn gì. Mà mẹ cậu đang gọi đấy!
   Đúng là tiếng gọi của mẹ, thật rõ bên tai Mun. Bỗng nhiên nó thấy tự hào và vui sướng. Nó toan chạy đi, rồi quay lại nói:
  -  Đừng buồn, từ nay tôi sẽ làm bạn với anh.
  Mẹ đợi nó ở bậc cửa. Giờ nó mới nhận ra là màu lông của nó giống hệt mẹ. Nó không mơ đến một cái áo mới nào nữa
                                                  Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                                                                                       LAN ANH 
                                                                        LỚP 7/2  – THCS LÊ QUÝ ĐÔN TP. HẢI DƯƠNG
                                                                NĂM HỌC  2004 - 2005                                                                                         
                                                 

TUỔI THƠ CON


     Tuổi thơ con cánh diều
      Bay bổng giữa trời cao                  
      Gió nhẹ nâng tiếng hát
      Quê hương mình đẹp sao!

                                                    




Tuổi thơ con – dòng sông
Hè về chơi thỏa thích
Tắm mát dòng sông mẹ
Tha hồ vui đùa nghịch.

                                                               Tuổi thơ con – ngọn lửa
                                                               Bên bếp lửa than hồng
                                                               Ánh lửa cười trìu mến
                                                               Xua cơn lạnh mùa đông.

Tuổi thơ con – mái nhà
Bữa cơm chiều thân mật
Vòng tay nồng ấm áp
Tình thương của mẹ cha.

                                                               Giờ đây con tìm lại
                                                               Thời dại thơ trìu mến
                                                               Ôm ấp bao kỷ niệm
                                                               Mãi còn trong trái tim…
                                       
                                                      ĐỖ KHÁNH HIỀN 
                                                               CLB VĂN HỌC – CUNG THIẾU NHI                                                                        
                                                                                                 
CHÚ EM LÀ BỘ ĐỘI


Chú em là bộ đội,
Đóng quân ở miền xa,
Mỗi lần chú về nhà,                            
Gia đình vui như tết.

                                                 Chú cho em áo đẹp,
                                                 In những hoa là hoa,
                                                 Chú lại biếu ông bà,
                                                 Bao nhiêu là thuốc bổ.

Lần thím sinh em bé,
Chú về đúng bảy ngày.
Chú ru ồm ồm thế,
Sao bé vẫn ngủ say?

                                                   Em thích nghe chú kể
                                                   Chuyện cổ tích thật hay
                                                   Ngày chú đi đánh Mỹ
                                                   Chú được bán máy bay

Eo ơi là đạn nổ!
Eo ơi là bom rơi!
Bộ đội mình chẳng sợ,
Đánh cho giặc tơi bời

                                                   Em phục chú em nhất,
                                                   Cả nhà không ai bằng
                                                   Ông cười  “con nhà lính,
                                                   Nên đánh thù thật hăng”…

Em ước mai khôn lớn
Đội mũ đính sao vàng
Giữa quân đoàn hùng
Đi bảo vệ quê hương.
                      
                          Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
                                  VŨ THỊ THU HƯƠNG
                     LỚP 9A1 – THSC NGÔ GIA TỰ - TP HẢI DƯƠNG

  









13 tháng 10, 2012

ĐI XEM XIẾC



Bé lại được điểm 10
Bố cho đi xem xiếc
Buổi tối sao đầy trời
Gió mát hơn quạt điện

                                                                                 Rạp xiếc rực rỡ ghê
                                                                                 Bước lên mà thấy mê
                                                                                 Người đi xem đông nghịt
                                                                                 Ghế ngồi dần thấp tịt

Những chú hề lùn, cao
Những con voi đá bóng
Khỉ mặc áo hoa đào
Chó con thì nói ngọng

                                                                                  Buổi diễn nhiều trò hay
                                                                                  Khỉ bắt gôn rất nhạy
                                                                                  Bao nhiêu người vỗ tay
                                                                                  Có bạn không nhìn thấy

Chú hề lại ra đấy
Chú chả cười tí nào
Mà rạp xiếc rào rào
Tiếng cười vang thích thú

                                                                                  Trở về cùng với bố
                                                                                  Bé vui rất là vui
                                                                                  Ngày mai bé sẽ cố
                                                                                  Được thêm mấy điểm 10
                                                                              
                                                                                        NGUYỄN CHUNG THỦY

                                 
    EM GÁI NUÔI
                                            Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”năm 2003

   
       Bố tôi là bộ đội đóng ở xa, chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau trong ngôi nhà ở phố khá xinh đẹp. Dù chỉ có hai người, nhưng mẹ và tôi sống rất vui vẻ.
  Hôm đó,mẹ tôi dắt về một con bé yếu ớt xanh xao. Tôi chưa hết ngạc nhiên thì mẹ bảo:
-     Đây là bé Nguyên. Từ bây giờ, Nguyên sẽ sống cùng mẹ con mình, con được làm chị rồi đấy.
   “Cái gì? Con bé rách rưới, gầy guộc này lại là em mình ư?”- Tôi nghĩ
-         Vậy hả mẹ? – Tôi đáp với tâm trạng bực tức.
    Cái không khí nóng nực làm tôi tức tố như chưa bao giờ được được tức tối “Mẹ quý nó hơn mình rồi, trông mẹ âu yếm nó như vậy mà”.
                                             
  Từ khi Nguyên về nhà tôi, mẹ muacho nó rất nhiều quần áo mới, mẹ lại mua cho nó cả vở và bút nữa. Tôi tị với nó thì mẹ bảo “Em nó con nhỏ, chẳng có quâng mấy, lại sắp đi học con phải nhường cho em mới phải. Vả lại con có nhiều quần áo rồi còn gì” Mẹ càng nói thế, tôi lai càng ghét Nguyên hơn. Nó đi đâu, làm gì, tôi đều dể ý, theo dõi với con mắt dò xét. Nếu có gì sai, tôi còn có cớ để “méc” với mẹ nữa chứ. Nhưng chả có dịp nào.
                                                
   Tuần trước, bố gọi điện báo  hôm nau bố sẽ về. Tôi và mẹ đều rất vui. Nguyên chắc là chưa thấy bố bao giờ nên háo hức lắm. bố về, mua cho tôi một chiếc váy màu trắng có viền hoa, tôi thích thú nhìn Nguyên “Không biết bố sẽ mua cho nó cái gì, bố thương mình nên chắc chỉ mua quà cho mình thôi”. Vậy mà bó rút từ trong va – ly con gấu bông đưa cho Nguyên
-    Đây là quà bố tặng con!
   Bố cũng biết nhà có thêm Nguyên?
Con gấu đó tôi dã ao ước từ lâu. Tôi vứt váy xuống ghế, ấm ức chạy vào phòng, khóc òa lên.
   Bố ngạc nhiên:
-   Con sao vậy?
-   Bố mẹ chỉ quý cái Nguyên, con ghét nó, con ghét nó!- Tôi nức nở .
   Đúng lúc ấy nguyên bước vào, bộ dạng nó trông rất tồi, khác hẳn với cái vẻ nhanh nhảu, hoạt bát thường ngày. Tôi hét lên không kiêng nể:
-   Ra khỏi phòng tao! Bố tao đâu phải bố mày.
   Và…nhận một cái tát.Tôi sững sờ nhìn bố
-    Có phải nó là con riêng của bố không? Tôi hét lên
   Bố lặng đi, hồi lâu mới đáp:
-    Bố mẹ cũng có lỗi vì đã không nói sớm để con biết. Em nguyên là con gái một đồng đội của bố. Chú ấy là liệt sĩ ngay giữa thời bình. Mẹ bé Nguyên mới mất vì một căn bệnh hiểm nghèo. Bố bàn với mẹ lên đón bé Nguyên về để nuôi, để nguyên được đi học, con cũng có chị, có em…Con làm bố buồn quá!
   Hóa ra, tôi với Nguyên là con của hai người đồng đội, hai người bạn. Thế mà…. Tôi thầm kêu lên trong ý nghĩ
Ôi! Em gái! Chị xin lỗi
                                                                                           THANH THÙY  
                                                                LỚP 7/1  – THCS LÊ QUÝ ĐÔN TP. HẢI DƯƠNG  
                                                                                     NĂM HỌC  2004 - 2005            

                                                                                                                                                                                                           
                                                                                   
MƯA

Ngày hè oi bức
Nóng nắng trưa, chiều
Như cái là nung
Đốt cháy vạn vật.

                                                                                  Bỗng mây kéo đến
                                                                                  Bầu trời tối đen
                                                                                  Mặt trời trốn mất
                                                                                  Ào ào mưa rơi.

Sấm đánh thùng thùng
Cây cỏ run người
Chớp rạch ngang trời
Chơi trò vẽ tranh


                                                                                    Mưa rơi ngoài trời
                                                                                    Lộp bộp! lộp bộp
                                                                                    Ngoài trời mưa rơi
                                                                                    Lộp bộp! lộp bộp

Nghe sao tiếng mưa
Có vần có điệu
Nghe sao tiếng mưa
Rả rích đêm ngày

                                                                                     Hạt mưa nhảy múa
                                                                                     Trên những mái tôn
                                                                                     Bên bông lúa chín
                                                                                     Trên những con đường.

Hàng cây trước ngõ
Khoái chí, hả hê
Giơ tay vẫy gọi:
- Mưa ơi ! mưa ơi

                                                                                    Gà con liếp nhiếp
                                                                                    Gặp phải mưa rơi
                                                                                    Nháo nhác đi tìm
                                                                                    Núp cánh mẹ yêu.

Mưa rơi! Mưa rơi!
Đường làng, ngõ phố
Sạch trơn, đẹp lạ
Yêu sao cơn mưa.
                                   
                                                                ĐỖ KHÁNH HIỀN
                                 CLB VĂN HỌC - CUNG THIẾU NHI