Tìm kiếm Blog này

30 tháng 3, 2012

BÀI VIẾT CỦA CÁC EM HỌC SINH
CÂU LẠC BỘ VĂN HỌC – CUNG THIẾU NHI HÀ NỘI 
NĂM 1995 - 1997

   (PHẦN III)  

 
BÍ MẬT CỦA BÀ

     Tôi cố gắng hỏi bà điều bí mật ấy. Và có một lần, bà hứa bao giờ tôi thành người lớn thì mới được nghe. Bà nói thế, tưởng tôi mải chơi nên sẽ quên ngay thôi. Nhưng mấy năm nay, tôi sực nhớ đến những điều tôi nghĩ từ bé, nên gặng hỏi, không ngờ bà hẹn:
- Cha bố cậu, dai như đỉa. Tôi sẽ kể.
   Tôi đã thi vào đại học, tính đến tháng tư vừa rồi tôi tròn 18 tuổi. Thời tiết hôm nay xấu, sự lạnh giá vẫn còn thoảng qua. Vừa đi học về, tôi thấy trong nhà có tiếng bà nói:
- Con thông cảm cho mẹ, dù sao ông ấy cũng là bố của con.
    Mẹ tôi quát to:
- Khi nào ông ấy chết thì mang đến một phong bì và vòng hoa, thế thôi.
   Tôi lặng lẽ bước vào, bà chợt ngẩng lên lúng túng. Mẹ tôi nói gắt hơn:
- Mẹ cứ đốt bức điện ấy đi, và ở nhà, không việc gì phải đến đấy. Gần bốn mươi năm rồi còn gì, có bao giờ ông ta bước chân đến đây đâu nào.
    Bà tôi ngẩng lên, nói như van xin:
- Nhưng một phần cũng chính là do mẹ đã cấm cửa con người tội nghiệp ấy.
   Tôi gật mình, thì ra điều bí mật ấy là đây. Bỗng nhiên tay tôi run lên suýt đánh rơi chiếc cặp. Chả lẽ điều thiêng liêng ấy bà vẫn ấp ủ cam chịu bốn chục năm nay. Mẹ thấy tôi đứng chăm chú lắng nghe câu chuyện thì quạt ầm lên:
- Xuống bếp ăn cơm!
    Tôi chạy đi nhưng bà gọi giật lại:
- Nam! Cháu lại đây. Điều cháu hỏi bà bấy lâu nay, bây nó đây này.
    Nói rồi bà đưa cho một bức điện ngắn ngủi: “Tôi sắp chết, mong gặp lại bà lần cuối. Hãy tha thứ cho tôi.  Lê Minh                                 
- Đây là…
Tôi vẫn chứa hiểu rõ sự thật của câu chuyện ra sao thì mẹ tôi dè bỉu:
- Ông ngoại mày đấy, con người bội bạc ấy sắp đi về cõi chết lại còn mong gặp người tình cũ. Trời!
- Mày câm mồm ngay!
   Bà quát to rồi rũ người ra ho. Mẹ tôi quay phắt ra ngoài cửa nhưng vẫn nói thêm:
- Dù sao con vẫn coi ông ta như đã chết từ lâu rồi.
     Bà chợt lẩm bẩm.
- Phải rồi gần bốn chục năm trôi qua…
    Tôi nhìn những vết hằn trên vầng trán đầy nếp nhăn của bà và chăm chú lắng nghe từng lời
- Không phải ông cháu đã chết như bà và mẹ đã nói dối cháu. Điều cháu hỏi bà không dám nói là vì vậy. Cháu ơi, nhưng giờ đây, ông cháu đã gần đất xa trời rồi, có lẽ bà phải đến đó.
- Bà phải đi xa không ạ?
- Gần thôi – Bà ngừng một lát - Ở phía bên kia sông, đi qua cầu là tới. Ở đó là một biệt thự lớn.
    Tôi chợt reo to:
- Biệt thự của một vợ chồng ông tổng giám đốc nào đó đã về hưu, cháu đã từng nghe nói. Một biệt thự đẹp nhất quận.
- Đúng đấy!
  Bà nói thong thả, bàn tay thì run lẩy bẩy vì xúc động.
- Thế mà mẹ con lại cầm không cho bà đến đấy.
- Vì sao thế ạ?
Tôi vội hỏi vì thấy còn nhiều điều lạ ở xung quanh bí mật của bà. Ngoài vườn, tiếng một con chim nhỏ bé le lói ánh mắt buồn đang long lanh trên khóe mắt người bà. Tôi ngồi thừ, chờ nghe bà không thể nói ngay được vì nghẹn lời. Phải lát sau bà mới thổ lộ:
- Mẹ cháu cho là ông đã bội bạc với bà, bỏ mặc bà và mẹ cháu sống trong cảnh nghèo đói để đến với người khác.
- Có đúng thế không ạ?
- Không…hồi ấy đơn vị thanh niên xung phong của bà đã được làm lễ truy điệu sau một trận bom dữ dội của giặc Pháp. Thật ra nhiều năm bà sống bặt  vô âm tín. Một hôm tính cờ đọc báo, bà thấy bức ảnh chụp một người đàn ông hao hao giống người lính trẻ đã gặp và hẹn hò bà trong đêm chiến tranh ấy.
   Tôi ngồi sát gần lại bà hơn để nghe cho rõ. Bà chậm rãi kể tiếp:
- Khi bà tìm đến nhà ông ấy thì vợ ông đã không cho bà vào nhà lại còn suỵt chó ra xua đuổi bà.
- Thế ông cháu có nhận ra bà không?
- Nhận ra chứ? Bà còn nhắn cả địa chỉ cho ông đến, nhưng biết làm sao được, tất cả đã đổi thay theo số phận. Không bao giờ bà bước chân đến ngôi nhà sang trọng ấy nữa.
- Vậy là hơn bốn chục năm nay, bà và mẹ không có dịp gặp lại ông ư?
- Không! Bà đã nói dối cháu là ông đã chết là vì vậy. Nhưng ai dè bây giờ cái chết đang đến gọi ông ấy đi…
     Tôi chợt nhớ ra một số điều khác lạ.
- Nhưng sao ông cháu lại biết được địa chỉ của nhà mình. Cháu nghe nói gia đình ta đã đổi nhà ở đến hai lần rồi cơ mà?
     Bà nói nhát gừng:
- Đấy là một điều lạ, vì sau đó chẳng ai nhắn lại địa chỉ cho ông ấy cả…
   Tôi chợt reo lên:
- Vậy là ông vẫn theo dõi nhà ta nên mới biết được địa chỉ mới chưa. Chắc ông vẫn nhớ bà và mẹ cháu lắm.
    Bà ngậm ngùi, những giọt nước mắt ứa ra nóng hổi rơi trên bàn tay tôi. Lát sau bà thì thầm:
- Đúng đấy! Bà cũng nghĩ vậy. Trong lòng bà không sao quên được hình ảnh  người chiến sĩ dũng cảm ngày ấy. Thế mà giờ đây ông ấy sắp ra đi mãi mãi.
    Tôi định hỏi thêm bà một câu nữa thì có tiếng gõ cửa gấp gáp, cánh cửa bị đẩy mạnh, mở tung, một luồng gió lạnh ùa vào cùng bụi mưa. Tôi nhận ra một bà ăn mặc sang trọng với chiếc áo nhung dài màu nâu sẫm và một chuỗi hạt ngọc to đều đặn đung đưa trước ngực. Tôi chạy ra định hỏi, thì bà già lạ lùng kia nói ngay:
- Đây có phải nhà bà Năm có con gái là Nga?
- Vâng. Tôi là Năm đây! Thưa bà có việc gì, xin bà cho biết.
    Bà tôi bỗng bừng tỉnh, thoát khỏi niềm u uất còn đọng trên ánh mắt. Tôi kéo ghế mời bà ngồi. Bà cảm ơn không ngồi mà nói luôn một hồi.
-  Ông Minh sắp mất, ông rất mong được gặp bà, xin bà đến ngay cho.
- Để làm gì thưa bà? Dù sao gần bốn mươi năm chúng tôi sống xa nhau.
    Bà già sang trọng khoanh tay rồi nói:
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng biết sao được, dù sao thì hai người đã có với nhau  những kỷ niệm tốt đẹp. Tôi cầu xin bà hãy đáp ứng yêu cầu của một người sắp từ giã cõi đời.
    Tôi bất ngờ ném ra một câu:
- Liệu những con chó có xông ra như hồi nào không ?
    Cả hai bà giật mình quau sang nhìn tôi. Bà tôi lập tức quát to :
- Hỗn!
   Nhưng bà già sang trọng kia cúi mặt nói:
- Tôi có lỗi, vì người sắp mất lúc này chúng ta bỏ qua mọi điều.
    Bà tôi quay lại:
- Cháu nó còn non dại, bà đừng chấp, việc bà đến đây tôi đã hết sức cảm động.
    Người đàn bà sang trọng chậm chạp bước tới cầm tay bà tôi nói:
- Dù sao, có một thời bà đã yêu  một người lính dũng cảm.
     Bà tôi lúng túng rụt tay lại:
- Bà nói hay quá… Nhưng con gái tôi…
    Bất ngờ, tôi đi nhanh đến bên cạch bà:
- Cháu sẽ đi với bà để gặp ông, chắc sau này mẹ cháu sẽ hiểu ra.
- Xe đã chờ sẵn, xin mời hai người ra xe
    Bà tôi lập cập, bàn tay run run đưa về phía trước. Tôi và người đàn bà sang trọng bước tới dìu bà tôi đi ra cửa. Tôi không cầm được nước mắt khi hiểu ra câu chuyện mà bà tôi đã âm thầm chịu đựng suốt nửa cuộc đời
                                                                  ĐOÀN QUỐC NGUYÊN


HOA TUN – ĐRA

Mấy chú hươu ngắn cổ
Kéo xe qua rừng tuyết
Đường xuyên qua Tun - đra
Các chú cười khà khà
Khoái quá, thật khoái quá
Tuyết bám vào mồm trắng xóa
Lại cứ tưởng mình đang ăn kem!
(Ăn vừa thôi kẻo sún hết răng)
Lấy đâu mà gặm cỏ
                                       
                     Mấy chú hươu ngắn cổ
                                     Đầu các chú có sừng
                                     Như cành cây không lá
                                    Cắm trên đầu các chú
                                    Như cây rừng Tai - ga
                                    Về mùa đông tháng giá
                                    Đường xuyên qua Tun – đra
                                    Các chú hươu đi qua
                                    Há miệng cười khà khà 
                                - Khoái quá thật khoái quá!
                                    Luôn mồm khen kem ngon
                                                    HOÀNG NGỌC CHÂU



CHÚ LỢN ĐẤT

                 trên nóc tủ
                 Có chú lợn con
                 Nung bằng đất sét
                 Cái bụng no tròn
                 Lợn hay ăn lắm
                 Chú thích đồng xu
                 Em cho hôm trước
                 Hôm sau lại chờ…
                                                                                                                                          TRẦN HỒNG LIÊN


CÂU CHUYỆN VỀ KIM ĐỒNG HỒ VÀ MUỖI


      Trong một ngôi nhà kia, trên chiếc bàn con có một chiếc đồng hồ xinh xắn có ba anh em. Kim giờ, kim phút, kim giây sống trong chiếc đồng hồ ấy. Kim giờ ăn nhiều nên béo tròn. Kim giờ là anh cả, còn kim phút là anh hai, sau rốt là cô bé kim giây. Kim phút dáng người tầm thước, có lẽ vì do chú hay tập thể dục thể thao, chế độ ăn uống của kim giây rất đặc biệt, kiêng béo, kiêng đường nên kim giây rất mảnh dẻ. Ba anh em rất yêu thương nhau. Nhưng rồi một hôm…
     Ngày mới đã bắt đầu, bình minh đang lóe sáng. Tiếng chim hót líu lo. Tất cả mọi cánh cửa trong nhà mở toang để đón khí trời trong lành. Không khí thật sôi động, những đứa trẻ chuẩn bị sách vở đến trường. người lớn bận chuẩn bị giờ đi làm.
- Bố ơi mấy giờ rồi ạ? - Đứa bé trai hỏi bố.
Người bố lại gần chiếc kim đồng hồ trên bàn, nhưng vì mắt kém quá không nhìn rõ mấy giờ. Trong lúc làm việc đó ông không biết rằng có một con muỗi đói đang rình rập mình “Chà, ông này chắc da cứng lắm, máu cũng chẳng ngon lành”, muối nghĩ vậy, nhưng vì đói quá nó đành phải bỏ cái luật từ trước tới nay của mình. Muỗi liền bay lên cánh tay trái và tìm mạch máu, đang hí hửng thì:
- Chết mày này. Mày dám đốt ông hả?
   Sợ quá muỗi vội bay lên. Nhưng vì vẫn còn tiếc mồi nó quay lại. Lần này người đàn ông lấy tay phải đập thật mạnh. Muối lăn quay ra bất tỉnh. Mừng vui vì chiến thắng, người đần ông nhìn vào đồng hồ:
- Chết rồi! muộn quá rồi.
    Ông vội đặt chiếc đồng hồ xuống. May cho muỗi là để chiếc đồng hồ rỗng. Chỉ mấy phút sau căn nhà trở nên yên tĩnh.
- Tích tắc…tích tắc
- Ối ối, bố mẹ cứu con với, cứu con với, người ta định giết con, giết một con Muỗi thân cô thế cô không có gì tự vệ.
   Tiếng la thất kinh của Muỗi khi nghe tiếng “ Tích tắc… tích tắc” khiến cho cô bé kim Giây sợ xanh mắt. Cô nép mình vào các anh hỏi với giọng run run:
- Có ai đang kêu sợ vậy các anh?
- Để anh! Kim Giờ nói – Này đừng có sợ, không ai giết anh đâu. Tôi là kim Giờ đây, còn hai em của tôi Kim Phút và Kim Giây
- Hú hồn! Thế mà cứ tưởng người đàn ông lúc nãy quay lại chứ…À, tôi là Muỗi
- Nhưng sao anh lại sợ? Kim Giây hỏi. “Chẳng lẽ lại nói là mình sợ. Thế thì mất mặt với Kim Giây quá. Mình phải tỏ ra ga lăng một chút chứ” Muỗi thầm nghĩ
- Nói thật là tôi không sợ đâu, mà chỉ vì cái tật hay giật mình ấy mà. Đời nào Muỗi lại sợ một ai. Kẻ nào lơ mơ tôi chích cho một cái thì ngứa phải biết, gãi chảy máu chứ lại.
- Tôi thì tôi không bao giờ làm vậy. Tôi rất quý con người. họ thường lên giây cót cho chúng tôi
   Muỗi tức sôi lên khi Kim Giây nói vậy:
- Cái gì? Cô bé này dám chê công việc của tôi cơ à? Cô tưởng công việc của cô là hơn tôi à? Cái đồ chỉ ăn không ngồi rồi như cô bé lại còn mà lại còn lên giọng dạy đời.
- Anh…anh…hu…hu. Kim Giây thấy cay cay ở sống mũi, không kìm được nước mắt uất ức cứ trào ra.
    Kim Giờ và Kim phút thấy em khóc rất thương, chúng tức giận khi thấy Muỗi nói nặng lời với em gái mình.
- Anh ăn nói cho cận thận! Đừng có mà ăn nói kiểu đó với em tôi – Kim Giờ nói
- Ha… ha… - Muỗi cười hả hê – Các người thật đúng là đại ngốc. Trong ba anh em tôi chỉ thấy Kim Giờ là có ích nhất rồi đến Kim Phút. Còn Kim giây thì hỏng
- Anh đừng có nói xằng bậy – Kim giờ hét lên – Anh định dùng kế để chia rẽ anh em chúng tôi chứ gì?
- Anh cứ nghĩ mà xem! Giả xử nhu có ai hỏi “bây giờ là mấy giờ” thì anh trả lời ra sao?
- À…à năm giờ hơn mười phút. Kim giờ không hiểu ý định của Muỗi
- Đấy, đấy nhé, chính anh đã thừa nhận là Kim Giây chẳng có ích gì cả. Anh đã nói năm giờ mười phút 55 giây. Mặc dù tính ra mà nói thì đúng là như vậy
- Nhưng mà…. Kim Giờ hết sức phân vân…
- Nhưng gì nữa… Mấy giây đâu có ý nghĩa gì, chẳng dùng trong công việc gì cả! Muỗi đắc thắng.
   Là một cô bé thông minh, đa cảm kim giây thấy rõ các anh đã nghi ngờ và không còn tin tưởng, thương yêu mình như trước “Tích tắc… tích tắc…”- Kim Giây cố kêu thật nhỏ giai điệu quên thuộc. Cùng lúc Kim Phút chậm rãi nhích lên một tí, còn kim giờ nặng nề lê mình. Sự chuyển động của kim giờ khó ai có thể nhận ra, nhưng sự đời là như vậy, kêu nhỏ thì vẫn là có tiếng. Kim Giờ và Kim Phút để ý và lại phân vân:
- Đau đầu quá! Có im đi cho tôi nhờ không. Kim Giây nghe những lời các anh chỉ chích lấy làm tủi thân. Cô bé đáng thương khóc nấc lên
- Khóc! Lại khóc. Hơi tí lại chảy nước mắt cá sấu. Cô bé ơi làm ơn cho tôi một ít phút thư giãn cái đầu mới – Muỗi phàn nàn.
   Bất giác, Kim Giây không thể nhấc mình được nữa. Đến lúc này, Kim Phút mới cảm nhận nguy khốn. Kim giờ và Kim Phút thấy rằng mình đang chết dí một chỗ.
- Kim Giây ơi, các anh mới có lỗi làm sao!
- Kim Phút than thở
- Ôi, đứa em gái của anh, em mới thật sự có ích – Kim Giờ thốt lên.
   Trước cảnh đau khổ của ba anh em, Muỗi là người tỏ ra vui hơn hết. Vì một lẽ thật dễ hiểu nó có thể ngủ một cách ngon lành không bị ai quấy nhiễu.
    Đánh một giấc ngon lành xong, Muỗi ta cảm thấy sảng khoái. Chợt nó nghe thấy giọng quen thuộc của người đàn ông
- Chết rồi, đồng hồ đứt giây cót rồi.
   Lừa lúc ông cầm đồng hồ lên, Muỗi liền bay vút đi lòng thầm nghĩ “Thật là phước bảy mươi đời. Vậy là mình đã thoát khỏi địa ngục chết người”.
  Sau khi Muỗi đã bay đi rồi, ba anh em kim đông hồ sống yêu thương nhau hơn. Cô bé Kim Giây hồn nhiên chạy cần mẫn từng khắc. Kim giờ và Kim Phút thì chẳng bao giờ còn thắc mắc “Kim Giây làm việc hay không”.
                                                                                     PHẠM KIM TRANG


GÁNH ỔI

Gánh ổi từ ngoại ô
Chạy về trên đường phố
Mang theo hương dịu ngọt
Của mùa thu trở về
   Trời thu xanh lộng gió
                        Nắng thu tràn trên đường               
          Cánh cửa trường rộng mở
  Em lật sang trang vở
           Hương thu bay khắp trời...
                                                                                                                          
                                                                                                                               HỒ CÚC PHƯƠNG





23 tháng 3, 2012

EM TẬP LÀM BÁO

BÀI VIẾT KHÓA IV (2008 -2009)
PHẦN IV (Tiếp theo phần III và hết)

Häc - Häc n÷a - Häc m·i

Häc! Lóc nµo còng ph¶i häc! T¹i sao häc l¹i lµ quan träng vËy nhØ?


Bµi viÕt: NguyÔn Ngäc Th¶o Ly

ý nghÜa cña viÖc häc:
Ai còng cÇn ph¶i tíi tr­ưêng vµ häc. VËy chóng ta ®Æt ra c©u hái: “ Häc ®Ó lµm g×?”. §©y lµ ®a sè nh÷ng ý kiÕn cña c¸c b¹n häc sinh ®ang ngåi trªn ghÕ nhµ tr­ưêng nhËn xÐt vÒ ý nghÜa cña viÖc häc:
- Häc ®Ó biÕt thªm nhiÒu kiÕn thøc.
- Häc ®Ó cã viÖc lµm æn ®Þnh, kiÕm ®­ưîc nhiÒu tiÒn.
- Häc ®Ó x©y dùng ®Êt n­ưíc.
- Häc ®Ó ®ì phÝ tiÒn häc bè mÑ ®ãng.
-
M«n häc:
-   B¹n cã biÕt ë tr­ưêng b¹n häc tæng céng bao nhiªu m«n kh«ng?
-   §é h¬n chôc m«n chø g×.
-   ChÝnh x¸c lµ mư­êi ba m«n.
Nh÷ng m­ưêi ba m«n trong mét n¨m häc c¬ ®Êy! VËy lµ c¸c häc sinh trë thµnh nh÷ng lùc sÜ “v« ®iÒu kiÖn”, lu«n mang trªn vai mét chiÕc cÆp to bù, ph¶i ®Õn bèn, n¨m c©n liÒn. Cã ph¶i mçi s¸ch gi¸o khoa kh«ng ®©u, mét m«n ph¶i vµi quyÓn vë, mÊy quyển s¸ch gi¶i, s¸ch tham kh¶o nhåi vµo, thÕ nµo ch¼ng nÆng. Råi gi¸o viªn l¹i tr¸ch sao c¸c em häc kÐm thÕ, nh­ưng mµ bao nhiªu m«n ph¶i lo häc mµ thÇy c« nµo còng muèn c¸c em häc giái bé m«n cña m×nh. Vµ c¸c em cã thÓ t×m thÊy lý do ë nh÷ng ngư­êi lín tuæi h¬n: Häc nhiÒu m«n như­ thÕ ®Ó biÕt nhiÒu, sau nµy cßn ®­ưa ®Êt nư­íc ®i s¸nh vai víi c¸c c­ưêng quèc n¨m ch©u. Nh­ưng thùc sù
Thêi gian:
   §Ó cã thÓ ®¸p øng ®­uîc c¸c m«n häc ë tr­ưêng, häc sinh ph¶i ph©n chia thêi gian hÕt søc hîp lÝ nh­ưng còng ph¶i gi¶i quyÕt hÕt ®­ưîc c¸c “ca ch¹y s«”:
   S¸ng, khi nh÷ng cöa hµng vÉn cßn ®ãng im l×m, ®­ưêng xe cé vÉn cßn thư­a thít th× ë cæng trư­êng ®· ®«ng nghÑt häc sinh. B¶y giê s¸ng, c¸c em x¸ch cÆp ch¹y hång héc vµo líp. §Õn gÇn m­êi hai giê tr­ưa th× tr­ưêng “th¶” vÒ. Tíi nhµ, vµ véi b¸t c¬m, kh«ng kÞp ng¶ lư­ng ®· ph¶i cuèng cuång ®uæi theo xe buýt ®Õn líp häc thªm. Mét ca th× tíi bèn, n¨m giê, hai ca th× ph¶i ®Õn b¶y, t¸m giê tèi míi ®­ưîc thë. Ch­ưa hÕt, nói bµi tËp vÒ nhµ cßn ®ang chÊt ®èng trªn bµn kia. L¹i x¾n tay  ¸o lªn gi¶i quyÕt tíi tËn khuya. Råi tíi khi chu«ng b¸o thøc reo inh ái míi më m¾t, thÊy m×nh ®ang n»m gôc trªn bµn. ThÕ lµ tay mÆc ¸o, ch©n xá giÇy,måm“ngo¹m” b¸nh mú,tøc tèc phi con ngùa s¾t ®Õn tr­ưêng. Mét chu kú n÷a l¹i b¾t ®Çu. TÝnh trung b×nh thêi gian häc, l¹i c¶ häc thªm ®· gÇn m­ưêi hai tiÕng mét ngµy(tøc lµ cßn h¬n thêi gian lµm viÖc cña ngư­êi lao ®éng t¸m tiÕng mét ngµy), råi thªm t¸m tiÕng ®i ngñ cßn l¹i thêi gian ®i l¹i lµm viÖc c¸ nh©n, vËy th× cßn lóc nµo ®Ó gi¶i lao n÷a?
Thùc tr¹ng:
   Dµnh nhiÒu thêi gian ®Ó häc như­ vËy liÖu cã hiÖu qu¶? Häc nhiÒu nh­ư vËy th× chư­¬ng tr×nh s¸ch gi¸o khoa qu¸ nÆng, häc thªm nhiÒu nÕu kh«ng th× sÏ “ch¼ng theo kÞp c¸c b¹n”. Như­ng nh÷ng kiÕn thøc ë trư­êng qu¸ khã, qu¸ xa vêi. Ai còng biÕt kiÕn thøc ®Òu cã Ých nh­ưng l¹i kh«ng ¸p dông vµo cuéc sèng mÊy. Ch¼ng h¹n như­ m«n to¸n, toµn nh÷ng h×nh vÏ lo»ng ngo»ng, nh÷ng con sè rèi r¾m, chØ phôc vô cho c¸c bµi tËp trong s¸ch. Cßn m«n v¨n, s¸ch gi¸o khoa ®­ưa lªn nh÷ng v¨n giµ cçi vµ khã hiÓu, kh«ng hîp víi“chñ nghÜa tù do” cña häc trß. Cßn Sö còng ®­ưîc liÖt vµo danh s¸ch nh÷ng m«n“ khã nh»n”. LÞch sö ViÖt Nam kh«ng ch¸n, chØ cã c¸ch d¹y lµ ch­ưa hay. Nh÷ng trang giÊy chi chÝt nh÷ng ch÷ vµ con sè ngµy th¸ng n¨m, h×nh vÏ ch­ưa phong phó, ch­ưa cã nh÷ng chi tiÕt ®i vµo cuéc sèng riªng cña tõng nh©n vËt lÞch sö. Ngoµi ra nhµ trư­êng còng nªn t¹o ®iÒu kiÖn cho c¸c em tíi b¶o tµng lÞch sö ®Ó nh×n tËn m¾t nh÷ng hiÖn vËt cæ x­a. Cã b¹n cßn b¶o: “ Sau nµy ch¾c g×  m×nh ®· lµm nhµ n«ng mµ häc c«ng nghÖ”. Vµ cßn bao nhiªu m«n cã khóc m¾c n÷a ch­ưa ®­ưîc gi¶i quyÕt. TÊt c¶ nh÷ng kiÕn thøc Êy chØ ®­ưîc c¸c b¹n thùc sù «n luyÖn kiÓu nhåi nhÐt, häc vÑt, häc g¹o tr­ưíc c¸c bµi kiÓm tra, bµi thi, sau ®ã lµm xong th× quªn ngay(?!).Mét b¹n ph¸t biÓu:“Ch­ư¬ng tr×nh gi¸o dôc nÆng qu¸, nªn häc sinh häc kh«ng vµo, kh«ng cã chÊt l­ưîng, kh«ng ch¾c kiÕn thøc!”. ThÕ th× trong líp c¸c b¹n lµm g×? Ngñ gËt, ¨n quµ, nãi chuyÖn, tíi lóc c« ®äc th× cÇm bót lªn chÐp, xong l¹i tiÕp tôc lµm viÖc riªng. “ Tí thÊy c¸c tiÕt häc kh«ng s«i næi, gi¸o viªn kh«ng g©y ®­ưîc høng thó cho bµi gi¶ng”. Tuy vËy còng kh«ng ®æ hÕt cho c¸c thÇy c« ®ư­îc, v× nÕu kh«ng gi¶ng nhiÒu th× sÏ bÞ chËm tiÕt, ph¶i häc bï cßn mÖt n÷a. ThÕ míi thÊy “tuæi th¬ hoa ph­ưîng ®á” thùc ch¼ng ®óng víi c¸i tªn cña nã.
KÕt qu¶: 
   - Nh÷ng “ dÊu Ên rång thiªng” tõ m«i tr­ưêng qu¸ t¶i: lÖch vai, vÑo cét sèng, gï l­ưng, cËn thÞ
  - NhiÒu bµi qu¸ nªn dÉn ®Õn t×nh tr¹ng“häc tñ”, råi khi ®äc ®Ò thÊy lÖch tñ th× ch¼ng biÕt kªu ai.
  - Häc kh«ng vµo, c¸c b¹n sÏ më phao, chÐp s¸ch, quay cãp, liÕc bµi ®Õn l¸c m¾t.
  -  Kho¶ng c¸ch gi÷a c« vµ trß ngµy mét xa, häc sinh kh«ng gi¸m t©m sù víi c« bÊt cø ®iÒu g×.
  - Häc sinh như­ mét c¸i m¸y, dÇn trë lªn nhót nh¸t, ng¹i giao tiÕp.    
   - Gi¶i lao Ýt, c¸c b¹n trèn tiÕt, bá häc ®i ch¬i, ®¸nh game, nÆng h¬n th× ®i “bôi” cho ®êi tù do.
Mong muèn:
- Tí mong ch­ư¬ng tr×nh häc sÏ gi¶m bít ®i.
- NÕu gi¸o viªn cã thÓ lång c¸c trß ch¬i, c©u chuyÖn vµo bµi gi¶ng th× tèt qu¸.
- Mong nhµ tr­ưêng t¨ng c­ưêng tæ chøc c¸c tiÕt ngo¹i kho¸, thùc hµnh ngoµi trêi.
-  S¸ch gi¸o khoa cÇn söa l¹i cho bít lçi, h×nh ¶nh cÇn sinh ®éng h¬n.
-  Nªn cã mét ch­ư¬ng tr×nh d¹y häc ®æi míi như­ cho häc sinh tù chän m«n m×nh yªu thÝch theo ®Þnh h­ưíng nghÒ nghiÖp trong t­ư¬ng lai, như­ vËy c¸c b¹n cã høng thó vµ häc tËp cã kÕt qu¶ h¬n.
-  Nhµ tr­ưêng cßn nªn cung cÊp thªm c¸c thiÕt bÞ d¹y häc hiÖn ®¹i ®­ưa vµo gi¶ng d¹y.
-       
Cuèi cïng: 
Dï nh÷ng ®iÒu trªn chØ lµ mét gãc nh×n cña häc trß, cã lÏ chư­a ®Çy ®ñ hoÆc kh¼ng ®Þnh qu¸ véi vµng, nh­ưng còng mong nh÷ng   ng­ưêi lín ®Æt m×nh vµo hoµn c¶nh c¸c em ®Ó thÊy ®­îc nh÷ng nçi niÒm t©m sù cña con em chóng ta, nh÷ng ®iÒu c¸c em ®ang tõng tr¶i. §Ó thay ®æi mét nÒn gi¸o dôc cña c¶ ®Êt
n­ưíc ®ang ph¸t triÓn  lµ bÊt kh¶ thi. Nh­ưng c¸c em vÉn ®øng lªn ®Êu tranh, vÉn mong ­ưíc mét t­ư¬ng lai ®æi míi, ®Ó lµm cho c©u nãi nµy trë thµnh hiÖn thùc " Mçi ngµy ®Õn tr­ưêng lµ mét ngµy vui”.    


                                                            BIẾT ƠN

§èi víi em, thÇy c« nh­ư ng­ưêi bè, ngư­êi mÑ thø 2 ë tr­ưêng lu«n ©n cÇn, ch¨m sãc em chu ®¸o. Nh÷ng ngư­êi thÇy, ngư­êi c« tÊt c¶ v× häc sinh th©n yªu mµ hi sinh tÊt c¶. T×nh c¶m cña thÇy c« gi¸o chØ ®øng sau t×nh yªu th­ư¬ng cña bè mÑ mµ th«i. Em cßn nhí năm học líp 4. Håi Êy em lµ 1 häc sinh g¸i nghÞch ngîm, Ýt v©ng lêi thÇy. Lu«n lu«n nãi chuyÖn, giÊu ®å dïng s¸ch vë cña b¹n nµy vµo cÆp b¹n kh¸c, cßn nghÞch ph¸o vµ ®èt ph¸o n÷a - thËt lµ nghÞch nh­ư con trai .V× nh÷ng viÖc nghÞch Êy cña em mµ thÇy th­ưêng gÆp em, nh¾c em, thËm chÝ c¶ phª b×nh, gÆp c¶ bè mÑ ®Ó lư­u ý. Em c¶m thÊy  khã chÞu vµ kh«ng thÝch thÇy. Nh­ưng nh÷ng lêi ©n t×nh ®ã kh«ng ph¶i v× muèn em bÞ téi mµ thÇy muèn tèt cho em. ThÇy nh­ư ng­ưêi cha rÊt yªu thư­¬ng con cña m×nh vËy. Nh÷ng ¸nh m¾t nh×n, nh÷ng nô c­ưêi Êm ¸p vµ sù ©n cÇn ch¨m sãc em chu ®¸o, khi em m¾c lçi vµ biÕt söa sai lçi. C¸c thÇy c« gi¸o d¹y em tõ ngµy em b­ưíc ch©n vµo líp1 ®Õn líp 7, b©y giê c¸c thÇy c« gi¸o d¹y em, ®Òu yªu häc sinh, coi häc sinh như­ ®µn chim nhá.ThÇy c« d¹y chóng ta ®¹o lÝ lµm ng­ưêi, më ra nh÷ng tri thøc, bao kh¸t väng Trong ®­ưêng ®êi em s¾p ®i tíi. Bëi thÕ, ®Ó ®Òn ®¸p nh÷ng c«ng lao to lín cña thÇy c«, chóng ta ph¶i häc hµnh sao cho giái, v©ng lêi bè mÑ vµ thÇy c« khái phô lßng nh÷ng ng­ưêi ®· sinh ra vµ d¹y chóng ta thµnh ngư­êi cã Ých.
  Ngµy 20 - 11 lµ ngµy t«n vinh c¸c thÇy c«, mçi ta ph¶i biÕt bµy tá t×nh c¶m cña m×nh víi nh÷ng ngư­êi ®· ch¾p c¸nh nh÷ng ­ưíc m¬, më ra nh÷ng tri thøc v« tËn cho chóng ta.
 Vµ ngµy cña mÑ 10 - 5 lµ ng­ưêi con ph¶i bµy tá, biÕt ¬n nh÷ng c«ng lao to lín cña mÑ ®· dµnh cho m×nh. Mçi chóng ta lu«n ghi nhí C«ng cha, nghÜa mÑ, ¬n thÇy.
   Ph¶i t«n kÝnh thÇy d¹y m×nh, bëi lÏ nÕu cha mÑ cho ta sù sèng th× chÝnh c¸c thÇy gi¸o cho ta phư¬ng c¸ch sèng ®µng hoµng, tö ” (Philoxªnª DeCythªrª).
                                                                   §ç Quúnh

u chuyÖn cña tuæi häc trß
NguyÔn H¶i Anh(Kim pro)

     Trong mét tr¨m người t«i  ghÐt  “nã” nhÊt, Trong mư­êi ng­ưêi  t«i ghÐt “nã” nhÊt. “Nã” lµ mét lµ mét th»ng siªu quËy vµ nghÞch ngîm nhÊt líp t«i. “Nã” tªn lµ Tòn- Ng­ưêi mµ t«i rÊt ghÐt.
   Tr¸i ngư­îc víi Tòn, t«i rÊt ngoan, häc giái xinh ®Ñp như­ng t«i rÊt l¹nh lïng, thê ¬ víi ng­ưêi kh¸c. ChÝnh v× t«i rÊt xinh ®Ñp, nªn t«i  
®­ưîc nhiÒu th»ng con trai ®Ó ý, như­ng t«i kh«ng quan t©m, t«i mÆc kÖ tÊt c¶. tõ ngµy ba, mÑ t«i li dÞ, t«i rÊt buån vµ ch¸n n¶n. T«i lao ®Çu vµo häc vµ chØ biÕt cã häc, häc vµ häc. ChØ cã häc míi lµm t«i quªn ®i mäi chuyÖn buån. V× thÕ, t«i häc giái nhÊt líp. Mét th»ng häc sinh c¸ biÖt như­ Tòn lµm sao cã thÓ s¸nh kÞp víi c« líp tr­ưëng ®¼ng cÊp chuyªn nghiÖp như­ t«i. Vµ còng chÝnh tõ ®©y, míi x¶y ra mét c©u chuyÖn khiÕn t«i nhí m·i.
  H«m Êy, chóng t«i ®ang say sư­a häc c¸ch gi¶i phư­¬ng tr×nh, th× cËu ta míi lß dß ®Õn, tay cßn cÇm mét  bông hồng nhung đỏ thắm, xấu xí như nhặt ở đâu về
   - Th­ưa thÇy, em tíi muén
  CËu ta ngang nhiªn vÒ phÝa “chç gãc häc tËp” cña cËu phÝa cuèi líp. CËu ta ®Ëp “bép” c¸i cÆp xuèng bµn vµ ngåi “phÞch” xuèng ghÕ. C¶ líp b¾t ®Çu cã tiÕng x× xµo vÒ b«ng hång nhung cña cËu häc sinh c¸ biÖt.
  T«i quay xuèng nh×n cËu ta b»ng con m¾t khinh thư­êng, cay nghiÖt, vµ thë dµi mét tiÕng “kh«ng biÕt cßn dë trß g× n÷a ®©y”- t«i tù nhñ: “ H«m nµo cËu ta ch¼ng cã nh÷ng trß ®ïa tai qu¸i”. H«m th× “sót” bãng vµo ngư­êi b¸c b¶o vÖ h«m th× ®¸ vì cöa kÝnh líp bªn c¹nh. Cã h«m, cËu ta nÐm giµy cña b¹n lªn nãc nhµ, h¹i cho nã ph¶i ®i ch©n ®Êt, ch©n giµy vÒ. H«m nµo cËu ta còng ph¶i g©y ra mét trß g× ®ã, dï lín hay nhá. §îi ®Õn h«m nµo mµ cËu ta ngoan ngo·n th× h«m ®ã, ch¾c ph¶i khèi ng­ưêi vµo bÖnh viÖn v× “ngÊt xØu”.
   MÆc cho thÇy c« gi¸o cã ë trong líp hay kh«ng, cËu ta h«n vµo b«ng hång vµ nãi “Cuèi giê chiÒu nay, tí sÏ tÆng b«ng hång nhung nµy mµ tí thÝch”, c¶ líp l¹i bµn t¸n xçn xao. Con b¹n ngåi bªn c¹ch huých vµo tay t«i  “Tí ư­íc g× b«ng hång ®ã sÏ thuéc vÒ tí. CËu kh«ng biÕt ®Êy th«i, bän con g¸i líp bªn mª cËu ta l¾m”.T«i cuêi khÈy “Tòn ¸? Nã mµ cã ng­ưêi thÝch th× tí ®i  b»ng ®Çu”.
TïngtïngtïngHåi trèng dµi vang lªn b¸o hiÖu giê tan 
trư­êng.T«i ®ang hÝ ho¸y thu dän s¸ch vë, th× c¶ líp l¹i Çm lªn như­ sÊm næ. Ch¾c l¹i vô cña Tòn. Tòn cÇm b«ng hång nhung trªn tay vµ tiÕn vÒ phÝa t«i. C¶ líp reo hß Çm Ü. Kh«ng biÕt cã ph¶i vÒ phÝa t«i hay kh«ng. T«i “ b¬” ®i vµ tiÕp tôc thu dän s¸ch vë. CËu ta l¹i gÇn t«i vµ chØ c¸ch t«i ch­a ®Õn mét mÐt. C¶ líp nh×n ch»m ch»m vµo t«i, vµ d­ưêng nh­ư chóng nã nh×n kÜ ®Õn møc t«i 
t­ưëng như­ chóng “soi” tõng mi-li-mÐt.
- Kim nhËn ®i!
T«i b¾t ®Çu ®á mÆt. Tim t«i như­ muèn nh¶y ra khái lång ngùc. Kh«ng biÕt tai t«i cã nghe nhÇm kh«ng? Tòn mµ thÝch t«i ¸? C¶ líp hß hÐt: “NhËn ®iNhËn ®i”.Chóng nã lµm cho t«i thÊy ngư­îng. Tim t«i h×nh như­ ph¶i ®Ëp ®Õn c¶ tr¨m nhÞp trªn phót mÊt.B©y giê, t«i míi ®Ó ý kü, tr«ng b«ng hång nhung Êy còng “Xinh” ®Êy chø. Tòn ®eo c¸i kÝnh Levis tr«ng rÊt hîp mèt. C¸i ¸o cËu ta mÆc, mäi h«m t«i chª lµ giÎ r¸ch, như­ng h«m nay t«i míi ph¸t hiÖn ra lµ hµng hiÖu. T«i c¶m thÊy Tòn thËt lµ tuyÖt vêi.
  Nh×n b«ng hång trªn tay Tòn, t«i thÊy lư­ìng lù như­ng råi còng nhËn. T«i trÌo lªn xe Tòn vµ chóng t«i vót ®i. Tòn ®Ìo t«i ®i vßng quang hå. T«i th­ưëng thøc ®­ưîc c¸i c¶m gi¸c m¸t l¹nh, tho¶i m¸i khi ®­ưîc lao nhanh vÒ phÝa tr­ưíc. Råi,Tòn trë t«i ®i ¨n gµ tÇn. Ngåi trong hµng ¨n, Tòn ngªu ngao h¸t. H¸t xong mÊy ngư­êi trong hµng ¨n vç tay rÇm ré vµ ®Ò nghÞ cËu ta h¸t tiÕp. CËu ta khÏ l¾c ®Çu vµ th× thÇm: “Tòn chØ h¸t cho Kim nghe th«i!”. ¤ng chñ qu¸n chÊp nhËn bän t«i vÒ khi bän t«i thiÕu tËn b¶y ngµn. Tòn ®Ìo t«i ®ến tËn nhµ råi míi quay vÒ.
MÊy h«m sau, Tòn bÞ èm råi vµo viÖn .T«i phi th¼ng ®Õn bÖnh viÖn. T«i l¹i gÇn g­ưêng Tòn:
- Kim tíi ®Êy µ? Kim muèn Tòn h¸t cho Kim nghe kh«ng?
- Tòn
- Tòn cè g©y ra trß ®ïa, thùc ra lµ chØ mong muèn cho mäi  
ngư­êi nhí ®Õn Tòn. §õng bao giê quªn Tòn nhÐ
Tòn cÊt lªn tiÕng h¸t du d­ư¬ng
                                                                           

T«i thÊy m×nh ®· lín kh«n

  Ba m¾ng t«i, t«i ®· c·i l¹i. Ba giËn l¾m. Chư­a lÇn nµo ba giËn thÕ nµy. 
Nh­ưng mµ còng t¹i ba c¬, t¹i sao ba l¹i cø  “bãc mÏ” con thÕ. Con biÕt con sai råi mµba tha lçi cho con ba nhÐ!
  - DËy, dËydËy lµm viÖc ®i! Lóc nµo còng n»m. Ch¶ hiÓu lín lªn cã ®­ưîc viÖc g× kh«ng? Con g¸i g× mµ lư­êi qu¸ ®i mÊt!
-        Sao ba cø ph¶i nãi thÕ!
-        Th«i ®i, nu«i lín b»ng chõng Êy råi mµ ®Ó c·i l¹i.
     T«i ch¹y véi lªn phßng, ®ãng cöa l¹i, ngåi khãc. T«i thÊy ch­ưa bao giê ba l¹i m¾ng t«i nÆng ®Õn thÕ. “RÇm”- T«i ng· châng choµi trªn mÆt ®Êt, ch¾c lµ do t«i m¶i suy nghÜ, ch¾c lµ do nư­íc m¾t lµm nhoµ, khiÕn t«i kh«ng thÊy g× c¶. Mµ t«i vÊp ph¶i c¸i g× vËy? T«i
 gi­ư¬ng ®«i m¾t ®Ém lÖ quay l¹i nh×n, th× ra quyÓn Albums - mét quyÓn Albums mµ t«i ch­ưa thÊy bao giê.
T«i lÆng lÏ lËt tõng trang. Tõng trang. Toµn lµ ¶nh t«i håi bÐ. T«i giËt m×nh khi tr«ng thÊy ¶nh t«i bÐ tÝ chôp chung víi mét ng­ưêi ®µn «ng. Ba t«iPh¶i råi, ba t«i. Ba t«i ®Êy! Nh­ưng l¹ qu¸, ngµy x­a ba t«i trÎ vµ ®Ñp  vËy sao? B©y giê tãc ba t«i b¹c qu¸
T«i ®· sai ­? Ch¾c lµ t«i sai thËt råi.
T«i ®øng trư­íc gư­¬ng vµ nhËn ra m×nh ®· lín. T«i cao gÇn b»ng ba t«i råi. T«i lín lªn còng cã nghÜa lµ ba t«i giµ ®i. Nh÷ng sîi b¹c ®· chiÕm gÇn hÕt tãc ba. T¹i t«i mµ tãc ba b¹c ®i hay sao? T¹i t«i kh«ng ngoan, kh«ng nghe lêi mµ khiÕn ba buån rÇu råi b¹c tãc. ThÕ lµ thêi gian ba gÇn t«i l¹i cµng ng¾n ngñi. ThÕ lµ t«i ®· lín. ThÕ lµ t«i ®· lÇm khi c·i l¹i lêi ba t«i. “ Con xin lçi , ba ¬i”.
Ngµy xư­a, håi t«i ®­ưîc mét, hai tuæi, nghe ba t«i kÓ l¹i, ba lµ c¸i 
“ ®u«i” cña t«i. Ba t«i lóc nµo còng ph¶i b¸m chÆt lÊy t«i. §i ®©u, ba còng “theo” t«i. T«i thÝch chui vµo c¸i tr¹n b¸t. §Êy lµ cung ®iÖn lý thó cña t«i. Ba t«i cø sî t«i céc ®Çu, ph¶i suèt ngµy ®­ưa tay lªn che ®Çu cho t«i. B©y giê, cã quú h¼n xuèng, t«i còng kh«ng chui vµo  đưîc.
Ngµy x­ưa, ba cho t«i lªn cæ ba ®Ó ba ®ư­a ®i mÉu gi¸o. T«i ngåi trªn cø bøt tãc ba t«i. B©y giê, nh÷ng sîi tãc Êy b¹c hÕt råi, t«i còng Ýt khi ®i cïng bµ n÷a.
Ngµy x­ưa, ba t«i hÝ höng khoe víi mÊy «ng hµng xãm lµ t«i giái l¾m, míi mÊy tuæi mµ ®· biÕt céng, trõ. õ th× t«i cø  xoÌ bµn tay ra mµ ®Õm kh«ng giái sao ®­ưîc. B©y giê, t«i ®· ®äc th«ng, viÕt th¹o, biÕt tÝnh c¨n bËc, luü thõa, biÕt viÕt v¨n, biÕt lµm th¬ nhưng ch¼ng thÓ quªn ®­ưîc c¸i håi t«i bÐ tÝ
 V©ng, ngµy x­ưa ngµy x­ưa qua l©u råi c¸i thêi ngµy xư­a
T«i ph¶i ch¨ng lµ niÒm tù hµo cña ba t«i? Ch¼ng thÕ mµ ba t«i quan t©m ®Õn t«i, m¾ng v× ba th­ư¬ng t«i. Ba t«i muèn t«i thËt tèt ®Ñp, thËt giái giang, ®Ó khi Êy, ba t«i l¹i khoe víi mÊy «ng hµng xãm “ Con t«i ®Êy, nã thËt giái”.
ThÕ lµ t«i sai råi, t«i lì c·i lêi ba t«i råi. Tãc ba t«i l¹i thªm b¹c.
NhËn ra m×nh sai lÇm. T«i tù dưng c¶m thÊy th­ư¬ng ba qu¸. Lau hÕt nư­íc m¾t trªn mÆt, t«i më cöa phßng ra råi ch¹y xuèng, «m lÊy cæ ba: Ba ¬i, con lín lªn råi, Ba ¬i!”

                                                            NguyÔn H¶i Anh  
               

NGƯỜI MẸ THỨ HAI CỦA TÔI

  
    Mçi lÇn nghe c©u h¸t th©n th­ư¬ng: “Em b©y giê cø ngì c« gi¸o lµ c« tiªn”, trong lßng t«i chît trµo d©ng mét c¶m xóc kh«ng sao nãi lªn lêi. Cã lÏ lóc ®ã, t«i ®ang nhí vÒ c« Nga - c« gi¸o d¹y v¨n cña t«i. §Ó b©y giê, t«i ®ang viÕt vÒ c« víi nh÷ng c¶m xóc tõ ®¸y lßng s©u th¼m. H¬n ai hÕt c« cÇn mÉn trång “ ngư­êi” như­ ­ư¬m trång mét v­ườn c©y.
  §Çu n¨m häc, t«i ngì ngµng khi biÕt tin c« kh«ng d¹y líp t«i n÷a. T«i sÏ kh«ng ®ư­îc nh×n c¸i bãng d¸ng quen thuéc cña c« ngµy nµo b­ưíc vµo líp. C¸i bãng d¸ng khoan thai cïng víi bé quÇn ¸o gi¶n dÞ, t¹o cho t«i mét c¶m gi¸c b×nh yªn. B¾t ®Çu tiÕt häc, c« viÕt lªn b¶ng tõng dßng ch÷ n¾n nãt nh­ư dßng suèi tinh khiÕt d¹t dµo yªu thư­¬ng. Giäng c« dÞu dµng, Êm ¸p, truyÒn cho t«i “n¨ng lư­îng”, xo¸ tan ®i c¬n buån ngñ. M¸i tãc cña c« ®en, lµm xo¨n gièng như­ nh÷ng län sãng tÊp vµo bê, hîp víi khu«n mÆt hiÒn dÞu mµ nghiªm nghÞ cña c«, ¸nh m¾t cña c« chøa ®Çy t×nh yªu
thư­¬ng. Mçi lÇn c« c­ười, nô c­ười Êy cßn rùc rì h¬n c¶ nh÷ng b«ng hoa d­ưới n¾ng. T«i thÝch nhÊt khi c« thư­ít tha tµ ¸o dµi truyÒn thèng. D¸ng ®i vÉn gièng như­ mäi ngµy, t«i vÉn thÊy c« cã g× ®ã khang kh¸c, mét ®iÒu g× ®ã rÊt riªng biÖt ë c«.
  T«i vÉn nhí håi líp 6, nh­ư cã mét phÐp thuËt, c« ®· c¶m ho¸ ®­ược con bÐ nghÞch ngîm, nh­ư t«i thÊy ®­ược m«n häc ng÷ v¨n. Lóc ®Çu t«i nghÜ häc v¨n rÊt khã, nªn häc chØ ®Ó ®èi phã víi c«, bµi lµm ®©u cÇn biÕt hay dë. ThÕ mµ b©y giê tÊt c¶ ®· kh¸c, rÊt kh¸c víi tÊt c¶ nh÷ng g× t«i nghÜ. Bµi cña t«i lu«n ®¹t ®iÓm cao. T«i cßn ®­ược chän ®i thi häc sinh giái. Vµ t«i ®· nhËn ra: t«i sai råi. M«n v¨n kh«ng khã mµ nã tuú thuéc vµo c¶m nhËn cña mçi ng­ười. KÓ tõ ®ã m«n nµy trë thµnh m«n “tñ” cña t«i, vµ t«i thÝch t×m hiÓu nh÷ng bµi v¨n hay ®Ó häc tËp.
  Kh«ng chØ cã t«i, mµ h×nh như­ c¶ líp còng coi c« nh­ư ngư­êi mÑ thø hai. §iÒu ®ã cã thÓ dÔ hiÓu, bëi v× c« quan t©m ®Õn chóng t«i gièng như­ ngư­êi mÑ vËy. §øc tÝnh kiªn tr×, cÇn mÉn cña c« gièng ng­ười ch¨m c©y non, uèn cµnh d¹i. Thêi gian tr«i ®i, chóng t«i häc c« gi¸o míi. BÊt chît t«i thÊy, nhí c« vµ ­ước g× ®iÒu kú diÖu sÏ x¶y ra, c« sÏ d¹y chóng t«i vµo mét ngµy kh«ng xa. Cø nghÜ tíi ®iÒu ®ã lµ t«i l¹i thÊy håi hép, sung s­ưíng, kh«ng sao t¶ xiÕt. C« cho chóng t«i ®«i c¸nh vµo ®êi. C« cho chóng t«i kiÕn thøc bao la, c« cho chóng t«i tÊt c¶. Mçi b­ưíc tiÕn cña ®êi ng­ưêi ®Ó ®»ng sau nh÷ng kû niÖm, nh÷ng ®iÒu quý b¸u lµ ®iÓm tùa cho ta bư­íc lªn phÝa 
tr­ưíc.Vµ kh«ng ai kh¸c c« lµ ®iÓm tùa Êy. “Em b©y giê cø ngì c« gi¸o lµ c« tiªn.

                                             NguyÔn Minh Phư­¬ng

Đôi khi lời xin lỗi đến muộn

   - Tớ…tớ ghét cậu! Mẹ tớ bảo mặt cậu lạnh như tiền ý!
   - Cậu ghét tớ thì tớ cũng chả cần đâu! Cậu nghĩ mình là ai, cao giá lắm sao!
   - Cậu ác lắm, sao cậu không chơi với tớ!
   - Vì cậu không xứng làm bạn của tớ!
   Đó là câu chuyện xưa, xưa lắm rồi, cách đây phải năm, sáu năm. Khi tôi còn là một đứa con nít tám, chín tuổi, khi mà tôi là đứa con gái bướng bỉnh nhất xóm, ngang ngạnh nhất xóm và cũng là đứa dẫn đầu của mọi trò nghịch ngợm lúc ấy. Còn bây giờ tôi lại rất hiền, trái với tính cách ngày xưa. Hồi đó, tôi có nhỏ bạn tên Phương Anh, thực ra nó kém tôi một tuổi nhưng quen rồi nên suốt ngày cậu cậu tớ tớ. Tôi với nhỏ chơi với nhau thân lắm, nhưng tính cách lại trái ngược nhau, nực cười! Tuy không hợp nhau lắm nhưng mỗi khi bên Phương Anh dường như tôi mới chính là bản thân mình. Bề ngoài tôi mạnh mẽ là thế nhưng cứ gặp chuyện gì nan giải là tôi lại mềm như cọng bún vậy. Mỗi lúc như thế, không ai hiểu tôi như Phương Anh, nhỏ cứ chỉ bảo tôi phải thế này, phải thế nọ, tôi cũng cứ cố gắng gân cổ lên cãi là mình đúng rồi cũng lộ “cái đuôi” mềm yếu nên Phương Anh là người hiểu tôi hơn bất cứ ai khác. Thế mà, hình như tôi chưa cảm thấy tầm quan trọng của nhỏ đối với bản thân tôi. Tôi luôn đặt cái “tôi” của mình lên đầu. Chính vì vậy, tình bạn của chúng tôi kéo dài không được bao lâu. Cái ngày hôm đó, ngày chúng tôi cãi nhau vì một chuyện cỏn con nhưng tôi nào đâu biết cái dại đó đã khiến tôi mất đi cô bạn thân nhất. Hôm ấy, lúc tôi đang học thì Phương Anh nhà sát vách nhà tôi cứ hát “rống lên như bò”. Với cái bản tính nông nổi của mình, tôi chạy bổ ra hành lang, mắng Phương Anh một trận cho hả cơn giận, Phương Anh không nói gì chỉ im lặng và cúi mặt xuống. Hôm sau, lúc đang chơi với mấy đứa cùng xóm thì Phương Anh bẽn lẽn đến bên tôi:
    - Tớ xin lỗi cậu!Hôm qua…tớ…
    - Thôi! Cậu câm đi! Tớ không thích nghe đâu! Cái lời xin lỗi của cậu tớ chả cần, đi mà xin lỗi với cái sọt rác ý!
   Tôi hất hàm nói ra vẻ ta đây không cần. Nhưng câu nói đó của tôi đã xúc phạm lòng tự trọng của Phương Anh, nhỏ khóc và nói:
    - Tớ không mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu mãi là bạn…
Chưa để Phương Anh nói hết câu tôi đã cắt lời:
    - Đồ đáng ghét! Cậu nghĩ lại xem, có lỗi với tớ như thế mà đòi làm bạn với tớ à! Đồ nhà quê.
Có lẽ câu nói đó chỉ là do lúc tôi bực quá nên buột miêng, ai ngờ Phương Anh khóc rất lớn và bảo:
     - Tớ ghét cậu!...
    Rồi Phương Anh chạy thật nhanh về.
    Tôi cau mày nghĩ: “Cậu là ai chứ, tớ thiếu gì bạn mà tớ cũng chả cần cậu”
    Mấy ngày sau gặp nhỏ tôi cứ phớt lờ đi trong khi tâm trạng của nhỏ có vẻ cố nói với tôi điều gì đó.
   Khoảng bốn ngày sau, thường đi học về tôi vẫn hay gặp Phương Anh nhưng mà hôm nay lạ quá, lăn tăn một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy lo lo và nghĩ : “Có lẽ nó giận mình, hay mai qua nhà nó làm hoà vậy! Ừ thôi, mình cũng hơi quá đáng, mai sang xin lỗi nó chắc ổn. “Nhưng hôm sau tôi sang nhà nó và giật mình khi biết rằng Phương Anh đã chuyển nhà. Tôi thẫn thờ một lúc lâu rồi chạy về nhà ôm mặt khóc. Tại sao Phương Anh lại chuyển nhà, không lẽ nó giận mình, mà nó còn không nói với mình một câu nào. Tại sao lại thế chứ, đồ độc ác, bạn bè với nhau mà lại giận mình. Tôi trách Phương Anh rồi chợt quay sang trách mình, hình như tôi đã sai, tôi đã vô tâm khi Phương Anh cố nói lời xin lỗi với tôi, hình như tôi quá tự cao. Sai thật rồi. Và tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất tình bạn đẹp nhất, chợt nhận ra tôi là con người như thế nào, chợt nhận ra tôi đã quên Phương Anh. Lời xin lỗi đôi khi đến muộn…


Ph¹m Tó Quúnh