Tìm kiếm Blog này

25 tháng 11, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)

                                                               PHẦN VI

MẸ

     Hoàn cảnh của nó đặc biệt hơn so với những đứa trẻ trong cái xóm nhỏ này. Ba mẹ nó bỏ nhau từ khi nó học lớp hai. Thời gian đó, nó thấy ba mẹ thường xuyên to tiếng với nhau. Nó chẳng hiểu gì cả và liền chạy sang nhà bà ngoại. Nó ngơ ngác hỏi bà chuyện gì
vậy, bà chỉ bảo
   - Đêm nay con ở lại với bà nhé. Người lớn giống trẻ con, cãi nhau xong rồi lại làm lành với nhau ngay mà, con đừng lo.
   Nó cũng chỉ biết răm rắp nghe theo bà mà thôi, bởi từ bé, bà chăm sóc nó, đứa cháu gái yêu quý, dễ thương và hiền lành của bà. Đi đâu về bà cũng mua quà cho nó. Lần thì cái bánh gai, lần thì bắp ngô nóng hổi hay củ khoai lang nướng. Còn về phía nó, nó luôn hỏi bà những điều thắc mắc khó hiểu.
     Sau những cuộc cãi nhau của ba mẹ, nó thấy ba mẹ thật lạnh nhạt, chẳng thèm nói với nhau câu gì. Tội nghiệp con bé, nó chỉ nghĩ người lớn giống trẻ con như lời bà nói thôi. Nhưng đâu có ngờ, vài ngày sau, ba mẹ lại cãi nhau một trận lớn  mọi lần, gay gắt khác thường. Một không khí nặng nề bao trùm lấy gia đình nó. Mẹ đang lúi húi bên đống quần áo và chiếc va-ly còn ba bỏ đi đâu không biết. Thoắt cái, nó quay ngoắt người, chạy vụt ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa. Nó thấy mọi vật xung quanh tưởng chừng như đang tối xầm lại và  quay cuồng. Nó mở toang cửa, rồi xà vào lòng bà, khóc nức nở. Bà vuốt mái tóc, an ủi nó và thủ thỉ vào tai nó những lời rất khẽ. Lúc đó mẹ sang và bảo:
-   Thu. Con chào bà rồi cùng đi với mẹ.
-   Thế…ba con không…đi…hả mẹ?- Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
-   Không con ạ.
-   Sao… lại không ạ…?Nó gặng hỏi.
-   Vì …ba…ba đi sau.
-   Mẹ cố nói vậy để dỗ dành nó.
   Mẹ đưa nó đến một ngôi nhà mới. Nền lát gạch hoa, tường quét vôi màu trắng khác hẳn với ngôi nhà thân yêu của nó. Ở đấy được một thời gian ngắn, nó bỗng thấy có người đàn ông đến hỏi thăm mẹ và ở luôn trong ngôi nhà này. Nó lấy làm lạ, muốn hỏi nhưng lại sợ. Và nó cảm thấy giận mẹ khi mẹ đưa nó đến đây ở. Mọi sinh hoạt của nó đều bị đảo lộn khi người kia tới. Nó căm ghét ông ta, nó muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Tức giận nó chỉ biết ngồi thừ ra đấy. Nó nhớ ba, nhớ cả bà ngoại nữa. Nó muốn mẹ đưa nó về ngay tức khắc. Giờ đây, nó chỉ thích đến trường và sợ về cái nhà kia, sợ những điều không may xảy ra với gia đình nó…
   Hôm nay nó lên tàu về quê thăm mộ bà. Bà mất sau cái năm nó và mẹ rời nhà đi. Bà nhớ nó đến phát ốm. Ngày bà mất, nó khóc  nhiều lắm, nó thường bà vô cùng. Vậy mà thời gian thấm thoát trôi qua, Thu đã là một cô thiếu nữ, đã biết suy nghĩ chín chắn, biết đánh giá nhận xét về mọi người. Ngồi tên tàu, Thu nhớ về thời thơ ấu, về sự thiệt thòi mất mát của mình. Càng nghĩ , nó càng cảm thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Mẹ cũng thiệt thòi lắm chứ nhưng mẹ vẫn cố gắng vượt qua khó khăn trở ngại trong tình cảm, trong cuộc sống để nuôi nó ăn học nên người. Mẹ luôn quan tâm chăm sóc nó từ những việc nhỏ nhất, từ lời ăn tiếng nói đến cả cách sống, cách làm người. Nhưng sao nó luôn hậm hực khi mẹ nó đưa nó đến ở cái nhà đáng ghét kia. Nó tách mình vô tâm hững hờ với mẹ. Giờ nó cảm thấy tình mẫu tử thiêng linh kỳ diệu biết bao.
    Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Con tàu cứ lao vào khoảng không gian tối tăm, tiếng còi tàu cứ vang mãi, kéo dài vô tận. Thu cảm thấy lành lạnh…
                                                                         NGUYỄN HUYỀN TRANG

CỎ NON


Bình yên những vạt cỏ xanh
Gối mình vào đất, vươn nhành uống sương
Nghé con gặm cỏ bên đường
Ngậm dòng sữa ngọt quyện hương đất trời
                                                 (Kỷ niệm trên đường tới đền Hùng)


ĐÊM QUẢNG BÁ

Sóng mây lồng lộng giữa trời
Trăng như thuyền thúng bỏ rơi mái chèo
Trăng trôi sao cũng lướt theo                        
Lung linh những ánh lửa treo giữa trời
Chị Hằng sung sướng mỉm cười
Nấp sau rặng liễu cùng chơi trốn tìm


Những cánh hoa đại lim dim                             
Mùi hương dịu ngọt, đang chìm trong mơ
Hàng cây đứng lặng làm thơ
Cỏ khô lạo xạo nằm chờ gió qua
Khoảng không hiền dịu bao la
Ru em ngon giấc trong tà áo đêm.
                                                  (Khách sạn Quảng Bá)

                                                                                          ĐẶNG HẢI NHƯ

   KHI MẸ ỐM   

    Mẹ nó là một người đàn bà tần tảo, hết lòng vì chồng con. Mọi việc trong nhà dù nhỏ nhặt nhất vẫn đều qua tay bà cả. Cứ đi làm thì thôi chứ về đến nhà chẳng ai thấy bà nghỉ chân, nghỉ tay bao giờ. Nó đã 15 tuổi mà chưa phải làm việc gì cả. Có lẽ vì thương nó vất vả nên bà đã làm hết cho nó. Đã mấy lần nó định giúp mẹ nhưng lại trỗi dậy cái tính lười nên lại thôi. Thế rồi, một hôm mẹ nó ốm, bà mệt nên nằm suốt đến mười giò trưa. Như bản tính, đang ngủ mê mệt, mẹ nó choàng tỉnh, hốt hoảng nhìn đồng hồ:              
  “Chết thật, đã mười giờ rồi, mẹ mệt quá nên đã ngủ thiếp đi phải dậy nấu cơm cho mấy bố con thôi”. Bà khó nhọc ngồi dậy, đi đôi dép nhựa và xuống nhà nấu cơm, bà nặng nề vo gạo rồi nấu thức ăn. Nó quan sát và thấy thương mẹ nó vô cùng, nó ào đến và cố giấu những giọt nước mắt, nó tỏ vẻ bình thường và nói với mẹ nó:
-  Mẹ ơi, mẹ đang mệt, mẹ nghỉ đi để con làm giúp cho.
   Mẹ nó mỉm cười ân cần nói với nó:
- Để mẹ làm, mẹ không sao đâu. Con cứ lên nhà đi.
   Nói như thế nhưng mẹ nó đứng chững lại, dựa vào tường và khẽ nhăn nhăn  trán, dường như bao vất vả, lo toan của bao năm dồn nén, mẹ nó quỵ xuống. Nó hốt hoảng dìu mẹ lên ghế:
-  Mẹ có làm sao không ạ? Con lo quá, mẹ ngồi xuống đây đi. Để con đi lấy cốc nước. Con đã nói rồi, để con làm cho, mẹ cứ cố mãi.
   Mẹ nó dường như sắp đứng dậy, nói:
-  Mẹ không sao, uống cốc nước là khỏe ngay thôi. Mà con làm sao được.Nó vừa nói vừa đẩy tay mẹ xuống ghế
- Con làm được, con chỉ cần mẹ làm “quân sư” cho con thôi. Dù sao con cũng đã 15 tuổi rồi, tuổi con bao bạn làm đủ thứ việc, còn con đến nấu cái nồi cơm còn chưa biết.
   Và nó bắt tay vào làm ngay. Nó hăng hái làm từ việc này đến việc khác qua sự chỉ bảo của mẹ. Không chỉ có nấu cơm mà lau nhà, quét nhà, rửa bếp…nó đều đã làm. Nó hăng say làm tuy quần áo đã bẩn, nhọ nhem hết. Mẹ nó nở nụ cười ôm nó vào lòng xúc động nói: - Con mẹ đã lớn thật rồi!
                                                                                 NGUYỄN HỒNG HẠNH




            LỜI CẢM ƠN CÔ
                (Gửi những cô phụ trách)

    Em gửi cô những vần thơ
Như những tình thương cô chẳng bến bờ
Cô người chăm sóc em chu đáo
Cho em năm ngày năm giấc mơ

Lo lắng cho em từng bữa ăn
Từng chỗ đi chơi, từng chỗ nằm
Thương cô vất vả bao khó nhọc
Rút ruột nhả tơ tạo kén tằm.

Nhớ buổi đi thăm quan Đền hùng
Trách nhiệm của cô bao khó khăn
Mỗi bước em đi – cô dõi mắt
Chẳng quản mệt mỏi biết bao lần.

Xin cô tha thứ những lỗi lầm
Chúng em chỉ nghĩ tới bản thân
Chẳng biết lòng cô – bao thương quý
Chan chứa ánh nắng buổi bình minh.
                                                     Trại sáng tác
                                   “Em tập viết văn, làm thơ” hè 1999
            





19 tháng 11, 2011

EM YÊU HÀ NỘI ( Tiếp theo)

PHẦN V

MỘT KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ CỦA TÔI

      Chiều nay, buổi chiều đầu mùa hạ, một cơn mưa rào bất chợt ập xuống. Đứng ở hàng hiên trước cổng bệnh viện Phủ Doãn, trong cơn mưa chiều tầm tã, tôi trông thầy một bà mẹ, dáng vẻ tiều tụy, thân hình nhỏ bé, gương mặt xanh xao hốc hác. Đôi mắt đầy vẻ đau buồn, đang nghẹn ngào trong tiếng khóc: “Con ơi! sao con nỡ bỏ mẹ mà đi!”. Nhìn dáng vẻ đáng thương cùng tiếng khóc xé ruột của bà , một kỷ niệm khó quên về mẹ lại hiện về nguyên vẹn trong ký ức của tôi.
    Đó là một chiều thứ ba cách đây chừng một năm, hôm đó trời cũng mưa tầm tã…Sau khi đi học chính khóa, tôi đến phố Thi Sách để học thêm. Vì không nhớ lịch của tôi nên mẹ đến trường để đón tôi như thường lệ, nhưng rồi chờ mãi chẳng thấy tôi đâu, mẹ hốt hoảng đội trời mưa đi tìm tôi hết nhà này đến nhà khác. Trời đã tối, đường phố đã lên đèn nhưng cơn mưa vẫn chưa ngớt, đứng ở một hàng hiên bên đường chờ mẹ, tôi thấy mẹ  thất thểu bước thấp bước cao, quần áo ướt sũng, mắt lo âu hốt hoảng. Mẹ vừa đi vừa gọi tên tôi: “Quân ơi…” Trời! Sao mẹ khốn khổ thế kia? Nói sao hết được tình cảm của tôi  đối với mẹ khi ấy. Tôi vội vàng gọi: “Mẹ”, mẹ đã nhận ra tôi và như một bản năng tự nhiên, mẹ chạy nhao tới ôm ghì vào lòng, nghẹn ngào nói trong hơi thở dồn dập: “Con đi đâu mẹ tìm mãi, mẹ tưởng đã mất con rồi”. Nép đầu vào ngực mẹ, tôi thấy những giọt nước mắt đầm đìa ten mặt mẹ. Có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được giây phút ấy, giây phút mà tận đáy lòng và cả con tim tôi cảm nhận được tình mẹ thật là bao la và lòng yêu thương con người mẹ thật là vô bờ. Có gì thiêng liêng và cao cả hơn tình mẹ con. Bởi vì đứa con chính là một phần máu thịt của mẹ, mẹ nhận ra nó từ những ngày nó còn là tế bào nhoe trong mình. Mẹ nuôi con chăm chút từng ngày và mong muốn con trưởng thành…Còn có nỗi đau khổ nào hơn người mẹ bị mất con…Tôi hiểu điều đó hơn bao giờ hết, càng xót xa và cảm thông trong nỗi đớn đau của bà mẹ đáng thương kia. Bất giác, tôi chợt nghe thấy những lời dịu dàng của một người mẹ tẻ nào đó đang ru con bằng một bài ca dao quen thuộc:
Chim trời ai dễ đếm lòng
Nuôi con ai dễ kể công tháng ngày
   Nhưng sao hôm nay, tôi thấy nó thấm thía đến là vậy? Bỗng dưng, tôi thấy trào dâng lòng một tình cảm yêu thương mẹ vô hạn. Tôi thầm mong muốn tất cả mọi người tong trái đất hãy biết ơn và kính trọng mẹ, đừng bao giờ phải làm mẹ buồn khổ bởi mẹ đã đau khổ và vất vả quá nhiều.
    Cơn mưa đã ngớt, tôi đạp xe trở về nhà mà lòng bồi hồi xúc động khôn nguôi. Mẹ là đời tôi, người đã cho tôi cuộc sống, mẹ là niềm vui, nguồn hạnh phúc, là chỗ dựa vững chắc của đời tôi. Tôi hứa sẽ học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng.

                                                                                                                              NGUYỄN LÊ QUÂN

XA MẸ

Có thể bây giờ trong giấc mơ
Con mới gặp dáng thân gầy của mẹ
Tuổi thơ con với tháng ngày lặng lẽ
Mẹ tảo tần sương nắng gió mưa.

Mẹ của con xưa, con mẹ bây giờ
Xa xa lắm như cánh cò diệu vợi
Sắp cơn giông chiều, chim bay vội
Tìm trở về tổ ấm dưới vòng tay.

Con mẹ đơn côi giữa phút giây này
Khao khát một trái tim nồng ấp ủ
Khao khát một mái nhà như chim về tổ
Nhưng ngút ngàn vẫn chỉ thấy chân mây
Cuộc sống giờ đã quá đổi thay


Con lầm lũi gánh hàng rong ngoài chợ
Cô bác thương tình ghế mua cho đứa nhỏ
Còn kẻ vô tình chỉ vội qua mau.

Ước mơ con rồi cũng nhạt nhòa
Nhưng nó vẫn dạt dào từ khi xa mẹ
Tháng năm trôi phút giây lặng lẽ
Con âm thầm góp nhặt niềm vui
Ước mong yêu thương sống giữa muôn người.
   
                                                                               NGUYỄN THU TRANG

HOA CAU  

  Hoa cau lạ lắm
  Mọc ở cổ cây
  Như chòm râu trắng
  Rung rinh chân mây

  Đêm khuya thế này
  Hoa cau vẫn thức
  Đất trời náo nức
  Đợi hương cau bay                     

Gió thu như say
                                                                       Trong hương ngào ngạt 
                                                                       Trộn vào dào dạt
                                                                       Tiếng hát của ai

                                                                        Lặng lẽ sao mai
                                                                        Nép mình trời thẳm
                                                                        Hương cau thoang thoảng
                                                                         Trở mình đêm sâu…
                                                                                                                        NGUYỄN THU HIỀN       


QUÀ TẶNG MÙA XUÂN

                                    
    “Tách! Tí…Tách!” Những giọt mưa xuân mát lạnh vẫn đếm đều đều trong lòng bàn tay tôi. Nhìn giọt mưa rơi, tôi bỗng nhớ tới nội – người mà tôi yêu thương nhất. tôi còn nhớ rất rõ. Ngày ấy, tôi rất thích ăn bánh khúc. Mỗi độ xuân về, rau khúc giăng kín cả cánh đồng. Nhìn những chiếc lá xanh nổi phấn trên nền đất nâu thẫm thật thích mắt. Nhất là vào mùa xuân, cả ruộng rau khúc như một tấm thảm xanh lóng lánh mưa xuân. Còn bà nội tôi là cả một kho cổ tích. Vừa ăn bánh khúc, vừa nghe bà kể chuyện là thú vui đặc biệt của tôi. Một lần nội kể: “Ngày xưa, có một năm trời hạn hán, ruộng đồng nứt nẻ, cây lúa không sống được. Khắp nơi chỉ thấy cát. Cây cối và các loài vật khổ quá bèn kêu van với trời, chúng phơi bày nỗi khổ cực của mình. Nhưng trời ở xa quá, làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của muôn loài dưới hạ giới nên không có hồi âm. Rất may tiếng kêu van của muôn loài lọt đến tai của cô công chúa  nhà trời. Động lòng trắc ẩn trước muôn loài, cô đã khóc. Cô khóc cho sự khó nhọc của muôn loài rồi không biết sẽ ra sao đây. Lạ thay, những giọt nước mắt của cô công chúa rơi xuống hạ giới tạo thành mưa. Những hạt mưa ấy làm cho cây cối xanh tươi trở lại, làm cho không khí thêm trong lành. Những hạt mưa ấy được mọi người hạ giới gọi là mưa xuân. Có năm, sau tết mà vẫn có mưa xuân, tôi lo lắng hỏi: “Bà ơi! Sao năm nay chưa có mưa xuân hả bà? Nhưng bà tôi cười móm mém: “ Không phải vậy đâu cháu ạ! Chỉ vì năm nay lập xuân hơi muộn, sau tiết lập xuân thế nào cũng có mưa”. Bà tôi quả là một nhà tiên chi giỏi. Sau tiết lập xuân là trời mưa liền.
    Nhưng năm nay bà đi xa rồi. Xuân về tôi càng thêm nhớ. Tôi khẽ dưa mắt nhìn về phía nghĩa trang, nơi bà nghỉ mưa cũng giăng kín cả.
                                                                                    BÙI THÙY DƯƠNG

12 tháng 11, 2011

EM YÊU HÀ NỘI (Tiếp theo)

PHẦN IV

                                                    CƠN BÃO
   
      Cuối cùng, sau bao nhiêu tin đài báo thì cơn bão cũng đã tràn về. Sáng nay, khi nó đã cố sức rướn mình trên chiếc xe cà tàng hay hỏng hóc  đến trường thì gió đã bắt đầu tung hoành và đến bây giờ, khi tiếng trống trường cuối cùng đã điểm thì bão thực sự đã tới
  Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cái sân trường đất đỏ vốn là nỗi khổ của bọn học sinh vì bụi và bẩn nay đã nhơ nhớp hơn. Mưa như những làn roi quất xuống đám cây cỏ ngoài vườn sinh vật làm chúng xơ xác, rúm ró lại dưới mưa.  Trước khi đi học, nó đã dặn kỹ với hai đứa em là nhớ trèo lên gường khi nước mưa vào. Mà mưa to thế này không khéo ngập cả nhà mất. Mấy hôm trước khi cái loa phóng thanh đầu xóm oang oang báo tin bão về, nó đã bắt gặp tiếng thở dài thượt thượt của mẹ, tiếng thở dài làm nó nhói đau. Từ khi sinh ra nó đã quá quen thuộc với những tiếng thở dài. Trong những đêm thanh vắng, cái trở mình khe khẽ cùng với tiếng thở dài của mẹ có lẽ sẽ là một hình ảnh không bao giờ phai mờ trong tâm trí nó. Bởi vì, nó sẽ hiểu mẹ nghĩ gì sau giọng nói, ánh mắt ấy. Mà nó không hiểu thì còn ai hiểu đây? Ai hiểu cho những ngày mẹ rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm với gánh chè trên vai, với cái nắng nóng như thiêu như đốt hay cái rét cắt da chỉ để nuôi chị em nó học hành tử tế?
    Bây giờ lại là BÃO!Cuộc đời  mẹ đã gặp quá nhiều cơn bão kể từ khi cha nó ra đi. Những cơn bão ấy đọng lại trong mắt mẹ, trên vầng trán và cả trên mái đầu gồm hai thứ tóc…
    Mưa vẫn ào ào  trút xuống ngày càng nặng hạt và đều hơn. Trước kia khi nó vẫn còn bé, mẹ vẫn hay nói với nó rằng mưa là nước mắt của ông trời rơi xuống. Và nó dã thích thú nghĩ rằng. giá như ngày nào ông trời cùng khóc như thế  nhỉ? Để nó được tha hồ nghịch nước, lội bì bõm trong nhà, để ngồi trùm hũm trên gường mà nhẩn nha từng miếng chè ngọt lịm mẹ bán chưa hết. Nó chợt bật cười khi nghĩ đến một cây chuyện cổ tích của Anđecxen. Trong câu chuyện ấy, vô tình một cơn gió lốc đã làm thay đổi tất cả các biển ở trong thành phố, xáo động mọi hoạt động. Còn giờ đây, cơn bão cũng đã tạo nên sự xáo trộn cuộc sống của gia đình nó và mọi gia đình nghèo khác…
     Tiếng mưa càng nặng hạt hơn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man đang tuôn chảy trong đầu nó. Mọi người hối hả khoác vội lên người những gì có thể tránh đợt mưa quái ác. Không ai để ý con bé đang lơ đãng nhìn mưa mà thực ra trong đầu lại đầy ắp những suy nghĩ mông lung. Chợt nó giật thót mình khi nghĩ đến mẹ. Bây giờ mẹ đang ở ngõ nào, phố nào trong cái thành phố rộng lớn này? Liệu mẹ có chỗ trú mưa? Mơ hồ nó nghe đâu đây tiếng thở dài của mẹ dưới một mái hiên nào đó…
      Bất giác, nó cũng thở dài…
                                                                                          TRẦN LÊ QUỲNH PHƯƠNG


                  

                  EM THƯƠNG



Em thương cậu bé mồ côi
Không tìm thấy mẹ vào ngồi trong cây
Em thương chú bé đánh giầy
Suốt ngày dạo phố đến gầy giơ sương.
                             
                                   LÊ NGUYỆT ANH                                          
                                                                                    



CHÁU ĐẾN THĂM ÔNG BÀ

                              Kính tặng các cụ khu “Nuôi dưỡng bố mẹ liệt sĩ cô đơn”

Chúng cháu đến thăm ông bà
Thấy vui như được về nhà mình chơi
Ông bà tuy đã già rồi
Tóc xanh bạc trắng râu thời phơ phơ
Trong căn nhà sạch đơn sơ
Cháu nghe bà kể chuyện xưa “nước mình”
Nhìn ra ngoài mảnh sân xinh
Hoa thơm khoe sắc rập rình bướm bay
                                                                                   ĐẶNG CHÍNH THAO


TRƯỜNG MỚI
    (GIẢI KHUYẾN KHÍCH)  

      Sáng nay nó sẽ đến trường mới. Một ngôi trường mới đúng nghĩa của nó với thầy cô và bạn bè mới. Chỉ đó thôi cũng đủ làm cho nó thao thức suốt đêm với những tưởng tượng không đâu, và cả trong giấc mơ hằng đêm, ngôi trường mới cũng hiển hiện…
    Nhưng thực tế thì lại khác xa với những gì nó dã nhìn thấy trong tưởng tượng. Bước chân tên dãy hành lang dài hút với nhộn nhịp học sinh cười nói, dáng đi của nó lạc lõng và rụt rè.
   Trời hôm nay xanh và cao lạ lùng, gió hiu hiu nhẹ chỉ làm đủ cho các tán lá trong sân trường xào xạc. Nó cảm tưởng như bầu trời này quen lắm, cơn gió ấy cũng quen lắm, phải chăng nó đã gặp trong một miền ký ức xa xôi nào đó? Bất chợt nó mỉm cười khi nhớ đến ngày đầu tiên ở trường cũ. Hôm ấy tời cũng xanh như thế này và cao như thế, nó cùng lũ bạn túm năm tụm ba dưới cái sân trường bé tí tẹo, tự hòa nhìn lên mái ngói đỏ hồng e thẹn trong nắng. Mà kể cũng lạ, ngày đầu tiên bước vào trường nó đã cảm giác tự hào. Chẳng biết đó có phải là cảm giác tự tin khi quanh mình đầy ắp những bạn bè thân quen? Còn bây giờ ở đây – cũng là trường mới mà sao bỡ ngỡ quá!
   Chỗ ngồi mới của nó gần ô cửa sổ tràn đầy ánh nắng. Xa xa chỉ thầy nhấp nhô các ngôi nhà mới đủ kiểu mái lô nhô, có cái cọc chọc thẳng lên trời. Nhưng trước khi nó phóng tầm mắt ra xa, nó bắt gặp màu đỏ lung linh, phơi mình dưới không gian của nắng và gió – phượng cuối mùa! Suốt cả buổi sáng, không biết bao lần ánh mắt của nó đã bị cái màu đỏ ấy tạo hóa  hút vào. Nó như thấy trong đó cả mùa hè sôi nổi, lung linh những gương mặt bạn bè thân yêu. Trong lớp mới, bốn mươi tư khuôn mặt – bốn mươi tư nụ cười nhưng sao nó chẳng tìm được cho mình một nụ cười quen thuộc. Mà nó cũng chẳng có thời gian để làm công việc ấy khi trên bảng, cô giáo đã bắt đầu bài giảng của mình.
    Nắng bây giờ đã lên cao, nhưng những bông phượng ngoài cửa sổ càng rực rỡ hơn. Cả dãy phòng học lặng như tờ không một tiếng động dù là tiếng bước chân của một ai đó. Chỉ nghe tiếng rì rào của cây trong sân trường. Dường như cũng đang thì thầm với nhau về sự có mặt của một cô bé – một học sinh mới của trường mà chúng mới phát hiện.
    Ở bên trong lớp này, cô bé ấy cũng tự trò chuyện với mình mà không biết rằng ngoài kia đang có “người” nói về mình.
     - Bây giờ cá bạn đang làm gì nhỉ? À, có lẽ cũng đang học như mình thôi.
     - Mà không, lớp mình học buổi chiều cơ mà.
     - Các bạn có nhớ mình không? Chắc là có.
     Tự hỏi rồi tự trả lời, nó thấy nhớ lớp da diết…bỗng vèo…! Một tờ giấy đáp xuống trước mặt và nằm ngay ngắn khi nó đang mải nghĩ ngợ. Đưa mắt nhìn xung quanh nó nhận ra cái nháy mắt tinh nghịch của ba bạn gái ngồi trên bàn trên, và, gì thế này? “Chúng tớ rất vui vì ấy đã vào lớp, nếu có gì chưa biết, thì cứ hỏi bọn tớ”. Nó ngỡ ngàng nhìn lên, một niềm vui khẽ len nhẹ vào lòng nó, và dù biết mình vi phạm nội quy lớp, nó vẫn đặt bút viết:“Tớ cảm ơn vì…”
   Bên tai nó tiếng chim ở đâu đó ríu ran tràn ngập tâm hồn.
   Ngày đầu tiên ở trường mới, nó đã bắt gặp một điều gì đó quen quen, phải chăng đó là tình bè bạn?
                                                                                     TRƯƠNG LỆ QUỲNH PHƯƠNG

             





5 tháng 11, 2011

EM TẬP LÀM BÁO

BÀI VIẾT KHÓA III (2007 -2008)
PHẦN I

MÙA ĐÔNG

   Từng đợt gió lạnh rít bên tai…
    Lạnh…                                             
    Rét…
    Mới mấy ngày qua đây thôi, hơi ấm của mùa thu vẫn lan tỏa, vương vấn trong đất trời Hà Nội. Con phố nhỏ ngoài kia vẫn e ấp hương hoa sữa, lẩn trong đâu đấy bông hoa sữa nhỏ li ti còn sót lại cuối cùng của mùa thu. Thế mà hôm nay đông đã về. Về một cách bất chợt, nhanh chóng. Về dịu dàng kín đáo như một nàng công chúa cổ tích.
    Mùa đông, là mùa tôi yêu thích nhất. Nó khác hẳn với các mùa khác bởi cái giá lạnh nó đem về. Phải nói thật, thiên nhiên vào mùa đông không có gì đặc sắc như các mùa khác: cây cối khẳng khiu, trụi hết lá còn bầu trời thìn âm u sám xịt làm cho con người ta dễ cảm thấy buồn chán và mệt mỏi. Nhưng mùa đông cũng có cái đẹp, nó cho ta  thấy tâm hồn mình ấm áp, vui vẻ .
    Cơn mưa đầu mùa đông dai dẳng lạnh thấu đôi vai như có chút gì đấy đáng yêu vô cùng. Cứ thử nhìn những hạt mưa rơi như những viên đá pha lê lấp lánh ngoài kia nó nhẹ nhàng ấp ủ bên trong niềm hạnh phúc mà bầu trời đặt xuống trần gian.
     Tôi thích cái cảm giác mùa đông khi nghe tiếng gió lạnh vi vu như những khúc nhạc đặc biệt. Mùa đông, cây cối cỏ hoa dường như mất hết sức sống, nó cần đến mùa xuân để cây cối đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái, thế mới biết rằng, các nàng tiên của bốn mùa thương yêu nhau, giúp đỡ nhau là thế.
    Cuộc sống luôn biến đổi theo thời gian nên mùa đông cũng vậy, nó cũng có biến đổi khác lạ. Vào những năm kháng chiến, mùa đông như bao chùm lên sự đau khổ của nhân dân Việt nam, nó càng thêm lạnh lẽo khi có biết bao nhiêu máu xương của những chiến sĩ đã anh dũng hy sinh cho tổ quốc. Còn ngày nay khi đất nước đã hòa bình thì mùa đông cũng khác, nó không lạnh như trước đây nữa mà thay vào đó là sự yên vui đầm ấm của mọi nhà.
    Dòng người qua lại trên phố thật náo nhiệt, làm cho mùa đông như ấm ấp thêm. Lũ trẻ con xúng xính trong bộ quần áo ấm đủ màu, sắc hai cái má hồng với nụ cười duyên của chúng đủ làm tôi thêm ấm lòng trong những mùa đông giá lạnh này.
     Đi trên đường, tôi càng cảm thấy tôi thấy tâm hồn mình phới phới. Nhưng bất chợt, phía bên kia đường có một em bé chừng 7- 8 tuổi, bế đứa em mới chỉ khoảng 6 tháng tuổi đi trên phố. Hai đứa trẻ co ro trong cái giá lạnh của mùa đông. Thằng bé vừa đi, vừa bế  em vừa hát : “Thân nghèo đói, đi hát kiếm tiềm nuôi em…”. Cái bài hát cứ xoáy mãi vào lòng tôi. Nó như một lời van xin cầu cứu tất cả những người xung quanh. Tôi đặt vào chiếc mũ rách của thằng bé vài đồng tiền lẻ ít ỏi của mình, thằng bé nhìn tôi cảm ơn rồi đi tiếp. Chao ôi! lúc ấy, đôi mắt của thằng bé ngây dại vô cùng. Đôi mắt mờ đục, bờ môi tím lại vì rét và đói. Khổ thân hai anh em!!!
   Cuối mùa đông, từng đàn chim én từ phương Nam bay về, chúng như báo hiệu một mùa xuân mới đến, vạn vật tốt tươi. Mùa xuân sẽ đến, tạm biệt mùa đông, mùa đông để lại cho tôi những nỗi nhớ, những kỷ niệm không quên mỗi khi đông qua.
    Rồi bất chợt, đứa bé hát rong hôm nọ đi qua ngõ hẻm phía sau nhà. Nhưng hôm nay không thấy có đứa em trên tay. Chắc là thằng bé để đứa em của mình ở một góc nào đó….
    Càng nhìn thằng bé, càng thấy thương! Khổ thân nó!!
      “ Thân nghèo đói, đi hát kiếm tiền nuôi em…”
          Lạnh…
          Rét…
          Kinh khủng…
   
TỰ SỰ

     Tôi tự nhận mình là người rất lười, vậy nên dù đã biết là chủ nhật phải nộp bài nhưng mãi đến tối hôm nay tôi mới tự ép mình phải nghĩ ra một cái gì đó để nộp. Thế là tôi nghĩ gì là viết, có lẽ chẳng đâu vào đâu, mong các bạn bỏ chút thời gian đọc , nó như ly cà phê buổi sáng – đắng nhưng vẫn uống.
    Gần một tháng trời tôi đã định viết bài. Thế nhưng bao thứ nào là  bài kiểm tra, phim ảnh, hay truyện tranh và cả những thứ khác nữa khiến tôi lãng đi. Rồi từng tuần trôi qua, chẳng đâu vào với đâu cả. Cứ thế, thời gian lẳng lặng trôi đi mà tôi không hề ý thức hay cảm nhận. Tôi đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu ngày, tuần, tháng…thật vô ích!
     Tự nhiên tôi lại nhớ đến một câu nói của Nguyễn thị Minh Châu: “Cuộc đời thật lắm những điều vòng vèo và chùng chình.”. Dù đã học thuộc lòng câu truyện cũng như cách phân tích câu nói này, nhưng có lẽ bây giờ tôi mới thật sự hiểu nó. Bạn có nghĩ rằng con người luôn mong muốn quá nhiều không? Hay chỉ đơn giản là họ không biết mình muốn gì. Những cái điều vòng vèo và chùng chình đấy chỉ là cái cớ để cho tôi cố tình quyên đi bài viết này cũng như nó khiến bạn để cho một điều gì đó quan trọng với mình khi rơi vào sâu trong ký ức. Tôi đã mất nhiều thứ vì lý do vớ vẩn ấy. Vậy nhưng tôi cũng không đủ tỉnh táo hay lý trí để nhận ra bản thân mình. Thực tế đó là nguyên nhân chủ yếu để mỗi chúng ta lấy làm cớ mà lừa dối chính mình.
    Trong một bài kiểm tra, cô giáo đã phê vào bài của tôi thế này “Chưa cách biết lôi cuốn được người đọc. Bắt đầu từ cảm nhận được những vấn đề siêu hình”. Đọc xong, những dòng ấy tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn. Đúng là tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý nghĩ là muốn người khác đọc bài của mình(tất nhiên là cô dạy văn của tôi phải đọc nó). Vậy mà lúc này tôi thật mong muốn bạn đọc những điều tôi viết cho dù với bạn nó vô nghĩa.
     Một nhân vật đã nói thế này: “Con người ai cũng có mong muốn. Nếu ai đó nói là không, thì họ chỉ đơn giản là chưa hiểu mình muốn gì”. Tôi biết rõ mình khao khát và mong muốn điều gì, nhưng tôi bị lôi kéo vào vòng xoáy nhàm chán của cuộc sống thường ngày mà không cách nào thoát ra được. Nào học hành, thi cử, cãi cọ thậm chí cả yêu đương. Nó thật rắc rối, lằng nhằng, và nhức đầu. Thế mà không chỉ có tôi là nạn nhân thôi đâu mà còn biết bao nhiêu người khác nữa đấy.
    Thật buồn khi phải thừa nhận rằng cuộc sống luôn đầy dẫy điều cám dỗ con người, nhưng nếu bạn biết điều chỉnh mình thật sự mong muốn thì bạn cố gắng giữ nó. Hạnh phúc như cánh chim chợt đến lại chợt đi. Hãy biết  hạnh phúc với những gì mình đang có. Nhất là bây giờ nhấm nháp tách cà phê và đọc và viết nhé

                                                                                 TRẦN PHƯƠNG THẢO


NIỀM TIN CHIẾN THẮNG

     Mẹ ơi! con muốn những lời viết trên đây được mẹ đọc. Con yêu mẹ! Mẹ là tất cả của con cũng như con là tất cả của mẹ vậy. Mẹ hay yêu con, hay nựng con, nhưng con lại hay dỗi, hay hờn như một đứa con nít. Con thấy hạnh phúc khi sinh ra trong vòng tay yêu thương của mẹ. Nhưng mẹ ơi, sao con có mẹ mà nhiều bạn lại không có mẹ, con thấy nhiều bạn phải đi trên đường một mình, phải tự kiếm sống, phải làm những công việc mà con không phải làm như vậy. Con cũng được sinh ra như các bạn, đều có cha và có mẹ, nhưng mẹ ơi! Con muốn mẹ nuôi tất cả các bạn ấy, con muốn các bạn ấy cũng như con, cũng được mẹ chăm sóc như chăm con vậy.

    Những lời này tôi đã viết trong trái tim, và bây giờ, tôi viết lên giấy trắng để tất cả chúng ta có thể đọc được, hiểu được những suy nghĩ của tôi. Tôi thấy thương các bạn cùng trang lứa như chúng ta mà không được đi học, không được cha mẹ chăm sóc như chúng ta. Đã có dịp tôi được nhìn những bạn đi với những túi hàng rong trên các con phố Hà Nội. Nhưng chẳng ai để ý đến các bạn, mọi người thờ ơ. Lần đầu tiên khi nhìn thấy cảnh các bạn mời mọi người mua hàng, tôi không hiểu các bạn làm gì. Sau này khi hỏi mẹ, mẹ nói cho tôi nghe. Tôi thấy hạnh phúc trong làn nước mắt và thương các bạn. Quả thật đó là những điều mà tôi chưa từng biết, phải chăng một đứa trẻ luôn sống trong sự bao bọc của bố mẹ, sự che trở của gia đình như tôi không bao giờ hiểu được những cảnh tượng đó.
  Nhưng không! Tôi đã hiểu rồi. tôi thấy thương các bạn. Những lời này tôi viết tặng các bạn. Các bạn cố gắng vượt qua khó khăn, hãy vui lên dù bên cạnh không có ba, có mẹ, nhưng hãy nhớ rằng, ba mẹ không phải lúc nào cũng hiện hữu bên ta, ba mẹ luôn trong trái tim ta. Ba mẹ chính là giọt nước mắt khi bạn buồn, những nụ cười khi bạn vui. Và hãy có niềm tin,“niềm tin chiến thắng, sẽ đưa ta đến bến bờ vui, niềm tin chiến thắng,…luôn mãi trong tim mỗi chúng ta”.
                                                                               NGUYỄN THANH TÂM

     
MƯA MÙA HẠ  

   Chắc hẳn ai cũng nghe cái tiếng “tí tách” hay “ào ào” của mưa. Mưa phùn, mưa bụi mùa xuân, cơn mưa mùa hạ,…Nhưng đặc biệt nhất với tôi vẫn là cơn mưa rào đầu mùa hạ.
     Buổi chiều, không khí bao trùm vẻ nặng nề như muốn sập đổ xuống. Bầu trời tối sầm lại. Những đám mây kéo lại với nhau tạo thành một khối đen sì, nặng trịch và dày đặc che kín cả một mảng trời. Trong làn gió nghe như những hơi nước. Những con mối bay tứ tung trong không khí. Đàn kiến nặng nề rời tổ. Người đi đường càng lúc càng thưa thớt bởi họ biết rằng sắp có một cơn mưa lớn.
    Rồi “lẹt đẹt, lẹt đẹt”;: mưa đến, nhanh như một cái chớp mắt. Mưa ào ạt rơi xuống như những mũi lao. Trời và đất hòa vào nhau tạo thành cái mùi nồng nồng, ẩm ướt. Mưa hối hả, hối hả rơi. Mưa từ lưng trời tuôn xuống xối xả như cơn thịnh nộ của trời. Các giọt mưa đan vào nhau tạo thành một bức tường khổng lồ trắng xóa.
    Trước giờ trời khô khan bao nhiêu thì bây giờ lại khoan khoái, mát mẻ bấy nhiêu. Những tán lá rũ bỏ bụi trần, lộ ra chiếc áo xanh mơn mởn tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe lao nhanh làm bắn nước mưa lên vỉa hè. Nước cuồn cuộn chảy vào cống rãnh đục ngầu mang theo rác rưởi. Mái nhà vang lên những tiếng “lộp độp” thật mạnh. Một tia chớp lóe lên, xé ngang bầu trời. Kế đến là những tiếng sấm vang rèn cả không gian. Mưa vẫn cứ rơi, cứ rơi…
     Mưa ngớt hạt rồi tạnh, cũng nhanh như lúc nó đến. Mấy con chim chào mào từ hốc cây nào đó bay ra hót râm ran. Còn lũ chim sẻ thì thi nhau chuyền cành, ríu rít gọi bạn. Mặt trời bắt đầu ló ra, chói lọi trên những vòm lá lấp lánh nặng trĩu nước đón chào một ngày mới.
                                                                                        PHẠM LAN CHI